Mở ra trước mắt là khu biệt thự ngoại ô sừng sững.
Nhà Long Phượng!
Ba chữ lớn gắn trên cửa phòng kinh doanh của khu biệt thự vô cùng bắt mắt.
Đây chính là nơi nghỉ dưỡng của các đại gia và thân sĩ.
Giá nhà ở đây cao hơn nhiều so với giá nhà ở trung tâm thành phố, nhưng đương nhiên cũng chẳng thấm vào đâu so với khu hợp lực của các gia tộc.
Cả tháng trời, phòng kinh doanh hiếm khi mới bán được một căn.
Hoa Nhụy – nhân viên kinh doanh mới xuất thân nông thôn, nhiệt tình đến thế mà đi làm hơn tháng nay rồi còn chẳng cho ai thuê được căn nào chứ nói gì đến mua.
Suy cho cùng thì cũng tại cô ta quê mùa quá, không biết trang điểm cho bản thân.
Các đồng nghiệp nữ khác của phòng kinh doanh ai ai cũng ăn mặc lộng lẫy, hết áo trễ cổ rồi đến váy ngắn.
Có người vì chỉ tiêu doanh thu còn bay ra tận nước ngoài phẫu thuật nâng ngực, thu nhỏ âm đạo.
Tất cả chỉ nhằm mua vui cho các ông chủ lớn.
Đương nhiên cũng có người thích những cô gái nông thôn quê mùa này.
Mãnh Quân là một trong số đó.
Nhờ vào mối quan hệ với người anh ở ngoại ô, hắn ta đã nhận đất và bắt đầu kinh doanh bất động sản, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đã thu về hơn trăm triệu tệ tiền lãi.
Từ đó hắn ta cũng trở thành nhân vật mới nổi có tiếng tăm khắp nơi.
Vì muốn có được Hoa Nhụy, hắn năm lần bảy lượt buông lời thề non hẹn biển trước phòng kinh doanh của nhà Long Phượng.
Nếu Hoa Nhụy đồng ý ở với hắn ta một đêm thì hắn ta sẽ mua ngay một căn và thanh toán hết chi phí trong một lần.
Các nhân viên khác ai cũng vô cùng ngưỡng mộ.
Đã vậy, giá một căn nhà ở đây rơi vào khoảng mười triệu tệ, nhân viên nào có thể bán được một căn thì sẽ nhận được năm phần trăm tiền hoa hồng.
Năm phần trăm đã là năm trăm nghìn tệ rồi.
Ở đô thị loại ba như Nam Thành thì mức thu nhập này đủ để ăn tiêu cả đời không cần lo nghĩ rồi.
“Hoa Nhụy, Hoa Nhụy đâu”.
Mãnh Quân ôm bó hoa tươi, phưỡn bụng đi đến phòng kinh doanh.
Hắn ta là một người đàn ông trung niên béo ục ịch, mặt phúng phính, bao quanh hốc mắt sâu là mọng mắt căng mịn.
Thêm vào đó là bộ râu lởm chởm, răng ố vàng, trông rất tởm.
Vậy mà khi hắn ta vừa đến, đám nhân viên nữ trang điểm lộng lẫy, ăn mặc sexy lại thi nhau lao tới như những con sói hoang đói khát.
“Sếp Mãnh, anh đến rồi à”.
“Woa, bộ vest sếp Mãnh mặc đúng là hàng hiệu, phải cỡ mấy chục nghìn tệ”.
“Sếp Mãnh à, anh biết nhiều hàng hiệu, anh xem áo em đang mặc này, chất liệu thế nào?”
Nhân viên nữ cong mông, nửa người trên áp sát vào người Mãnh Quân, thấp thoáng qua cổ áo trễ hình chữ V là vòng một đẫy đà, khiến hắn ta thèm chảy nước miếng.
“Được chứ”.
“Vừa to vừa trắng”.
Nhân viên nữ đó nhoẻn miệng cười tít mắt.
“Em bảo anh xem chất liệu áo chứ có bảo anh xem thứ trong áo đâu”.
Nói rồi, đôi môi đỏ rực của cô ta ghé sát bên ta Mãnh Quân, thở ra một luồng hơi nóng.
“Sếp Mãnh, anh có muốn xem các chỗ khác có trắng hay không nào?”
Mãnh Quân nuốt nước bọt “ực” một cái rồi lấy tay vỗ lên mông nhân viên nữ đó, cười lớn.
“Đợi anh xử xong Hoa Nhụy rồi chắc chắn sẽ cho em biết tay”.
Nói rồi, hắn vẫn không nỡ rời tay khỏi bờ mông cong của nhân viên nữ đó, mắt vẫn dán chặt vào chỗ áo trễ cổ, mãi lúc sau mới chịu quay người đi tìm bóng dáng Hoa Nhụy.
Mái tóc đen nhánh, nước da trắng ngần cùng phong cách ăn mặc kín đáo vẫn không che giấu được dáng vẻ yêu kiều của Hoa Nhụy. Cô ta đang đứng trong quầy lễ tân, dùng máy tính thanh toán hóa đơn.
“Hoa Nhụy”.
Mãnh Quân ôm bó hoa, mỉm cười bước đến.
Hoa Nhụy đang giúp đồng nghiệp tính tiền hoa hồng cho thuê một căn biệt thự.
Vừa nghe tiếng Mãnh Quân gọi mình, cô ta lập tức lo lắng đến phát run.
Ánh mắt cô ta thoáng có chút hoảng loạn, đoạn ngẩng đầu lên nhìn Mãnh Quân.
Cô ta gắng gượng nở một nụ cười.
“Sếp Mãnh, anh đến rồi à”.
Gương mặt phúng phính của Mãnh Quân thoáng hiện một nụ cười quyến rũ mà hắn tự cho là vốn có của giới thượng lưu.
“Hoa Nhụy, những lời tôi nói, em suy nghĩ tới đâu rồi?”
“Nhận lời tôi đi, chỉ cần đồng ý với tôi thì ngay lập tức em sẽ có hơn hai triệu tệ tiền hoa hồng”.
“Hơn thế, tôi sẽ nuôi em, hàng tháng sẽ đưa em thêm một trăm nghìn tệ tiêu vặt nữa”.
Vẻ mặt Hoa Nhụy có chút bối rối.
Cô ta khẽ lắc đầu.
“Không, sếp Mãnh, tôi chỉ muốn dựa vào sự nỗ lực của chính mình thôi”.
“Thì em cũng đang dựa vào chính bản thân em đó thôi”.
Mãnh Quân nhìn người Hoa Nhụy một lượt, đặc biệt là vòng một quyến rũ qua bộ áo đồng phục màu đen của cô ta khiến hắn ta nuốt nước bọt ừng ực.
Qua ánh mắt nham hiểm của hắn ta có thể dễ dàng tưởng tượng ra được đó là “của ngon vật lạ” chưa được khám phá.
Nếu như không phải đang đứng trước mặt mọi người thì hắn ta đã đè cô ta ra đất và sàm sỡ rồi.
“Sếp Mãnh, xin anh tôn trọng tôi, tôi không phải thứ người tạp nham ấy”.
Câu nói này lập tức khiến các nhân viên nữ khác bắt đầu khó chịu.
Một người bước thẳng lên trước, ném máy tính vào người Hoa Nhụy rồi tức giận nói.
“Hoa Nhụy, cô nói ai là loại người tạp nham?”
Cô ta nhìn Hoa Nhụy một lượt rồi mỉa mai.
“Cô em giả vờ ngây thơ, thanh cao gì chứ? Tôi đây chưa bao giờ thấy ai to gan như cô em. Chắc cô em cũng qua tay khối thằng rồi nên mới có gan này nhỉ?”
Mãnh Quân khẽ chau mày.
“Tiểu Vương, cô làm gì vậy, đừng làm cô ấy sợ”.
“Sếp Mãnh, em nói thật, thứ đàn bà ham vật chất này lòng tham vô đáy, anh đừng vội coi trọng, tin tưởng quá để rồi tiền mất tật mang đấy”.
“Anh xem tôi này, trước giờ mới yêu một lần, vẫn còn hệt như thiếu nữ đây này”.
“Cô đừng có mà lừa tôi”.
Mãnh Quân không nỡ rời mắt khỏi cơ thể đối phương nhưng vẫn đành quay sang nhìn Hoa Nhụy.
Hắn nhìn cô ta khom người nhặt máy tính lên, thân hình đầy đặn của cô ta khiến hắn phải nuốt nước bọt.
Quay sang nhìn các nhân viên khác ở sau lưng, ánh mắt hắn ta thoáng hiện vẻ si mê khó tả.
Những người khác đều bĩu môi, nở một nụ cười hiểu ý rồi lần lượt rời đi, không quan tâm đến hai người họ nữa.
Đương nhiên là Mãnh Quân không kiềm chế nổi nữa rồi.
Hắn ta lao thẳng về phía Hoa Nhụy rồi đè cô ta xuống.
“Anh đây nhịn cô em lâu lắm rồi đấy, cô em chiều anh đi”.
“Buông… buông tôi ra”.
Hoa Nhụy hét toáng lên.
“Cứu tôi với”.
Miệng vẫn không ngừng kêu la, mắt lại thấy những người khác vẫn lần lượt rời đi, cô ta bỗng cảm thấy vô cùng thất vọng.
Kêu la trong nỗi hụt hẫng.
“Buông… buông tôi ra”.
Cô ta kêu gào thảm thiết rồi bật khóc.
Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm đến trước cửa phòng kinh doanh.
Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng phụ nữ kêu la thảm thiết ở phía góc khuất.
Những người khác vẫn dửng dưng ở phía xa.
Cả hai chợt sững người.
Tiểu Lưu – nhân viên nữ thấy có người đến, lại vừa cao vừa đẹp trai, ngay lập tức đon đả tới đón chào.
Thấy đối phương đi cùng với nữ, cô ta cũng không dám quá chớn.
Tiểu Lưu khẽ cúi chào, thoáng lộ ra vòng một đẫy đà rồi mỉm cười nói.
“Chào anh, anh định mua nhà ạ?”
Tiền Cẩm Lâm nhìn dáng vẻ của cô ta, sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi.
Đoạn lườm cô ta một cái.
“Xin lỗi cô, phiền cô giữ ý một chút, đừng quá chớn như mấy cô em tay vịn”.
Tiểu Lưu bị nói cho đỏ bừng mặt, nhưng vì chỉ tiêu doanh thu, cô ta chỉ đành chỉnh lại áo quần, kìm nén cơn giận, gắng gượng nở một nụ cười xã giao.