“Cứu tôi với!”
Hoa Nhụy hét lớn.
Bàn tay to lớn của Mãnh Quân đã xé rách áo cô ta, để lộ ra chiếc áo ngực cỡ nhỏ ôm lấy vòng một căng đẫy đà, hệt như có thể nảy ra ngoài bất cứ lúc nào.
Trần Thiên Hạo vừa thấy cảnh này, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống.
“Chỗ này của các người là chỗ nào mà thấy có phụ nữ bị ức hiếp như vậy, các người không ai chịu ra tay cứu giúp thế hả?”
Nói rồi, anh đi về phía góc khuất đó.
Nhưng lại bị mấy nhân viên nam chặn lại.
“Này anh, anh muốn mua nhà hay muốn kiếm chuyện vậy?”
Trần Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, đoạn đá chân ra đạp bọn họ ngã ngửa.
Tiếp đó, anh tiến lên trước vài bước, túm lấy Mãnh Quân rồi quăng hắn ngã ra cách đó hơn mười mét.
Đoạn quay sang nhìn người phụ nữ rưng rưng nước mắt dưới đất.
Vẻ mặt cô ta đầy ắp nỗi sợ hãi, bộ đồng phục màu đen bị xé rách, để lộ ra thân hình quyến rũ.
Hai tay Hoa Nhụy ôm ngực, bò dậy rồi nép người vào trong quầy lễ tân.
Cô ta ngước nhìn Trần Thiên Hạo.
Gương mặt đầy nước mắt gật đầu tỏ ý cảm ơn anh.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh”.
Dứt lời, cô ta không kìm được nữa, ôm miệng khóc òa.
Thân hình của người phụ nữ này quả thực là rất quyến rũ.
Trần Thiên Hạo hơi ngây người.
Tiền Cẩm Lâm bước lên trước kéo anh lại rồi liếc mắt lườm anh một cái.
“Đồ háo sắc!”
Tiền Cẩm Lâm khó chịu nói.
Lúc này Trần Thiên Hạo mới sực tỉnh, vội cởi áo khoác ngoài của mình đưa cho Hoa Nhụy.
“Khoác áo của tôi đi”.
Hoa Nhụy thật thà chất phác, lưỡng lự một lát rồi mới nhận lấy chiếc áo khoác lên người.
Vóc người Trần Thiên Hạo cao ráo nên áo khoác của anh cũng rất rộng, sau khi khoác lên không chỉ che được hết thân trên mà còn che được cả một phần thân dưới của cô ta.
Chí nhất cũng đủ để che đi những chỗ nhạy cảm.
Mấy nhân viên kinh doanh bị đánh vừa rồi chắc chắn sẽ không chịu nổi cục tức này.
Bọn họ lập tức dùng bộ đàm gọi bảo vệ đến.
Mãnh Quân ngã sõng soài dưới đất, cả người đau ê ẩm, lổm ngổm bò dậy gọi điện thoại cứu trợ.
Khắp vùng quanh đây ai mà chẳng biết đến tiếng tăm lẫy lừng của Mãnh Quân chứ.
Vả lại, hắn ta cũng có nhà họ Chu – gia tộc hạng hai ở Nam Thành chống lưng.
Vậy nên, đừng nói là khu ngoại ô Nam Thành, đến cả thành phố Nam Thành cũng chẳng ai dám tùy tiện động đến hắn ta.
Rất nhanh sau đó, một nhóm bảo vệ xông đến.
Khoảng hơn hai mươi người.
Hoa Nhụy bị dọa đến nỗi mặt mày biến sắc.
Cô ta biết rõ đối phương vì cô nên mới đắc tội với đám người này.
Cô ta cũng thầm biết hôm nay bọn họ lành ít dữ nhiều, để không khiến ân nhân coi thường, cô ta quyết định bước ra khỏi quầy lễ tân.
Cô ta đi đến trước mặt Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm, người vẫn đang run.
Giọng cô ta run, hơi khàn.
“Chuyện hôm nay cũng tại tôi cả, phiền các anh bảo vệ nể tình tôi, bỏ qua cho hai vị khách này”.
Đội trưởng nhóm bảo vệ liếc nhìn Hoa Nhụy một cái.
“Hoa Nhụy, chuyện này không liên quan gì đến cô cả, cô mau tránh ra đi”.
Hoa Nhụy lắc đầu.
“Đây là trách nhiệm của chúng tôi, nếu cô không tránh ra thì đừng trách chúng tôi không khách sáo đấy”.
Nói rồi, hơn hai mươi bảo vệ cầm côn lao đến.
Đương nhiên Tiền Cẩm Lâm biết đám bảo vệ này không phải là đối thủ của Trần Thiên Hạo.
Trước lòng dũng cảm của Hoa Nhụy, cô ta vô cùng thán phục, đoạn bước lên trước rồi kéo Hoa Nhụy về phía sau lưng mình.
Sau đó cất lời khuyên.
“Cô yên tâm, không ai là đối thủ của chồng tôi được đâu”.
Giọng điệu cô ta lộ rõ vẻ đắc ý.
Hoa Nhụy lo lắng nhìn theo bóng dáng cao to, không chút lo sợ ấy, ghì chặt lấy áo vest vẫn còn vương nhẹ mùi đàn ông, trong lòng thoáng có chút hy vọng.
Đúng là không ai có thể địch nổi anh!
Trần Thiên Hạo vẫn đứng yên tại chỗ.
Mỗi tay một người, anh lần lượt túm lấy rồi quăng hơn hai mươi bảo vệ đang lao tới ra ngoài.
Mọi người ở phòng kinh doanh thấy vậy đều sững người.
Tiền Cẩm lâm liếc thấy vẻ sợ hãi của Hoa Nhụy, đắc ý ưỡn thẳng ngực lên.
Dẫu vậy, ngực cô ta vẫn không thể nào sánh được với Hoa Nhụy.
Mãnh Quân nấp ở phía xa, tức giận quát.
“Thằng nhãi này, có giỏi thì đừng có rời khỏi đây”.
Trần Thiên Hạo lôi một cái ghế ra rồi ngồi xuống.
Anh quay sang nhìn Tiền Cẩm Lâm, thấp giọng nói.
“Cẩm Lâm, ngồi xuống đây nghỉ đi, xem hắn ta gọi được ai đến”.
“Ừ”.
Tiền Cẩm Lâm kéo Hoa Nhụy đến chỗ ghế sofa bên cạnh Trần Thiên Hạo rồi ngồi xuống.
Kế đó, cô ta bắt đầu vỗ vễ.
“Cô đừng sợ!”
Hoa Nhụy sao có thể không sợ cho được.
Trần Thiên Hạo ban nãy đã biết đến danh Mãnh Quân, giờ thì anh nhìn một lượt các bảo vệ.
Khu nhà này là do nhà họ Châu – gia tộc có tiếng ở Nam Thành khởi xướng và phát triển.
Anh trai Mãnh Quân lại là phó tổng giám đốc công ty bất động sản của nhà họ Châu, có rất nhiều vệ sĩ, khắp vùng không ai dám động đến cả.
Chẳng mấy chốc.
Hơn mười chiếc xe van dừng trước cửa phòng kinh doanh, sau đó là khoảng bốn mươi, năm mươi thanh niên xã hội đen khắp người toàn hình xăm bước xuống xe, tay cầm gậy sắt và mã tấu.
Bọn họ vừa lao vào phòng kinh doanh thì nhìn thấy Mãnh Quân.
Mãnh Quân chỉ tay về phía Trần Thiên Hạo rồi hung hăng nói.
“Chém chết nó cho tao”.
“Giữ lại hai con đàn bà đó”.
Nói rồi, hắn chợt nở một nụ cười nham hiểm.
Mấy chục người cầm mã tấu xông đến.
Trần Thiên Hạo đang ngồi trên sofa, chỉ đá chân một cái đã đá văng thanh niên cầm đầu xông đến ra ngoài.
Tiếp đó, anh đập hai tay vào tay vịn sofa, nhún người bay lên.
Hai chân hai tay hệt như sói lao vào bầy cừu.
Mấy chục thanh niên cầm mã tấu lần lượt bị chặt đứt tay, đứt chân.
Rồi ngã rạp xuống đất, đau điếng kêu gào.
Mọi người bị dọa cho ngây người.
Các nhân viên bỏ chạy, Mãnh Quân cũng quay người vắt chân lên cổ chạy.
Trần Thiên Hạo lấy mũi chân giẫm lên một chiếc mã tấu, dùng sức đá mạnh một cái.
“Phịch”.
Mã tấu đâm thẳng vào bắp đùi Mãnh Quân.
Hắn ta kêu thét lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất.
Đùi Mãnh Quân bị mã tấu đâm một nhát, trông hắn ta hệt như lợn rừng bị giết mổ, há miệng kêu la.
Đoạn với tay vẫy nhân viên đang chạy ra ngoài.
“Cứu tôi, cứu tôi với”.
Đám người đó nào có dám ở lại, chẳng mấy chốc đã bỏ chạy mất tăm mất tích.
Mãnh Quân hoảng sợ, lê chân chảy máu đầm đìa, gượng đứng dậy chạy ra ngoài.
“Phịch!”
Lại một nhát mã tấu nữa đâm thẳng vào đùi còn lại của hắn ta.
Mãnh Quân đau điếng người, ngã gục xuống đất, nằm im bất động.
Cả người hắn run lẩy bẩy, ngoảnh đầu lại nhìn người đàn ông đáng gờm ấy.
Trần Thiên Hạo ngồi xuống ghế, rút một điếu thuốc ra châm lửa, thản nhiên nhìn Mãnh Quân đang bò ở cửa, nằm im bất động.
Hoa Nhụy cũng sững người.
Vốn xuất thân từ nông thôn, cô ta nào đã từng chứng kiến cảnh máu me thế này.
Cô ta ngồi trên ghế sofa mà hệt như ngồi trên đống lửa, vô cùng căng thẳng.
Đôi tay trắng nõn của cô ta ghì chặt lấy áo đang mặc, bất giác cảm thấy cổ họng khô rát, không kìm được mà nuốt nước bọt.
Ngược lại, Tiền Cẩm Lâm thì chẳng lo lắng chút nào cả.
Chương 108: Gọi người giúp đến đi, tôi sẽ đợi
Hoa Nhụy vẫn đứng im tại chỗ, đi cũng không được, ở cũng chẳng xong.
Cô ta thấy Trần Thiên Hạo vừa uống trà, bèn nhanh nhảu bước tới rót đầy chén cho anh.
Chỉ trong chốc lát, nước trà đã tràn ra khắp mặt bàn.
Cô ta hoảng sợ bật khóc nức nở.
“Tôi xin lỗi, xin lỗi anh, tôi không cố ý”.
Anh không kìm được cười khổ một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vừa nãy anh chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ mà cô ta đã chạy lên rót thêm, không tràn mới lạ.
Thực ra vẫn là do cô ta quá hoảng sợ mà thôi.
Anh ngẩng đầu nhìn Hoa Nhụy một cái.
Lúc này cô ta đang mặc một bộ vest kiểu dáng hiện đại, dáng áo dài che lại phần đùi như một chiếc váy ngắn, nhưng vẫn lộ ra bắp đùi trắng mịn màng như tuyết.
Chiếc áo vest được nới lỏng nhưng dáng người yêu kiều của cô ta vẫn như ẩn như hiện.
Anh nhìn thoáng qua một cái, lập tức cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí đang bắn thẳng về phía mình.
Thì ra Tiền Cẩm Lâm đang ưỡn ngực nhìn chằm chằm anh.
Anh lúng túng quay đầu đi, nhìn Mãnh Quân ở ngoài cửa.
Máu từ hai chân hắn ta chảy ồ ạt ra ngoài, nhanh chóng nhuộm đỏ cả một mảng ở cửa ra vào.
Hắn ta cảm thấy sức lực toàn thân như đang bị rút cạn, cả người mê man.
Trông thấy anh nhìn sang, hắn ta giận dữ lớn tiếng quát tháo.
“Ranh con, mày không nên chọc vào tao đâu. Tao sẽ khiến mày phải hối hận”.
“Hối hận?”
Trần Thiên Hạo bình thản nhắc lại, thảnh thơi nhấc chén trà bị rót đầy đổ bớt đi rồi uống một ngụm.
“Tôi cho anh cơ hội”.
“Gọi hết tất cả những người có khả năng giúp anh đến đây đi”.
Sau khi đặt chén trà xuống, anh bất chợt ngẩng đầu, nhướng mày đầy khiêu khích.
“Anh chỉ có duy nhất một cơ hội này thôi”.
Mãnh Quân nghe thấy thế, không khỏi kinh ngạc, sắc mặt trở nên tàn nhẫn.
“Ranh con, mày muốn khoe mẽ trước mặt gái xinh chứ gì? Tao sẽ cho mày biết thế nào là hối hận”.
Hắn ta nhanh chóng lôi điện thoại gọi cho đại ca.
Cùng lúc đó.
Trưởng phòng kinh doanh cũng nghe được nhân viên báo tin, vội vàng gọi cho đội phòng chống bạo động ở khu vực đó, đồng thời báo cáo cho cấp trên.
Tại đại viện nhà họ Châu ở Nam Thành.
Châu Minh ngồi trong lầu các, thong dong nhấc chén trà lên nhấp một ngụm. Đây là trà đặc sản do các doanh nghiệp tặng dạo gần dây.
Trước mặt ông ta.
Là Mãnh Cương, phó tổng giám đốc của bất động sản Châu Thị. Gã ta đang báo cáo tình hình doanh thu bất động sản đợt này.
Cho đến ngày nay, trong bốn gia tộc hàng đầu Nam Thành đã có ba nhà bị hủy diệt, nhà họ Tôn còn lại duy nhất cũng bị mất đi phần lớn sản nghiệp, đến giờ đã bị giáng xuống thành gia tộc hạng ba.
Bây giờ trừ hai nhà Trần, Lưu, nhà họ Châu của ông ta được coi là gia tộc lớn thứ ba.
Nói cho cùng vẫn là nhờ vào phong cách riêng và đôi mắt biết nhìn xa trông rộng của ông ta.
Có thể nhanh chóng nắm bắt xu thế thay đổi thời thế ở Nam Thành, lựa chọn đứng về phía nhà họ Trần ngay từ ban đầu.
Vậy nên mới có nhà họ Châu như ngày nay.
Ngoài ra còn có Trần Khải Minh cũng được hưởng lợi từ sự thay đổi thời thế này.
Thoắt cái đã leo lên chức chủ tịch thành phố.
“Reng reng reng!”
Chuông điện thoại của Mãnh Cương đột nhiên reo lên. Gã ta liếc nhìn Châu Minh một cái, trong lòng bỗng thấy bất an.
“Nghe đi”.
Châu Minh không vui ra lệnh.
Mãnh Cương thấy người gọi tới là em trai mình, bèn lập tức nghe máy.
“Em muốn chết à? Anh đã dặn là lúc anh đang đi làm thì không được gọi điện thoại rồi cơ mà?”
Mãnh Quân ở đầu dây bên kia gào thét thảm thiết.
“Anh ơi, cứu em với, có người muốn giết em”.
“Giết em?”
Giọng nói của Mãnh Cương chợt trầm xuống.
Nghe thấy thế, Châu Minh cũng rất ngạc nhiên.
“Có người đánh nhau ở tòa nhà kinh doanh bất động sản ở Long Phượng Gia Viên của nhà họ Châu. Bây giờ em đang bị nó cắm dao vào đùi, sắp không sống nổi nữa rồi”.
Mãnh Quân khó nhọc lên tiếng.
“Long Phượng Gia Viên?”
Mãnh Cương khiếp sợ, vội vàng cúp máy.
Nhìn sang Châu Minh.
“Sếp Châu, không xong rồi. Có người đánh người của chúng ta ở khu biệt thự Long Phượng Gia Viên trên quốc lộ 310”.
Gã ta vừa dứt lời, điện thoại của Châu Minh cũng vang lên.
Đó là cuộc gọi từ quản lý phòng kinh doanh của Long Phượng Gia Viên.
“Sếp Châu, xảy ra chuyện lớn rồi. Có người đến phòng kinh doanh chỗ chúng tôi làm loạn. Em trai của sếp Mãnh sắp đi đời rồi”.
Châu Minh nổi giận ném phăng chén trà xuống đất, đứng bật dậy.
Nếu chuyện này xảy ra ở Nam Thành, có lẽ ông ta sẽ tạm thời nhẫn nhịn để điều tra rõ ngọn ngành trước.
Tránh việc chọc phải thế lực của Trần Thiên Hạo.
Nhưng nếu là vùng ngoại ô.
Toàn là mấy ông nông dân chân đất mắt toét với mấy nhà giàu mới nổi nhờ chăn heo mà phất lên.
Ông ta không cần e ngại, nhất định phải xử lý.
Nhà họ Châu cũng là gia tộc có tiếng ở Nam Thành. Sao vẫn còn kẻ không biết trời cao đất dày gây chuyện ở địa bàn của ông ta cơ chứ?
“Đi”.
“Tôi phải đi xem thử, rốt cuộc là thằng nhóc con chán sống nào”.
Hai người sải bước ra khỏi đại viện. Mãnh Cương lái xe đưa Châu Minh lao như bay về phía ngoại ô.
Trên đường đi, ông ta nghe tin quản lý đã báo cảnh sát liền nhanh chóng gọi điện cho người phụ trách đội phòng chống bạo động.
Dặn dò bọn họ một tiếng, mọi chuyện đã giải quyết xong, chỉ là mâu thuẫn nội bộ mà thôi.
Đội trưởng đội phòng chống bạo động ở đây sợ thế lực của Châu Minh nên cũng không dám nói năng gì, vội vàng cho rút người về.
Mãnh Cương khó hiểu hỏi.
“Tại sao ông không cho người của đội phòng chống bạo động ra tay?”
Sắc mặt Châu Minh sa sầm.
“Nếu để bọn họ giải quyết thì thằng nhãi kia cùng lắm chỉ bị bắt về nhốt một khoảng thời gian. Còn chúng ta được tự ra tay thì có thể lấy mạng nó luôn”.
Dứt lời, ông ta lại gọi cho một thế lực xã hội đen ở khu vực ngoại ô, bảo bọn họ mau tới phòng kinh doanh của Long Phượng Gia Viên.
Tại Long Phượng Gia Viên.
Bên ngoài tòa nhà của phòng kinh doanh có một chiếc xe van phanh gấp.
Ngày càng có nhiều người tụ tập ở khu vực này, có cả đầu trọc xăm trổ đầy người, đeo dây xích sắt, trông mặt ai cũng hằm hằm tức giận.
Xếp hàng chờ ở bên ngoài.
Mãnh Quân thấy người tới đông như vậy, không kìm được đắc ý cười lớn.
Thế nhưng do đã bị mất máu quá lâu nên hắn ta không có sức để cười.
Hắn ta cũng có chút hiểu biết về cấp cứu, bèn cởi áo buộc chặt đùi lại để cầm máu.
“Ranh con, người cứu tao đến rồi, mày cứ chờ chết đi”.
Trần Thiên Hạo chẳng thèm liếc nhìn hắn ta lấy một cái.
Nhưng Hoa Nhụy lại bị dọa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đứng ở một góc cả người run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán..
Cô ta không ngờ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy. Biết thế cô ta đã nghe theo Mạnh Quân từ đầu rồi.
Cùng lắm thì mình rời khỏi chỗ này, còn hơn khiến người khác bị liên lụy gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Lại càng không cần phải ở đây sợ bóng sợ gió nãy giờ.
“Cô cho chúng tôi xem mẫu biệt thự ở chỗ các cô đi”.
Trần Thiên Hạo bất chợt lên tiếng.
Hoa Nhụy sửng sốt, nhìn ra ngoài cửa thấy đám người ngày càng đông nghịt, run rẩy cất giọng.
Dò hỏi.
“Anh không muốn trốn đi từ cửa sau à?”
“Trốn đi?”
Anh ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Tôi tới để mua nhà mà, sao lại phải trốn đi?”
Tiền Cẩm Lâm tiến lên nói.
“Đúng vậy, cô mau mang mẫu nhà ra đây cho chúng tôi chọn đi”.
Hoa Nhụy thấy hai người họ bình tĩnh như vậy, thầm đoán mò là họ có chỗ dựa vững chắc nào đó.
Nhưng mà cho dù có vững chắc tới đâu thì ở đây cũng chỉ toàn mấy tổ chức xã hội đen không biết tốt xấu. Bọn họ mà ra tay thì không cần biết chỗ dựa của đối thủ là ai.
“Tôi, tôi thấy hai người vẫn nên trốn đi thì hơn”.
Cô ta vẫn cố gắng khuyên nhủ.
Trần Thiên Hạo hơi khó chịu, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
“Tôi chỉ nói đúng một lần cuối cùng, mau lấy mẫu nhà của các cô ra đây, tôi muốn chọn một căn”.
Giọng nói của anh tràn đầy khí thế khủng bố, khiến Hoa Nhụy im thin thít không dám trái nửa lời.
Chương 109: Châu Minh quỳ xuống
Hoa Nhụy chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra quầy lấy bản giới thiệu nhà mẫu của biệt thự đưa cho Trần Thiên Hạo.
“Anh muốn xem mẫu nhà như thế nào, diện tích khoảng bao nhiêu?”
Cô ta ngồi xổm dưới đất, run rẩy lên tiếng nói.
“Chắc là căn này cũng được, trên tầng hai có ban công…”
Ánh mắt của cô ta vẫn dán chặt ra ngoài cửa sổ, không ngừng quan sát đám người xã hội đen ngày càng đông đúc ở bên ngoài.
Chiếc xe cuối cùng đỗ lại là một chiếc Lincoln Limousine xa hoa. Hai người đàn ông trung niên ăn mặc hào nhoáng bước xuống.
Hoa Nhụy từng gặp một người trong số đó, chính là Mãnh Cương.
Cũng là anh trai của Mãnh quân.
Về phần người còn lại, trông bộ dạng Mãnh Cương chủ động nhường đường cho ông ta, chắc hẳn chính là Châu Minh, ông chủ của Châu Thị.
Trái tim của cô ta như sắp vọt ra khỏi cổ họng, bất an đứng ngồi không yên.
“Hai người đừng xem nữa”.
“Mau chạy đi”.
Cô ta gào ầm lên, nước mắt giàn giụa, không thể tiếp tục chịu đựng sự giày vò như vậy nữa.
Trần Thiên Hạo thấy cô ta bật khóc nức nở, không khỏi sững sờ.
Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa ra vào.
Trông thấy Mãnh Quân đang mừng rỡ trông ngóng ra ngoài, còn đám xã hội đen kia thì nhìn anh với vẻ mặt dữ tợn.
“Ranh con, mày chết đi cho tao”.
Ngay sau đó mấy chục người lập tức tràn vào bên trong, ai nấy đều có dáng người cao lớn, xăm trổ khắp người.
Tất cả đều là người luyện võ biết chút kỹ thuật cơ bản.
Đám người lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, chỉ chờ Châu Minh đi cuối ra lệnh một tiếng để lao tới tranh nhau xé xác anh.
Trần Thiên Hạo dựa lưng vào ghết sofa bằng da thật, ánh mắt thờ ơ nhìn người đàn ông trung niên đang được đám người ngoài cửa nhao nhao tiếp đón.
Mãnh Cương dẫn đầu chạy vào, trông thấy bộ dạng thảm hại của Mãnh Quân liền nổi giận đùng đùng.
Gã ta nhìn sang anh, thấy anh vẫn bình tĩnh ngồi trên sofa quan sát bọn họ không chút e ngại.
Thái độ phách lối như vậy khiến gã ta tức điên người.
“Mẹ kiếp, dám giương oai ở địa bàn Châu Thị bọn tao, chán sống rồi hả? Đánh chết nó cho tao”.
Đám người chuẩn bị tinh thần ra tay đánh người. Châu Minh lững thững đi vào.
Ông ta nhìn đám đàn em của mình, ngạo nghễ lấy một điếu xì gà châm lửa rít một hơi thật mạnh.
“Thằng nhãi không có mắt nào dám làm loạn ở địa bàn của Châu Minh tao…”
Nhưng ông ta còn chưa kịp nói hết câu.
Đã bàng hoàng nhận ra Trần Thiên Hạo ngồi trên sofa đang lười nhác nhìn mình diễn trò.
Ông ta không dám tin, vội vàng dụi mắt vài cái.
Chàng trai quen thuộc kia!
Chính là người đã nâng đỡ ông ta có được địa vị như ngày hôm nay!
Cũng là người có thể tùy ý bóp chết ông ta!
Ông ta sợ chết khiếp, điếu xì gà trong mồm rơi bịch xuống đất.
“Trần, Trần…”
Ông ta lắp bắp hồi lâu cũng không nói nên lời.
Trước kia đều là những kẻ ngu dốt không biết thế lực của Trần Thiên Hạo chủ động chọc vào anh, còn ông ta thì ngồi sau chế giễu.
Nào ngờ bây giờ lại đến lượt ông ta.
Nhớ tới những chuyện này, ông ta lập tức sợ hết hồn.
Mãnh Cương giận dữ vung tay ra lệnh.
“Các anh em mau đập chết nó”.
Châu Minh cuống cuồng tát lật mặt gã ta.
“Đập con mẹ nhà mày”.
Chửi xong ông ta lại đạp thêm một phát.
“Mẹ kiếp, mày hại chết tao rồi”.
Ông ta ra hiệu cho bọn đàn em bên cạnh.
“Đánh thằng này cho tao”.
Bọn đàn em ngớ người.
“Đánh? Đánh ai?”
Châu Minh giận cá chém thớt đạp cả tên vừa lên tiếng hỏi.
“Mày bị ngu à? Đánh nó”.
Mặc dù bọn chúng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn lơ ngơ xông lên đánh cho Mãnh Cương một trận tơi bời.
Đến cả Mãnh Quân cũng bị đánh cùng.
“Sếp Châu, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì?”
Mãnh Cương đau đớn hét thảm, bị đánh gần chết vẫn không hiểu lý do tại sao.
Hoa Nhụy lại càng khiếp sợ không nói nên lời.
Cô ta khó tin nhìn Châu Minh, rồi lại liếc nhìn Trần Thiên Hạo.
Chuyện này, rốt cuộc là như thế nào?
Hành động tiếp theo của Châu Minh.
Lại càng khiến đám Mãnh Cương, Mãnh Quân và Hoa Nhụy sửng sốt.
Ông ta bước tới trước mặt Trần Thiên Hạo, vẻ mặt cầu khẩn.
Dứt khoát quỳ rạp xuống.
“Cậu, cậu Trần, tôi thật sự không biết là cậu đang ở đây”.
“Xin cậu tha thứ cho tôi”.
Nói xong, ông ta dập đầu mấy cái liên tiếp.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Hình ảnh ông ta dập đầu xuống đất hằn rõ trong ánh mắt của đám người xung quanh.
Trần Thiên Hạo không thèm đáp lại ông ta, chỉ quay sang nói chuyện với Hoa Nhụy vẫn còn đang ngơ ngác.
“Bây giờ tôi chọn nhà được chưa?”
Cô ta giật nảy mình, vội vàng lau nước mắt, trong lòng dâng lên một cảm xúc kích động khó tả.
Cô ta mở bản vẽ nhà mẫu ra, giải thích kỹ càng cho anh nghe.
Cuối cùng.
Châu Minh kiên quyết đòi tặng anh một căn biệt thự, nhưng anh lại không muốn hưởng lợi của ông ta.
Còn Tiền Cẩm Lâm lại buồn bực, không hiểu tại sao có chuyện tốt như vậy lại không chịu nhận.
Anh đành phải đồng ý nhận món quà này.
Kỳ thật anh hiểu rõ, nếu anh không nhận, có lẽ Châu Minh sẽ sợ chết khiếp. Cho dù bắt ông ta tặng lại cả khu biệt thự Long Phượng Gia Viên cho anh, ông ta cũng sẽ vui vẻ dâng cả hai tay.
Chỉ có điều anh không có hứng thú với mấy thứ này.
Chỉ là muốn theo ý của Tiền Cẩm Lâm mà thôi.
“Châu Minh, tôi có thể nhận căn biệt thự này, nhưng còn tiền hoa hồng của Hoa Nhụy”.
Anh lạnh lùng cất tiếng nói.
Châu Minh dập đầu nhiều tới nỗi trán sưng vù, cúi đầu cung kính đáp.
“Xin cậu Trần Cứ yên tâm, tôi sẽ không ăn chặn tiền hoa hồng của cô ấy đâu”.
Ông ta nhìn sang Hoa Nhụy đang nơm nớp lo sợ, cuống quýt tỏ thái độ.
“Tôi vẫn chưa từng tới đây lần nào nên không biết nhà họ Châu còn có một nhân viên tài giỏi như vậy. Cô tên là Hoa Nhụy đúng không?”
Cô ta khẽ gật đầu.
“Từ hôm nay trở đi, cô chính là giám đốc của Long Phượng Gia Viên”.
“Cái, cái gì? Tôi không nghe lầm đấy chứ?”
Hoa Nhụy che miệng hô lên.
Châu Minh gật đầu khẳng định.
“Đương nhiên là không. Lát nữa tôi sẽ bảo giám đốc hiện giờ bàn giao lại công việc cho cô”.
Dứt lời, ông ta lại nhìn anh với ánh mắt nịnh nọt.
“Tôi làm vậy không phải vì nể mặt cậu đâu. Tôi rất coi trọng cô gái này”.
Châu Minh lăn lộn đến bây giờ mà vẫn tồn tại được cũng không phải không có nguyên do.
Năng lực thích ứng của ông ta là tốt nhất trong số những người Trần Thiên Hạo từng gặp.
“Được, không còn chuyện gì nữa, tôi đi xem nhà đây”.
Anh uể oải ngáp một cái, đứng bật dậy duỗi lưng vặn mình.
“Để tôi dẫn cậu đi xem”.
Châu Minh dè dặt đề nghị.
Anh không thèm để ý tới ông ta, chỉ nhìn Hoa Nhụy một cái.
“Giám đốc Hoa, làm phiền cô dẫn chúng tôi đi xem nhà mới”.
Cô ta khó xử nhìn Châu Minh, thấy đối phương liếc mắt ra hiệu.
Bèn ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi tiễn Trần Thiên Hạo rời đi, Châu Minh thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ ông ta mới thấy trán sưng đau, đầu óc choáng váng.
Lập tức đổ ập cả người xuống sofa.
Mãnh Cương thấy thế, vội vàng lao tới đỡ ông ta.
Cả người gã ta giờ đây toàn các vết xanh tím, mặt mày sưng vù. Gã ta thì thầm hỏi.
“Sếp Châu, người đó là ai thế? Sao ông lại sợ cậu ta như vậy?”
Châu Minh thở hổn hển.
Bất lực thì thào.
“Trần Thiên Hạo”.
Nghe thấy cái tên này, Mãnh Cương sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
Bên trong khu biệt thự.
Khắp nơi đều trồng cây cối xanh biếc.
Diện tích cây xanh ở nơi đây rất lớn, đường phố sạch sẽ thoáng đãng.
Hoa Nhụy sợ sệt dẫn đường ở phía trước, Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm thong thả theo sau.
Giờ phút này, Tiền Cẩm Lâm đang ôm tay anh, cả người dán chặt lên người anh, trên mặt trưng ra nụ cười hưng phấn.
“Thiên Hạo, anh đẹp trai quá đi mất”.
Cô ta ngẩng đầu nhìn anh sùng bái.
Anh trợn trừng mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
“Đẹp trai chỗ nào?”
“Chính là cái lúc anh ngồi trên sofa, khí thế khốn nạn tràn đầy, dọa Châu Minh sợ hãi dập đầu xin tha”.
“Cô mới khốn nạn đấy”.
Anh trừng mắt lườm cô ta, bực bội nói.
“Ơ… là khí thế khốn nạn mà…”
“Không phải… khí thế khốn nạn…”
Càng nói, cô ta càng cảm thấy đúng là khí thế khốn nạn.
Nhưng mà cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Trần Thiên Hạo mỉm cười, trái tim lại chua xót.
Mong muốn khiến cho cô ta tiếp tục sống vui vẻ như thế này trong anh càng thêm mãnh liệt.
Hoa Nhụy đi trước nghe thấy hai người họ nói cười ngọt ngào, trong lòng cảm thấy ghen tỵ, không kìm được nhìn trộm anh.
Đẹp trai, tỏa nắng.
Không sợ cường quyền.
Còn có thực lực hơn người.
Quan trọng nhất là.
Anh không kiêu căng như những người giàu có khác.
Anh có thể đứng ra bảo vệ cho một người xa lạ.
Suốt hai mươi năm qua, Hoa Nhụy luôn đóng chặt cánh cửa trái tim mình, không cho phép bất kỳ ai bước vào.
Giờ phút này.
Cô ta lại cảm thấy bức tường phòng bị trong tim mình trở nên lỏng lẻo.
Một người đàn ông khiến cô ta sùng bái, bước vào trái tim của cô ta.
“Giám đốc Hoa, giám đốc Hoa”.
Trần Thiên Hạo hô lên hai tiếng, khiến cô ta giật mình bừng tỉnh, phát hiện mặt mình đang nóng bừng.
“Anh, anh Trần gọi tôi sao?”
Cô ta quay người lại, thẹn thùng nhìn về phía anh.
“Cô vừa đi qua rồi thì phải”.
Cô ta sững sờ, bấy giờ mới bất ngờ phát hiện mình đã đi qua cổng biệt thự trong lúc suy nghĩ vẩn vơ.
Cô ta đỏ mặt, cúi gằm đầu quay trở về.
Tiền Cẩm Lâm tinh mắt, nhanh chóng nhìn ra được tâm tư của cô ta.
Làm gì có cô gái nào không thích người đàn ông xuất sắc như Trần Thiên Hạo?
Nếu là những cô gái khác, cô ta sẽ chỉ thấy đắc ý vì mình có cơ hội ở bên anh, hơn xa những người khác.
Thế nhưng cô gái tên Hoa Nhụy này lại khiến cô ta cảm thấy hơi bất an.
Đầu tiên là vì dáng người quyến rũ của đối phương.
Cùng với tính cách chất phác của cô gái đến từ nông thôn. Phụ nữ như vậy dễ thu hút đàn ông nhất.
Đặc biệt là những người thành công.
Đều thích kiểu phụ nữ hay thẹn thùng này.
Sự tồn tại của Lưu Tiểu Nguyệt đã đủ khiến cô ta phải đau đầu nhức óc, bây giờ lại có thêm một đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn.
Hoa Nhụy đi trước mở cổng biệt thự.
Cô ta không vào luôn mà đợi Trần Thiên Hạo bước vào trước.
Tiền Cẩm Lâm đi theo đằng sau. Khi đi lướt qua Hoa Nhụy, cô ta thấp giọng thì thầm.
“Giám đốc Hoa, tôi khuyên cô một câu, đừng có ý đồ gì với chồng tôi. Nếu không, tôi sẽ không tha cho cô đâu”.
Cả người Hoa Nhụy lập tức cứng đờ, đầu óc chấn động.
Cảm giác tự ti bẩm sinh khiến cô ta không dám ngẩng đầu đáp lại ánh nhìn của Tiền Cẩm Lâm mà chỉ lặng lẽ gật đầu cam chịu.
Chương 110: Rung động
Biệt thự được trang bị đầy đủ, dọn dẹp sạch sẽ, chỉ cần xách đồ vào ở.
Hoa Nhụy giới thiệu đơn giản một lượt với bọn họ rồi nhanh chóng bỏ đi.
Trần Thiên Hạo giơ tay định gọi cô ta lại.
Vì cô ta vẫn đang khoác áo của anh.
Nhưng dù sao quần áo của cô ta đều đã bị xé nát, cũng không đành lên tiếng.
“Trần Thiên Hạo, anh đúng là đồ háo sắc. Sao hả? Thích người ta rồi à?”
Tiền Cẩm Lâm đứng bên cạnh bỗng nhiên cất giọng châm chọc hỏi.
Anh hơi xấu hổ, vội nhìn sang biệt thự vờ như đánh giá bố cục bài trí.
“Em thấy nơi này thế nào?”
“Tạm được, so với nhà em đang thuê thì rộng rãi hơn nhiều”.
Cô ta ngẩng đầu nhìn qua một lượt, gật đầu đáp.
“Ừ, sau này nơi này sẽ là nhà của em”.
“Không phải là nhà của chúng ta sao?”
Cô ta liếc mắt đưa tình với anh, bắt đầu đụng chạm thân mật.
“Thiên Hạo, hôm nay anh ở lại với em được không?”
Nói rồi, cô ta nhón chân định hôn anh.
Dọa anh sợ hết hồn.
Cuống quýt kéo hai cánh tay đang vòng qua cổ anh của cô ta ra.
“Cẩm Lâm, em chú ý hình tượng chút đi”.
“Hình tượng?”
Cô ta chống cằm nhìn bộ dạng bối rối tránh né của anh, cảm thấy rất buồn cười.
Còn to gan tiếp tục giả bộ quyến rũ anh.
Giờ phút này.
Hai người họ đang ở một mình với nhau, đây là cơ hội tốt để giành được tình cảm của anh.
Xã hội bên ngoài quá hiểm ác.
Cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Trần Thiên Hạo lo lắng cho bệnh tình của cô ta, không dám khiến cô ta đau buồn nên cũng không tiện làm gì quá tàn nhẫn.
Thế nhưng Tiền Cẩm Lâm vẫn quyết tâm dán lên người anh.
“Thiên Hạo, em muốn sinh cho anh một đứa trẻ kháu khỉnh”.
Cô ta càng ngày càng to gan hơn, dứt khoát cởi áo ngoài, để lộ dáng người đầy đặn.
Tuy vòng một không to bằng Hoa Nhụy nhưng cũng căng tròn nõn nà.
Bờ mông cong tròn cùng với vòng eo con kiến.
Dù sao Trần Thiên Hạo cũng là đàn ông, thấy cảnh tượng này không khỏi máu nóng sôi trào.
“Tiền Cẩm Lâm, tôi giận đấy”.
Anh trừng mắt nhìn cô ta, cả giận quát.
Lần này anh thật sự nổi nóng.
Tiền Cẩm Lâm đã nhìn ra điểm yếu của anh từ lâu. Về mặt tình cảm, tuy anh cứng miệng không chịu thừa nhận nhưng phản ứng cơ thể lại rất thành thật.
“Anh giận hả? Thế anh đánh em đi?”
“Roi da à? Hay là keo nến?”
Cô ta cắn môi dưới, hai chân quấn chặt lên người anh treo lủng lẳng.
Trong lòng lại càng hạ quyết tâm.
Hôm nay cô ta không có được anh thì sẽ có lỗi với bản thân mình.
Cả người cô ta dán sát lên người anh, tranh thủ lúc anh vẫn đang đờ người ra.
“Á!”
Một tiếng thét chói tai vang lên ở ngoài cửa.
Khiến hai người đang quấn lấy nhau phải giật mình thon thót.
Sắc mặt anh hơi ngượng ngập, dứt khoát đẩy Tiền Cẩm Lâm ra xa.
Cô ta nhìn về phía người vừa lên tiếng, tức giận tới mức lúm đồng tiền cũng run rẩy.
Cô ta nghiến răng ken két.
Lạnh lùng nói.
“Giám đốc Hoa, cô làm gì vậy hả?”
Hoa Nhụy xấu hổ đỏ bừng mặt, cúi gằm đầu xuống.
Cô ta vốn định trả lại áo khoác cho Trần Thiên Hạo.
Lúc cô ta đi không đóng cửa, ai biết hai người kia cũng chủ quan để cửa như vậy.
Hơn nữa còn làm chuyện thân mật ngay tại nơi này.
“Xin, xin lỗi. Tôi thấy cửa không đóng nên mới đi vào”.
“Tôi chỉ muốn trả lại áo cho anh Trần thôi”.
Dứt lời, cô ta giơ áo lên.
Đứng chôn chân tại chỗ không dám nhúc nhích.
Trần Thiên Hạo bước tới nhận lại áo.
Vẻ mặt xấu hổ.
“Quan hệ của chúng tôi không phải như cô nghĩ đâu, cô không cần xin lỗi”.
Hai mắt Hoa Nhụy lập tức sáng bừng.
Không phải quan hệ đó sao?
Cô ta biết rõ những người đến đây mua nhà đều là các đại gia mua cho bồ nhí, chẳng lẽ cô gái này…
Nghĩ vậy, trong lòng cô ta bỗng có chút chờ mong.
Cô ta vụng trộm ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông trước mặt mình. Cơ thể cường tráng của anh tỏa ra vẻ nam tính mãnh liệt, vô cùng thu hút người khác.
Nội tâm cô ta bỗng gợn sóng. Khi đối mặt với anh, cô ta thấy cả người khô nóng hẳn lên.
Tiền Cẩm Lâm chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô ta, tức tối xông lên đẩy Trần Thiên Hạo ra sau.
Đứng chắn ngang giữa hai người họ.
“Trả quần áo xong rồi, cô còn việc gì nữa không?”
Giọng nói của cô ta lạnh như băng.
Lúc này Hoa Nhụy đang mặc bộ quần áo công sở, cúc áo ở cổ bị bung ra, dáng người yểu điệu lại càng lộ rõ.
Tiền Cẩm Lâm nhìn một lượt, ánh mắt hiện lên vẻ ghen ghét.
“Không, không còn”.
Hoa Nhụy thấp giọng đáp.
“Không còn thì mời cô ra ngoài ngay cho tôi”.
“Còn nữa, nếu không có việc gì thì sau này mong cô đừng đến nhà tôi”.
Hoa Nhụy gật đầu rồi vội vàng quay người chạy ra ngoài.
Trần Thiên Hạo lắc đầu cười khổ.
“Cẩm Lâm, cô làm gì vậy hả? Cô ấy có chọc tức gì cô đâu?”
Nghe thấy thế, hai mắt cô ta như tóe ra tia lửa.
Cô ta đanh đá chống nạnh.
“Anh thì biết cái gì? Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất. Ánh mắt cô ta nhìn anh chẳng khác nào muốn ăn thịt anh luôn”.
Anh bất đắc dĩ thở dài.
“Thiên Hạo, bây giờ không còn ai làm phiền nữa, chúng ta tiếp tục đi”.
Tiền Cẩm Lâm khóa cửa lại, bắt đầu cởi cúc áo, ánh mắt mê ly, liếm môi khêu gợi.
Anh suýt bị cô ta làm cho choáng váng đầu óc.
Anh không cho cô ta được cái gì, quả thực không nên có ý nghĩ vượt quá giới hạn với cô ta.
Anh lắc đầu.
Sắc mặt trở nên nghiêm túc.
“Cẩm Lâm, chúng ta không thể nào đâu, cô đừng cứng đầu nữa”.
“Sao lại không thể? Em nói rồi, em không cần danh phận gì cả”.
Tiền Cẩm Lâm lột áo ra rồi lao về phía anh.
Anh cố gắng dùng sức khống chế hai tay cô ta lại, sau đó khoác áo của mình lên người cô ta che chắn.
Lắc mạnh bả vai cô ta.
“Đừng như vậy”.
Nụ cười xinh đẹp của cô ta dần nguội lạnh.
Khóe mắt cô ta đỏ bừng, vẻ mặt thất vọng tột cùng.
Cô ta không còn quấn lấy anh nữa, im lặng nhặt quần áo dưới đất lên mặc từng cái vào.
“Anh có tình cảm với em đúng không?”
Cô ta khẽ mím môi, dịu giọng hỏi.
Trần Thiên Hạo không nói lời nào, chỉ đi tới cạnh cửa sổ nhìn cảnh vật xanh biếc bên ngoài biệt thự, buồn bực nhắm mắt lại.
“Em đang hỏi anh đấy Trần Thiên Hạo”.
Tiền Cẩm Lâm gấp gáp truy hỏi.
“Có!”
Sau một hồi im lặng, anh đáp lại một tiếng.
Nghe được câu trả lời này, vẻ mặt ủ rũ của cô ta lập tức trở nên vui mừng.
Cô ta bước tới ôm eo anh từ phía sau.
“Chỉ cần biết trong lòng anh có em là em đã vui lắm rồi”.
Trần Thiên Hạo cảm nhận được cơ thể mềm mại ở sau lưng, trong lòng bỗng thấy hoảng hốt.
Một cảm giác hạnh phúc lạ thường lan tràn trong tim anh.
Anh biết ngay từ đầu anh không hề có tình cảm với Lưu Tiểu Nguyệt. Anh làm tất cả cũng chỉ vì để bồi thường cho cô mà thôi.
Cho dù bây giờ có tình cảm thì thứ tình cảm mong manh có thể bị dao động bất cứ lúc nào kia khiến anh thấy vô cùng mệt mỏi.
Nhưng Tiền Cẩm Lâm thì khác.
Cô ta rất cứng đầu, kiên trì đến cùng.
So với kiểu tính cách mong manh yếu đuối của Lưu Tiểu Nguyệt, cô ta càng khiến anh rung động hơn.
Đã từng có một khoảnh khắc.
Trần Thiên Hạo rất muốn làm theo trái tim mình.
Bệnh tình của Tiền Cẩm Lâm chưa chắc có thể chữa khỏi hay không. Anh không biết bản thân có nên tranh thủ lúc cô ta còn khỏe mạnh, hoàn thành tâm nguyện của cô ta, cho cô ta cuộc sống mà cô ta mong muốn.
Tất nhiên.
Đây chỉ là suy nghĩ sâu trong nội tâm của anh mà thôi.
Ở trước ban công.
Hai người lẳng lặng đứng đó, ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, ai cũng muốn gìn giữ giây phút bình yên khó có được này.