Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trần Thiên Hạo nhìn thoáng qua, thấy người gọi là Lưu Tiểu Nguyệt.
"Thiên Hạo, em nghe nói quân đội Đông Hoang cần đất xây dựng, giờ anh rảnh không? Em đang định quyên góp một mảnh đất của nhà họ Lưu đây".
Trần Thiên Hạo nhẹ cười.
"Anh biết rồi, em ở đâu, anh đi cùng em".
"Hừ, lại anh anh em em với con nhỏ nào đây, nhìn ai đó vui chưa kìa", Tiền Cẩm Lâm châm chọc.
Trần Thiên Hạo không quan tâm cô ta nói gì.
Anh gọi hai y tá đang canh giữ ngoài cửa vào chăm sóc cô ta, còn mình vội vàng đến nhà họ Lưu.
Khách sạn Oron.
Địa điểm hoạt động của đội quân Đông Hoang nằm trên tầng cao nhất.
Trần Thiên Hạo và Lưu Tiểu Nguyệt đi thang máy lên.
Tưởng Đại Vi đang ngồi sau bàn làm việc nghe nhân viên phòng dự án đứng trước mặt báo cáo kế hoạch xây nhà chiến thần.
Cửa thang máy mở ra.
Tưởng Đại Vi đứng bật dậy.
"Không phải chủ nhà họ Lưu đây sao? Còn có người anh em Trần nữa, ngọn gió nào đưa hai người đến đây vậy?"
Tưởng Đại Vi niềm nở đón chào.
"Phó thống lĩnh Tưởng, tôi đến đây là để quyên tặng một mảnh đất đang chờ khai thác ở thành Đông của nhà họ Lưu cho đội quân Đông Hoang, góp phần xây dựng nhà chiến thần", Lưu Tiểu Nguyệt nghiêm túc nói.
Tưởng Đại Vi mừng rỡ ra mặt.
"Chao ôi, đúng là buồn ngủ có người kê gối cho mà. Tôi đang đau đầu vì chưa có mảnh đất thích hợp để đưa vào xây dựng đây".
Nói xong, giọng anh ta bỗng trầm xuống.
"Mấy gia tộc, thế lực kia mới nghe nói vừa không được đền bù cho mảnh đất đem tặng, vừa phải góp vốn xây dựng là sợ đến mức không dám ho he gì".
"Tôi thấy chủ nhà họ Lưu là người duy nhất đủ khả năng thắng thầu mảnh đất khu công nghiệp đấy".
Tưởng Đại Vi nói thẳng không chút kiêng dè.
"Nào nào nào, uống thử trà họ hàng tôi dưới quê gửi lên đi, trà Long Tỉnh thượng hạng đấy".
Tưởng Đại Vi cho nhân viên phòng dự án ra ngoài rồi dẫn Lưu Tiểu Nguyệt và Trần Thiên Hạo vào phòng khách bên cạnh.
Anh ta rót đầy trà cho hai người.
Mùi trà lập tức thoang thoảng khắp căn phòng.
Lưu Tiểu Nguyệt hoang mang lo sợ, cô lén nhìn Trần Thiên Hạo thì thấy anh thản nhiên cầm ly trà lên nhấp một ngụm.
"Ừm, khá ngon đấy".
Thế Tưởng Đại Vi mới không thấp thỏm nữa.
Anh ta thở phào rồi lại rót đầy trà cho Trần Thiên Hạo.
Thái độ lẫn cử chỉ đều rất khiêm nhường.
Lưu Tiểu Nguyệt không thể tin nổi cảnh tượng này sẽ diễn ra trước mắt mình.
Cứ như thể Tưởng Đại Vi này là tay sai của Trần Thiên Hạo luôn chứ nào phải một vị phó thống lĩnh cao cao tại thượng.
Lưu Tiểu Nguyệt lén lút nhéo đùi Trần Thiên Hạo.
Cô nháy mắt một cái.
Ý bảo đây là phó thống lĩnh quân đội, anh đừng tưởng tặng đất xong là anh ta sẽ cho anh được voi đòi tiên.
Trần Thiên Hạo dở khóc dở cười.
"Phó thống lĩnh Tưởng, anh đừng rót đầy cho tôi nữa, Tiểu Nguyệt sắp giận rồi đó".
Tưởng Đại Vi mở to mắt, vẻ mặt có chút lúng túng.
Sau đó anh ta bật cười.
Ngồi lại về ghế sofa.
"Tại tôi vừa nghe nói hai người muốn tặng đất là tự nhiên muốn ton hót ấy mà".
Lưu Tiểu Nguyệt nhăn nhó trừng mắt nhìn Trần Thiên Hạo.
Cô cười.
"Phó thống lĩnh Tưởng, giờ anh có thời gian rảnh thì chúng ta ký hợp đồng luôn nhé. Tôi mang đủ hết rồi đây".
"Được thôi, tôi gọi người đến bàn bạc ngay đây".
Chẳng mấy chốc có nhân viên phòng dự án đến bàn bạc với Lưu Tiểu Nguyệt về các thủ tục bàn giao quyên góp.
Thành thật mà nói, mảnh đất này có giá trị rất lớn với nhà họ Lưu.
Ngặt nỗi nợ nần chồng chất, họ không còn tài sản khai thác mảnh đất này nữa.
Giờ đành gửi gắm niềm tin vào mảnh đất khu công nghiệp thôi.
Nếu thành công thì xem như đó là sự đền đáp to lớn cho đội quân Đông Hoang.
Thất bại cũng chẳng sao, sớm muộn gì miếng đất ấy cũng sẽ bị niêm phong, chẳng thà đem tặng cho đội quân Đông Hoang.
Một là nhằm gây ấn tượng tốt với họ.
Hai là vì Trần Thiên Hạo xuất thân từ Đông Hoang.
Nhìn vào biểu hiện của anh kể từ khi về nhà, có thể thấy Đông Hoang đã thay đổi con người anh rất nhiều.
Lưu Tiểu Nguyệt thật sự muốn cảm ơn đội quân Đông Hoang từ tận đáy lòng.
"Phó thống lĩnh Tưởng, phía ngân hàng báo lại là nếu nhà họ Lưu không trả nợ thì việc chuyển nhượng đất có chút rắc rối".
Sau một hồi xác nhận, nhân viên báo cáo.
"Nói với ngân hàng Đế Phong, trong tương lai nếu xảy ra bất kỳ tranh chấp nào liên quan đến miếng đất này thì đội quân Đông Hoang sẽ đứng ra giải quyết".
Tưởng Đại Vi vung tay đáp.
Lưu Tiểu Nguyệt không ngờ có cả chuyện này.
Cô hơi ngượng ngùng.
"Phó thống lĩnh Tưởng, tôi, tôi thật sự không lường trước được chuyện này sẽ xảy ra".
"Không sao, chủ nhà họ Lưu không giống những kẻ chỉ muốn trục lợi đó, con mắt nhìn người của Tưởng Đại Vi tôi chuẩn lắm”.
Tưởng Đại Vi khen ngợi.
Thật ra anh ta đang nghĩ trong bụng rằng mình được phục vụ cho cô gái chiến thần Đông Hoang để ý là vinh hạnh lắm rồi.
Người phụ trách khẩn trương xử lý công việc.
Cuối cùng, miếng đất được chuyển nhượng quyền sử dụng thành công.
"Phó thống lĩnh Tưởng, đã giải quyết xong hết rồi ạ".
"Tốt, lát nữa cậu thông báo Tiểu Thanh cho người qua bên đó xem đất, suy nghĩ nên quy hoạch thế nào rồi bảo cậu ấy viết báo cáo cho tôi".
"Vâng”.
Người phụ trách đứng dậy định đi nhưng tần ngần do dự.
"Phó thống lĩnh Tưởng, có chuyện này tôi thấy nên báo cáo với ngài".
"Cậu không thấy có khách quý ở đây à, chuyện gì để sau đi", Tưởng Đại Vi nói với vẻ không vui.
Người phụ trách trông hơi khó xử.
Anh ta liếc mắt nhìn Lưu Tiểu Nguyệt.
Khi người phụ trách gật đầu, chuẩn bị đi.
Trần Thiên Hạo bỗng gọi anh ta lại.
"Anh muốn nói gì cứ nói đi, đừng ngại".
Người nọ dừng chân.
Anh ta nhìn Tưởng Đại Vi.
Thấy Tưởng Đại Vi không hề có vẻ gì là tức giận thì trong lòng hơi giật mình.
Tưởng Đại Vi gật đầu.
"Ừ, có gì cậu nói nhanh đi".
"Là chuyện liên quan tới nhà họ Lưu ạ. Vốn dĩ tôi không định nói chuyện này ra, nhưng chủ nhà họ Lưu đã có nhiều đóng góp cho đội quân Đông Hoang chúng ta nên tôi thấy nên nói cô ấy một tiếng".
"Đừng vòng vo nữa, vào vấn đề luôn đi!", Tưởng Đại Vi thúc giục.
Ông đang ngồi ngay đây, đâu tới lượt cậu nịnh hót?
"Lưu Bá Thiên của nhà họ Lưu đang ở quầy lễ tân chúng ta nộp hồ sơ dự thầu mảnh đất khu công nghiệp. Tôi không biết nội nộ nhà họ Lưu có chia rẽ gì không, nhưng điều này rất bất thường".
Nét mặt Lưu Tiểu Nguyệt hơi mệt mỏi.
Cô đã lờ mờ đoán ra được khi thấy Lưu Phong làm thẻ ngân hàng.
Lưu Bá Thiên không giúp cô, biết ngay là có mưu tính mà.
Lão ta muốn lợi dụng chiến công của mình để tham gia đấu thầu.
Mục đích của lão ta là gì?
Nếu là giúp nhà họ Lưu vượt qua hoạn nạn thì hoàn toàn có thể bảo Lưu Tiểu Nguyệt đi.
Còn nếu không phải.
Lưu Tiểu Nguyệt không dám nghĩ.
Vì hậu quả thật sự quá nặng nề.
"Thế thôi à?", Tưởng Đại Vi có chút kinh ngạc.
"Có gì to tát đâu”.
"Cậu lo làm chuyện của cậu đi. Ngoài ra, cậu hãy thông báo với nhân viên rằng đội quân Đông Hoang ta chỉ tiếp đãi một người duy nhất trong nhà họ Lưu là Lưu Tiểu Nguyệt thôi”.
Tưởng Đại Vi vung tay lên, đuổi đối phương đi ra ngoài.
Lưu Tiểu Nguyệt vốn đang vô cùng thấp thỏm.
Những lời này của anh ta làm cô biết ơn vô cùng.
"Tiểu Nguyệt cảm ơn phó thống lĩnh đã tin tưởng".
"Ha ha ha ha, chủ nhà họ Lưu, họ Tưởng tôi đây từ trước đến giờ luôn đặt công lý lên trên hết. Người trong nhà với nhau mà còn chia ra đấu thầu riêng, người như vậy phải cho chúng biết tay”.
Sau đó, hai bên bàn về việc đấu thầu đất trong vài ngày tới.
Tưởng Đại Vi không biết uốn lưỡi bảy lần trước khi nói là gì, hết lời khen ngợi Lưu Tiểu Nguyệt, đã thế còn vỗ ngực thề thốt đủ chuyện.
Rằng hành động quyên đất xây dựng vĩ đại của Lưu Tiểu Nguyệt hôm nay đã gây ấn tượng tốt cho đội quân Đông Hoang.
Còn mạnh miệng nói cô sẽ đấu thầu thành công nữa chứ.