Khi đó để tìm được nhân sâm, quân đội Đông Hoang đã phải tìm kiếm khắp vùng núi, nguy hiểm trùng trùng. Chỉ trong quá trình đi hái nhân sâm ở miệng núi lửa phía Bắc Đông Hoang đã có bốn, năm anh em binh lính phải bỏ mạng.
Có thể nói.
Đây là nỗi đau không thể nào nguôi ngoai trong lòng anh.
Chiếc ô tô đi tới dưới chân sườn núi phía Bắc Đông Sơn liền dừng lại.
Trần Thiên Hạo vô cùng quen thuộc với địa hình nơi đây.
Tìm một cái thôn nhỏ nghỉ ngơi trước đã.
“Nhân sâm ở trên núi sao?”
Tiền Cẩm Lâm ngẩng đầu ngước nhìn đỉnh núi Đông Sơn ẩn hiện giữa làn mây trắng, vô thức hỏi.
Anh khẽ gật đầu.
Giơ tay chỉ vào sườn núi phía Bắc.
“Ở đó có một miệng núi lửa. Gần đó từng xuất hiện một cây nhân sâm ngàn năm tuổi. Nếu chúng ta may mắn có lẽ sẽ tìm được”.
Tiền Cẩm Lâm híp mắt nhìn theo hướng anh chỉ, nhưng không thể nhìn ra được cái gì.
Cô ta lấy kính viễn vòng nhìn thử, chỉ thấy một mảng trắng xóa. Mây mù và tuyết trắng chưa tan lẫn vào nhau, che kín tình trạng địa hình ở trên đó.
Thế nhưng cô ta cũng đã từng leo núi, biết màn sương mù tuyết trắng kia sẽ rất khó vượt qua.
Cũng tức là độ nguy hiểm cực kỳ cao.
Cô ta nhìn sang Trần Thiên Hạo, không khỏi thấy cảm động.
Ở sườn núi phía Bắc Đông Sơn.
Có thảm thực vật phong phú, không một vết chân.
Ở đây rất ít xuất hiện bóng người. Trong suốt năm năm ở Đông Hoang, anh cũng chưa từng vào đây.
Quả thực địa hình nơi đây quá phức tạp.
Ngoại trừ các đầm lầy do một lượng lớn lá cây rụng xuống phân hủy tạo thành, ở đây còn có cực nhiều rắn rết côn trùng độc.
Hơn nữa vào đêm khuya, ở đây còn phát ra tiếng gầm rú từ đủ loại thú hoang như sài lang hổ báo.
Bệnh tình của nhóc 13 rất nguy kịch, không thể chờ thêm được nữa.
Hai người họ chỉ nghỉ ngơi ăn uống qua loa rồi tranh thủ sắc trời chưa tối mịt, nhanh chóng leo núi.
Trần Thiên Hạo rèn luyện lâu năm, Tiền Cẩm Lâm cũng đã trải qua không ít huấn luyện khắc khổ nên ban đầu hai người di chuyển rất nhẹ nhàng.
Dọc đường đi, hai người cùng dìu dắt nhau tiến lên.
Sắc trời ngày càng tối, giữa rừng cây xanh tốt lắc lư trong gió thỉnh thoảng lại hắt ra tia sáng từ những kẽ lá trên gốc cây đại thụ.
Tiền Cẩm Lâm giơ tay lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt.
Cố gắng kéo quần áo che kín người.
Mồ hôi là do đường đi mệt nhọc, thế nhưng bọn họ càng leo lên cao, nhiệt độ không khí càng giảm dần xuống.
Cô ta cắn răng uống một ngụm nước khoáng rồi tiếp tục leo lên.
“Phập!”
Cô ta vừa mới đạp chân xuống đã ngập sâu trong bùn lầy.
Sắc mặt của cô ta trở nên hoảng loạn.
“Mau kéo tôi ra với”.
Trần Thiên Hạo cũng giật nảy mình.
Anh nhấc một cây gậy thật dài ở dưới đất lên, chọc mạnh xuống mặt đất, kiểm tra chắc chắn là đất cứng mới giẫm lên tới gần cô ta.
Anh thử cố gắng kéo lên, thế nhưng đầm lầy như bùn nhão kia không chịu nhả người.
Anh kéo mạnh đến nỗi Tiền Cẩm Lâm không ngừng la hét nhưng cô ta vẫn chưa rút được chân ra ngoài.
“Tôi mất cảm giác ở chân rồi”.
Một lát sau, giọng nói bất an của cô ta vang lên.
Trái tim của anh bỗng siết chặt.
Trần Thiên Hạo đoán có lẽ là do áp lực trong đầm lầy quá lớn khiến mạch máu dưới chân cô ta bị tắc nghẽn, máu không lưu thông được.
Nếu cứ tiếp tục tình trạng này trong thời gian dài, e là chân sẽ bị hoại tử.
Anh ngẫm nghĩ hồi lâu.
Anh dứt khoát xông lên ôm lấy cô ta từ phía sau.
Hai tay vòng qua ngực cô ta ôm chặt, hạ thấp người dùng sức nhấc lên.
“Soạt!”
Cả người Tiền Cẩm Lâm bị nhấc bổng lên cùng với cái chân dính đầy bùn đất.
Do anh dùng sức quá mạnh nên cô ta dán sát người vào lòng anh. Cả hai ngã ngửa ra phía sau.
“Cộc!”
Trần Thiên Hạo tức tốc lật người lại, cái ót va và mặt đất cứng cáp.
Đầu anh vang lên tiếng ong ong đinh tai nhức óc.
Còn Tiền Cẩm Lâm lại an toàn nằm trong vòng tay anh, không hề bị thương một chút nào.
Cô ta quay người lại, trông thấy anh nhíu mày, sau đầu chảy máu.
Hoảng loạn lắp bắp kêu lên.
“Trần Thiên Hạo, Thiên Hạo!”
Anh giật mình choàng tỉnh, cảm thấy đầu mình như có mấy chục người đang gõ trống.
Hai tai ù đi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Chỉ lờ mờ thấy một dáng người mơ hồ trước mắt mình.
“Thiên Hạo, anh tỉnh lại đi”.
Tiền Cẩm Lâm sợ hãi vỗ nhẹ vài cái lên mặt anh.
Sau đó lại đổ nước lên mặt anh.
Thế nhưng mấy ngày liền đi đường mệt mỏi, cộng thêm vết thương chấn động não này khiến tinh thần anh rã rời.
Cho dù đã cố gắng hết sức giữ tỉnh táo nhưng tầm mắt ngày càng mờ đi.
Dần dần.
Anh đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Đợi đến khi anh tỉnh lại cũng không biết đã qua bao lâu.
Chỉ thấy bản thân đang bị bọc chặt quần áo quanh người không một kẽ ở, giống như gói bánh chưng.
Không thấy bóng dáng của Tiền Cẩm Lâm đâu cả.
Đầu óc mê man dần lấy lại tinh thần, Trần Thiên Hạo sờ lên đầu mình mới phát hiện trên đầu được quấn một lớp băng vải.
Anh tìm kiếm xung quanh một lượt, vẫn chẳng thấy Tiền Cẩm Lâm.
Anh bèn lớn tiếng kêu lên, nhưng cũng không có ai đáp lại.
Trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác bất an.
Không lẽ Tiền Cẩm Lâm tự trèo lên núi một mình?
Nghĩ vậy, anh lại nhìn quần áo trên người, toàn bộ đều là đồ của cô ta. Anh lo cô ta mặc ít đồ sẽ bị chết cóng.
Trên núi không chỉ nguy hiểm.
Mà nhiệt độ còn cực thấp, chưa chắc cô ta đã chịu được.
Càng nghĩ, anh càng thấy hoảng sợ.
Cô gái ngốc nghếch này.
Trần Thiên Hạo cuống quýt gấp lại toàn bộ quần áo đang đắp trên mình vào túi du lịch mang theo, tức tốc leo lên núi.
Rất hiếm người dám đi vào sườn núi phía Bắc Đông Sơn.
Hơn nữa cho dù bây giờ đang vào mùa hè, mặc dù thời tiết đã bắt đầu nóng lên nhưng bởi nơi đây nằm rất cao so với mặt biển nên càng lên cao nhiệt độ càng thấp.
Lại còn một lượng băng tuyết tồn đọng từ mùa đông chưa kịp tan đi.
Độ lạnh giá ở đây vô cùng khủng khiếp.
Cộng thêm ở đây toàn là các loài cây có gai, dưới gốc cây là sình lầy do lá rụng phân hủy tạo nên.
Quá trình leo núi cực kỳ gian nan.
May mà Trần Thiên Hạo đã rèn luyện xương cốt trong người cứng rắn như sắt thép.
Năm ngón tay của anh như mũi khoan thép, khảm vào hòn đá.
Tốc độ rất nhanh.
Chừng nửa ngày sau.
Anh nhìn thấy loáng thoáng một bóng dáng màu hồng ở phía trước.
Đó là quần áo của Tiền Cẩm Lâm. Giờ đây cô ta đang rúc vào khe hở giữa tảng đá hơi lõm xuống.
Cả người run lẩy bẩy.
Anh bỗng thấy lòng mình nhói đau.
Cô gái ngốc này.
Anh dùng cả tay chân linh hoạt leo lên như một con khỉ, nhanh chóng trèo lên một bãi đất nhỏ bằng phẳng ở gần chỗ cô ta.
Trên mặt Tiền Cẩm Lâm dính đầy tuyết trắng, đôi lông mi dài hơi run run, bờ môi tím tái.
Lúc này đầu óc của cô ta không còn nhanh nhạy như trước. Nghe thấy có tiếng động lạ truyền tới, cô ta rùng mình một cái, gian nan mở mắt ra nhìn thử.
Bóng dáng của người đàn ông trước mắt dần trở nên rõ ràng.
Sau khi nhận ra Trần Thiên Hạo, cô ta không kìm được bật khóc nức nở.
Uất ức kìm chế trong lòng suốt mấy ngày qua như tức nước vỡ bờ. Cô ta không chút kiêng dè, gào ầm lên, muốn giải tỏa hết những áp lực đè nặng trong lòng.
Thấy thế, anh lại càng xót xa hơn.
Anh tới gần lấy áo khoác bông ra choàng lên người cô ta.
Đồng thời cũng cởi quần áo trên người mình ra quấn cho cô ta.
Cơ thể cô ta bỗng cứng đờ, muốn từ chối hành động săn sóc của anh. Thế nhưng giờ phút này, cô ta đã không thể nào điều khiển được thân thể của mình.
“Lạnh lắm, anh đừng khoác cho tôi nữa”.
Khó khăn lắm cô ta mới cắn răng nói ra được một câu.
Anh chẳng thèm để ý tới.
Anh biết rõ, chỉ khi gặp phải nguy hiểm, bản chất thật sự của con người mới lộ rõ.
Thực ra từ khi tỉnh lại, nhìn thấy chiếc áo khoác được đắp kín trên người mình.
Trái tim lạnh lùng của Trần Thiên Hạo đã bị sự ấm áp của cô ta hòa tan từng chút một.