Trần Thiên Hạo cảm thấy bối rối, anh an ủi Hoa Nhụy mấy câu, cuối cùng bảo Thanh Long sắp xếp tất cả, đưa di thể Hoa Tiểu Bình về nhà.
Mà anh đến phòng bệnh cách ly, phòng bệnh của Lưu Tiểu Nguyệt.
"Tiểu Nguyệt, chúng ta xuất viện thôi".
Trần Thiên Hạo mỉm cười với cô.
Hôm nay là ngày phải đón cô, Trần Thiên Hạo đương nhiên phải nhớ. Chỉ có điều đến hơi muộn thôi.
"Thiên Hạo, anh bận cái gì mà giờ mới đến vậy".
Tâm trạng Trần Thiên Hạo hơi nặng nề, cái chết của Hoa Tiểu Bình gây ra đả kích lớn cho anh. Anh cứ tưởng cơ thể ông ta đã khỏe lên nhưng không ngờ chỉ là ánh sáng lóe lên trước khi vụt tắt.
Đương nhiên anh vĩnh viễn không biết được, Tiết Thiên Linh là người âm thầm tiễn Hoa Tiểu Bình về trời.
Giọng của anh có hơi khàn khàn.
"Một người bạn của bố anh qua đời, anh giúp họ xử lý".
Vẻ mặt của Lâm Tiểu Nguyệt trở nên lo lắng, cô tiến lên an ủi anh.
"Xin lỗi Thiên Hạo".
"Không sao chỉ là bạn bè bình thường".
Trần Thiên Hạo mỉm cười.
Lâm Tiểu Nguyệt bất giác cảm thấy lo lắng, tim đập thình thịch, cô đang nghĩ không biết Trần Thiên Hạo có đưa cô đến nhà họ Trần không?
"Tiểu Nguyệt, con cùng Trần Thiên Hạo về nhà đi, chỗ này để bố thu dọn cho", Lưu Cảnh Minh đứng bên nói.
Lâm Tiểu Nguyệt cảm kích nhìn ông ta, đối phương mỉm cười đáp lại.
"Ừm, vậy cũng được, về nhà chúng ta".
Trần Thiên Hạo gật đầu, sau đó nhìn Lưu Cảnh Minh nói.
"Bố là bố Tiểu Nguyệt, sau này cũng là bố con, bố, bố ra ngoài một chút, con có chút chuyện muốn hỏi bố".
Lưu Cảnh Minh bất ngờ, kêu á một tiếng, cảm thấy hơi vui.
Sau khi ra ngoài, Lưu Cảnh Minh hỏi.
"Thiên Hạo, con đang muốn hỏi sức khỏe của Tiểu Nguyệt có ảnh hưởng đến sinh hoạt vợ chồng không hả?"
"Không".
Trần Thiên Hạo lắc đầu.
Anh chăm chú nhìn Lưu Cảnh Minh, nói tiếp.
"Con muốn hỏi, bố có biết trên người Lưu Bá Thiên có hình xăm đầu sói nào không?"
Lưu Cảnh Minh hơi sững sờ, ông ta nhíu mày, nói thầm.
"Hình như bố chưa từng thấy. Lưu Bá Thiên chưa bao giờ cởi đồ trước mặt bọn bố".
"Phiền bố nhớ lại giúp con", Trần Thiên Hạo truy hỏi đến cùng.
Lưu Cảnh Minh nghĩ một lúc nhưng vẫn lắc đầu.
Vẻ mặt Trần Thiên Hạo hơi thất vọng, con ngươi lóe sáng, ra quyết định.
"Bố, con có thể phải đi khỏi Nam Thành một chuyến, phiền bố đến nhà họ Trần chăm sóc Tiểu Nguyệt giúp con".
"Hả? Tại sao?", Lưu Cảnh Minh bất ngờ hỏi.
"Có những chuyện bố không hiểu đâu, bố chỉ cần nghe con là được. Còn Tiểu Nguyệt, con sẽ tự nói với cô ấy", Trần Thiên Hạo không có tâm trạng để giải thích nhiều.
Sau khi quay về phòng anh nhìn thấy Lâm Tiểu Nguyệt khóe mắt ửng đỏ nhìn anh.
Trần Thiên Hạo hiểu cô đã nghe thấy lời ban nãy của anh.
"Thiên Hạo, anh muốn đi sao?", Lâm Tiểu Nguyệt mím môi nói.
Trần Thiên Hạo tiến lên, ôm cô vào lòng.
Xúc động nói.
"Tiểu Nguyệt, anh hy vọng em có thể hiểu cho anh, cái chết của bố anh đáng ngờ, cả đời này anh không thể ăn ngon ngủ yên được".
Cứ tưởng sau khi về nhà bọn họ có thể sống cuộc sống hạnh phúc bình yên, nhưng sau khi quay lại vẫn chẳng có gì cả.
Từ khi Trần Thiên Hạo quay về, bọn họ phải trải qua biết bao hiểm nguy, dù chưa bị sao cả, nhưng nguy hiểm vẫn luôn bủa vây, cô thực sự không muốn sống cuộc sống sợ hãi hằng ngày như vậy.
"Thiên Hạo, nhiều năm trôi qua như vậy anh không thể bỏ qua sao?"
"Chúng ta an ổn sống qua ngày không được sao?"
Lâm Tiểu Nguyệt khóc nói.
Trần Thiên Hạo lắc đầu.
"Không, anh không thể để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, anh nhất định phải tìm được hắn".
"Nhưng Nam Thành chỉ là một thành phố nhỏ bé, Đế Đô thì sao? Trung tâm quyền lực, đầm rồng hang hổ, anh thực sự nghĩ mình sẽ may mắn như ở Nam Thành sao?"
Lâm Tiểu Nguyệt lo lắng nói, hai hàng lệ không ngừng tuôn rơi.
"Tiểu Nguyệt, xin em hãy tin anh. Xử lý xong chuyện này, chuyện gì anh cũng sẽ nghe em".
Trần Thiên Hạo lau nước mắt cho cô, liên tục hứa hẹn.
Lâm Tiểu Nguyệt thở dài một hơi.
Cô biết, chuyện Trần Thiên Hạo đã quyết cô không thể thay đổi được.
Cô ngồi trong lòng anh, ngửa đầu nhìn anh, duỗi tay ra chỉnh lại cổ áo cho anh.
"Ra ngoài nhớ phải cẩn thận".
"Em đợi anh trở về!"
Là trung tâm hành chính của nước Hoa, Đế Đô sầm uất vô cùng.
Chỉ một khu nhỏ đã lớn hơn Nam Thành nhiều lần, các doanh nghiệp nước ngoài rải rác ở mười khu lớn của Đế Đô, thúc đẩy các khu phát triển kinh tế với tốc độ cao.
Nơi đây đúng là trọng điểm phát triển kinh tế.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc trong nhà, Trần Thiên Hạo liền đi đến Đế Đô.
Ở Nam Thành anh là bá chủ một phương, nhưng Nam Thành chỉ là một thành phố nhỏ sa sút, chẳng bằng một phần ba một khu ở Đế Đô.
Vậy nên với những người không quen thuộc với nơi đây thì phải bắt đầu lại từ đầu.
Trên đường Trần Thiên Hạo liên lạc với Tiêu Mị Mị, cô ấy lái một chiếc xe mini khoản bốn năm chục nghìn đến trạm xe.
"Trần Thiên Hạo, ở đây nè".
Hôm nay Tiêu Mị Mị mặc một chiếc váy lolita, làn da nõn nà mịn màng khiến anh không nhận ra cô ấy đã hai lăm hai sáu tuổi rồi, trông cứ như mới mười bảy mười tám tuổi.
"Sao cậu mặc kiểu này vậy".
Trần Thiên Hạo không kìm được mỉm cười.
Tiêu Mị Mị đỏ mặt cười hi hi.
"Chẳng phải do thất nghiệp sao, cứ ở nhà livestream thôi".
"Livestream?"
Trần Thiên Hạo sững sờ, anh chưa từng nghe thấy từ này. Nói thật anh chẳng có hứng thú với những thứ hot trend trên mạng.
"Đi thôi, tôi vừa mới xin nghỉ với fan, tôi còn phải về livestream tiếp nữa".
Tiêu Mị Mị giục anh, Trần Thiên Hạo liền lên xe cô ấy, cơ thể cao lớn ngồi ghế phó lái, lập tức làm xẹp cả lốp xe của chiếc xe mini.
"Trần Thiên Hạo, cậu nặng quá đấy".
Tiêu Mị Mị đau lòng nói.
"Hay là tôi gọi taxi", Trần Thiên Hạo ngại ngùng nói.
"Hi hi, tôi chỉ nói vậy thôi, thắt dây an toàn đi rồi chúng ta xuất phát".
Chiếc xe từ từ khởi động, đưa theo Trần Thiên Hạo to lớn, trông giống như phải vận chuyển quá tải, như nghé con kéo xe tải vậy.
"Trần Thiên Hạo, vụ du thuyền ngày đó cuối cùng cậu về thế nào?", sau khi lên xe Tiêu Mị Mị không kìm được hỏi. Lúc đó cô ấy bị đánh ngất, vậy nên mọi chuyện lúc sau cô ấy đều không biết.
Trần Thiên Hạo không muốn để cô ấy biết quá nhiều.
Anh thuận miệng nói.
"Lúc đó đội tuần tra biển nhìn thấy du thuyền tụ tập đông người liền chạy đến, chúng tôi được cứu".
"Ồ ồ, may thật. Có điều có gì nói đấy, cậu lợi hại thật".
Nói xong không kìm được quay đầu nhìn Trần Thiên Hạo, làn da trắng nõn bắt đầu ửng đỏ.
Chiếc xe mini nhanh chóng đi đến một tòa nhà cũ kỹ, chiếc xe đậu ở sát tòa nhà.
"Tiểu khu không có chỗ để xe, cũng chẳng ai quan tâm, vậy nên ai đến trước người đó đỗ trước".
Tiêu Mị Mị xuống xe mỉm cười giải thích với Trần Thiên Hạo.
Nói thật lòng, khu này không chỉ cũ bình thường đâu, sân giữa toà nhà đã biến thành vườn rau, trên đường đi đâu đâu cũng là chó hoang với rác rưởi, phân chó ở khắp nơi.
"Trần Thiên Hạo, nhà tôi ở tầng sáu, cậu cẩn thận, trên hành lang toàn cứt chó thôi".
Đang ban ngày mà hành lang vẫn tối thui, hơn nữa tay vịn toàn bụi bặm, trông như chẳng có ai quét dọn vậy.
Tiêu Mị Mị sống ở nơi như vậy đúng là quá khổ.
Chương 128: Khách sạn Áo Long
Hành lang rất hẹp, hai người một trước một sau đi đến lầu thượng, cửa nhà không khóa.
Sau khi Tiêu Mị Mị đi vào trong liền lấy cho Trần Thiên Hạo một đôi dép lê.
Trần Thiên Hạo toát mồ hôi, anh rất muốn nói, đi kiểu gì đây...
Sau khi vào mùi thuốc Đông y cực nồng xông vào mũi anh, Trần Thiên Hạo khẽ nhíu mày.
"Thiên Hạo, cậu ngồi nghỉ ngơi đi, tôi còn phải livestream thêm một tiếng nữa, cậu chờ tôi nhé".
Tiêu Mị Mị nói xong liền vội vàng xông vào phòng.
Trần Thiên Hạo lúng túng mỉm cười.
Anh không ngồi xuống chỉ nhìn quanh căn phòng.
Căn phòng này không lớn, cùng lắm là năm mươi mét. Hai phòng ngủ một phòng khách, một trong hai phòng ngủ có cửa khép hờ, có thể nghe được tiếng rên rỉ nhỏ.
Trần Thiên Hạo hơi sững sờ, đẩy cửa vào nhìn.
Chỉ thấy một ông lão đầu trọc trên mũi cắm ống dưỡng khí, đang nằm trên giường rên rỉ.
Trần Thiên Hạo vội vàng lùi ra, sau đó lại đến cửa phòng của Tiêu Mị Mị.
Tiêu Mị Mị đang nhảy múa trước màn hình máy tính, bên trong căn phòng đóng kín chỉ bật một ngọn đèn lờ mờ khiến cô ấy trông càng đáng yêu hơn.
Không sai, chỉ có thể dùng từ đáng yêu để hình dung cô.
Tiêu Mị Mị nhảy múa quên mình, không ngừng làm ra những động tác mê người, nhìn thấy Trần Thiên Hạo liền lúng túng.
"Á..."
Tiêu Mị Mị nhảy xong liền nhìn thấy Trần Thiên Hạo đang đứng ở cửa, không kìm được đỏ mặt lúng túng.
"Các bảo bối ơi, tạm biệt nha. Bai bai..."
Sau khi đóng livestream, Tiêu Mị Mị thở dài, tắt đèn, mở rèm ra.
"Trần Thiên Hạo, ngại quá không tiếp đãi được cậu".
"Bây giờ tôi xong việc rồi, chúng ta xuống lầu đi ăn thôi? Hay là ở nhà nấu cái gì ăn", Tiêu Mị Mị cười nói.
"Tài nấu nướng của tôi cũng được lắm".
"Tùy, tôi thế nào cũng được".
Trần Thiên Hạo vào phòng cô ấy, bên trong phòng con gái có mùi hương dịu nhẹ, có điều hơi bừa, trên giường để đủ loại quần áo.
"Ha ha, tôi mới bắt đầu livestream, đang trong giai đoạn đầu nên chưa sửa sang được chỗ này".
"Cậu livestram kiếm được bao nhiêu tiền", Trần Thiên Hạo hỏi.
"À... hiện nay không kiếm được tiền, có điều chỉ cần tôi nỗ lực là được", Tiêu Mị Mị cười nói.
Trên du thuyền, Tiêu Mị Mị vì bảo vệ anh nên đã mất công việc, Trần Thiên Hạo sao không biết chứ. Lần này anh đến Đế Đô, việc đầu tiên phải làm là mở một công ty để ổn định địa vị.
Dù sao anh không có bằng chứng xác thực, không thể cứ thẳng đến nhà họ Bạch rồi bảo tôi tìm được bằng chứng về cái chết của bố tôi ở nhà các người.
Vậy nên anh muốn phát triển trước, sau đó tiếp cận nhà họ Bạch để tìm ra sự thật phía đằng sau.
"Hay là đừng nấu, tôi mời cậu ăn".
"Cậu mời tôi? Không ổn đâu, cậu đến Đế Đô thì phải là tôi mới cậu mới đúng chứ", Tiêu Mị Mị khó xử đáp.
"Chúng ta là bạn, cần gì phải suy nghĩ nhiều thế, đi nào".
Trần Thiên Hạo nói xong liền quay người đi ra ngoài. Tiêu Mị Mị do dự đi theo.
"Cậu đợi tôi, tôi nấu cơm cho bố đã".
Lên chiếc xe mini, Tiêu Mị Mị vừa lái xe vừa không ngừng nhìn hàng cơm bên đường. Mặc dù Trần Thiên Hạo bảo mời khách nhưng cô ấy không thực sự muốn để anh mời.
Nhất định phải là mình mời, vậy nên cô ấy đã mang theo tất cả tiền tiết kiệm của mình.
Đây là sinh hoạt phí một tháng tới của cô ấy đó.
"Hay là chúng ta ăn ở đây đi, món cá của họ ngon lắm".
Tiêu Mị Mị chỉ vào nhà hàng Cá Đầu Vương rồi nói.
Trần Thiên Hạo nhìn, nhà hàng không lớn, sau đó lắc đầu.
"Đi về phía trước, đi chỗ đó".
Trần Thiên Hạo chỉ tòa nhà cao tầng phía trước, bên trên viết khách sạn Áo Long.
Tiêu Mị Mị nhìn, không kìm được cảm thấy đau thận. Đây chính là khách sạn bảy sao xịn xò nhất Đế Đô, một quả dưa leo cũng hơn một nghìn tệ.
Chẳng nhẽ hai người đến đó ăn hai quả dưa leo rồi đi ra hả.
Tim cô ấy run rẩy, lắc đầu mỉm cười.
"Hay là thôi, chỗ ấy đắt lắm, chúng ta không ăn nổi đâu".
"Không sao, chúng ta đi ăn chỗ nào đắt đắt tí xem cơm của họ như thế nào", Trần Thiên Hạo cười nói.
Tiêu Mị Mị đau lòng, Trần Thiên Hạo ơi là Trần Thiên Hạo, cậu giết tôi rồi.
Mặc dù không muốn nhưng cô ấy vẫn lái xe về phía khách sạn Áo Long, bàn tay niết thẻ ngân hàng đến trắng toát.
Cổng khách sạn Áo Long đỗ đầy xe sang, xe thương vụ, nơi đây là địa điểm ăn uống giao lưu của giới thượng lưu, vậy nên nhiều cô gái cũng rất muốn đến đây câu đại gia giàu có.
Chiếc xe mini không hợp với chỗ này đỗ lại trước cửa khách sạn Áo Long.
Ở cửa, một anh chàng đỗ xe nhìn chiếc xe mini, hơi sững sờ, nhưng vẫn tiến lên khách khí nói.
"Chào cô, chào anh, mời anh xuống xe, cô có thể đưa chìa khóa cho tôi, tôi giúp hai vị đậu xe".
Anh chàng mở cửa cho Trần Thiên Hạo, sau đó vội vàng sang bên kia mở cửa cho Tiêu Mị Mị.
"Xin lỗi, tôi tự đậu là được".
Anh chàng mỉm cười lúng túng, trong lòng điên cuồng mắng mấy câu, đồ nghèo.
Tiêu Mị Mị đương nhiên biết, đỗ xe hộ không miễn phí, đều tốn tiền.
Bởi vì cô ấy từng cùng bạn trai cũ đến đây một lần, đỗ một lần mất một trăm tệ, bằng tiền ăn một tuần của cô ấy.
"Khách sạn ở Đế Đô quả nhiên hơn Nam Thành nhiều".
Trần Thiên Hạo nhìn tòa khách sạn cao chọc trời, qua cửa kính có thể thấy được nội thất sang trọng, anh không kìm được gật đầu.
"Nam Thành đương nhiên không thể bằng chỗ này, có điều chi phí sinh hoạt cũng không bằng".
Tiêu Mị Mị mỉm cười, đau lòng nói.
"Vậy nên tôi mới muốn đến xem giá cả ở chỗ này cao thế nào, đi nào!"
Trần Thiên Hạo mặc bộ vest thoải mái màu đen trông không hề tầm thường, Tiêu Mị Mị mặc một chiếc váy ngắn trông khá bình thường, làn da nõn nà của cô ấy như cao su, đi đến đâu cũng khiến người ta thở dài thán phục.
Có điều lễ tân ở cửa nhìn thấy chiếc xe mini của hai người cùng với dáng vẻ không muốn nhờ đỗ xe của Tiêu Mị Mị, họ đã quen tiếp đón mấy đại gia sẵn sàng vung tay chi cả trăm cả nghìn rồi, nên lúc này cô lễ tân cũng không mỉm cười cung kính nữa.
"Lễ tân ở Đế Đô có vẻ không hiếu khách lắm nhỉ, thái độ phục vụ không tốt".
Sau khi Trần Thiên Hạo mở cửa liền oán trách với Tiêu Mị Mị.
Tiêu Mị Mị hiểu rõ, mình không muốn nhờ người ta đỗ xe, sao người ta có thể đối xử tốt với mình được.
"Ha ha, bọn họ chê nghèo thích giàu, chúng ta mặc kệ đi".
Tầng một của khách sạn là quầy lễ tân, chuyên để tiếp đón khách.
Hai người vừa đi vào, đã có người nhiệt tình đón tiếp.
"Chào cô, chào anh, xin hỏi hai người muốn ăn hay thuê phòng, hay muốn vui chơi ở câu lạc bộ? Khách sạn của chúng tôi đều có".
"Chúng tôi đến ăn".
Trần Thiên Hạo nói.
"Mời các vị theo tôi đến tầng ba, tầng ba là khu ăn uống của khách sạn chúng tôi, khu ăn uống của khách sạn chúng tôi có rất nhiều món ăn ngon trên thế giới..."
"Đợi đã!"
Khi cửa thang máy chuẩn bị đóng, một người bỗng hét lên.
Chương 129: Nỗi lo của Tiêu Mị Mị
Quản lý lập tức mở cửa thang máy, một thanh niên để tóc cạo hai bên và một cô nàng xinh đẹp cao chừng một mét tám liền bước vào.
Thoắt cái, sắc mặt của Tiêu Mị Mị đã trở nên cực kỳ khó coi.
“Ô, Tiêu Mị Mị đấy à? Ối chà, lâu quá mới gặp em”.
Người đàn ông để tóc cạo hai bên kia lộ vẻ kinh ngạc, lớn tiếng nói.
Tiêu Mị Mị lùi ra sau Trần Thiên Hạo, chẳng buồn liếc đến gã.
“Mị Mị à, em trốn anh làm gì? Người ta bảo một ngày làm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, dù gì chúng ta cũng từng chung chăn gối. Em làm thế thì vô lương tâm quá”.
Gã nói bằng vẻ đáng thương.
Cô nàng đi cùng gã đưa mắt quan sát Tiêu Mị Mị, đoạn cười bảo.
“Mễ Đại Bảo à, đừng nói đây là bạn gái cũ mà anh từng nhắc đấy nhé? Trông không lớn mấy mà nhỉ, anh lừa gạt thiếu nữ vị thành niên à”.
“Cô ta mà vị thành niên thì chắc anh là em bé còn uống sữa mất. Em không biết đâu, cô ta như hổ như sói khi lên giường đấy”.
“Đủ rồi, Mễ Đại Bảo”.
Tiêu Mị Mị đứng ra giận dữ gầm lên, vành mắt đã đỏ hoe.
“Ôi ôi, giận rồi kìa. Chẳng phải em muốn trốn anh lắm à? Không nhịn được nữa sao?”
Mễ Đại Bảo cười hề hề, tiếp tục mỉa mai.
“Nghe bảo em mới bị đuổi việc hả? Thất nghiệp rồi mà vẫn có tiền đến đây dùng bữa à? Đây là khách sạn bảy sao đấy, một cô gái sống ở khu dân cư nghèo hèn như em mà cũng đủ tiền ăn sao?”
“Đừng nói là em muốn đến đây để ‘câu’ đại gia nhé?”
“Anh thấy kẻ nào ngu xuẩn thừa tiền lắm mới bị mã ngoài của em lừa phỉnh”.
Nghe xong những lời này của gã, Trần Thiên Hạo đã đoán ra đối phương là bạn trai cũ của Tiêu Mị Mị. Anh nhìn sang bộ dạng tức giận đến mức phát khóc của Tiêu Mị Mị, đoạn tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn gã Mễ Đại Bảo kia.
“Câm mồm!”
Mễ Đại Bảo cảm nhận được một luồng khí lạnh khiến gã không thể ngẩng đầu, nỗi bất an cuồn cuộn trào dâng khiến gã ngậm miệng ngay tắp lự.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, lát nữa đến nơi đông người hơn, gã nhất định phải sỉ nhục hai kẻ này một trận mới được.
Chẳng mấy chốc đã đến khu ẩm thực ở tầng ba.
“Mời quý khách đi lối này ạ. Ở đây chúng tôi có phòng riêng loại VIP, có cả sảnh ăn, xin hỏi hai vị…”
“Tất nhiên là phòng riêng rồi. Bọn nhà nghèo mới ra sảnh để chen chúc ăn uống thôi”.
Mễ Đại Bảo lấy ra tấm thẻ vàng VIP của khách sạn Áo Long, nhân viên phục vụ lập tức trưng ra vẻ kính cẩn.
Thẻ vàng đấy, phải nạp cả chục triệu mới có thẻ này.
“Người anh em à, có tiền không? Không có thì tôi thanh toán giúp anh nhé?”
Mễ Đại Bảo cười chế giễu Trần Thiên Hạo.
“Trần Thiên Hạo à, mặc kệ anh ta, chúng ta đến đại sảnh đằng trước đi”, Tiêu Mị Mị không muốn nhìn thấy bản mặt của gã, vừa kéo tay áo Trần Thiên Hạo vừa bảo.
“Ừ, nghe theo cậu”.
Trần Thiên Hạo chẳng vấn đề gì, chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, ở đâu cũng được cả.
Sắc mặt tối lại, Mễ Đại Bảo hơi run lên.
“Chúng ta cũng ra sảnh đi”.
Gã ngửa mặt tự nhủ, hôm nay phải chiến với Tiêu Mị Mị đến cùng, không khiến bọn họ ê mặt trước bàn dân thiên hạ thì gã không nuốt được cơn giận này.
Lúc ở thang máy gã nói thế thôi, nhưng thực chất là Tiêu Mị Mị từng làm việc cho công ty nhà gã, vì muốn theo đuổi Tiêu Mị Mị mà gã không ngại thăng chức cho cô ấy, còn từng tặng đối phương mấy chiếc ô tô có giá cả triệu bạc.
Ai mà ngờ Tiêu Mị Mị lại từ chối gã trước mặt toàn bộ nhân viên, còn trực tiếp từ chức, khiến gã mất sạch thể diện.
Vậy nên, gã muốn Tiêu Mị Mị cũng phải nếm trải sự nhục nhã tương tự.
Bảo là đại sảnh thế thôi, dù sao đây cũng là khách sạn bảy sao, không gian nơi này vô cùng thư thái, có vách ngăn cao vài mét ngăn cách các chỗ ngồi.
Không gian tao nhã và cổ kính, có cả nhạc công biểu diễn vĩ cầm ngay tại đây.
Vì đang là giờ ăn nên ở đây đã có rất nhiều thực khách, tuy đông người nhưng không ồn ào chút nào. Ai nấy đều vừa ăn vừa trò chuyện rất nhẹ nhàng.
“Mời hai vị vào ạ”.
Quản lý đưa Trần Thiên Hạo và Tiêu Mị Mị đến chỗ ngồi sát tường, còn Mễ Đại Bảo ở ngay chỗ đối diện họ.
“Tiêu Mị Mị à, anh ở đây này”.
Mễ Đại Bảo cười đểu với cô ấy.
“Tên Mễ Đại Bảo này đúng là phiền phức quá”.
Tiêu Mị Mị tức đến mức ngoảnh mặt đi, chẳng buồn nhìn đến gã nữa, đoạn giải thích với Trần Thiên Hạo.
“Trần Thiên Hạo này, lúc ở thang máy, tên Mễ Đại Bảo ấy nói nhăng nói cuội thôi. Tôi và anh ta không có bất cứ quan hệ nào cả. Tôi từng làm việc ở công ty nhà Mễ Đại Bảo, anh ta muốn theo đuổi nhưng bị tôi từ chối, nên cứ ôm hận trong lòng”.
“Không sao. Vừa nhìn đã biết hạng người này chẳng phải kẻ tốt lành gì”.
Trần Thiên Hạo vừa gật đầu vừa đáp.
Nhân viên phục vụ mang hai quyển thực đơn đến, đưa cho Tiêu Mị Mị và Mễ Đại Bảo ở gần đấy.
“Cục cưng à, em muốn ăn gì nào?”
Mễ Đại Bảo cố ý nói lớn tiếng để Tiêu Mị Mị và Trần Thiên Hạo nghe.
“Em, em muốn ăn sashimi bào ngư xanh, rồng xanh trong tuyết, thêm một phần cua hoàng đế, bò Wagyu chín tám phần, và một phần cháo tổ yến”.
“Gần đây em hay thức khuya, phải dưỡng lại nhan sắc”.
Cô nàng yêu kiều kia chu môi nói. Mễ Đại Bảo vừa nghe xong đã thấy lòng quặn lại.
Mẹ kiếp, ả này đúng là ác thật. Món rẻ nhất mà ả gọi là rồng xanh trong tuyết, chính là dưa chuột chạm khắc thành hình rồng, một phần có giá hai nghìn tệ.
Nhưng vì để đả kích Tiêu Mị Mị, gã đành cắn răng lấy tấm thẻ hạng vàng ra.
“Bấy nhiêu đã đủ chưa? Không đủ thì mình gọi thêm. Dùng bữa ở đây là phải hưởng thụ, đâu giống như ai đó, đã không đủ tiền trả mà vẫn đến đây ăn”.
Nhân viên phục vụ đã cầm tấm thẻ ấy đi quẹt để gọi món. Ở đây, Tiêu Mị Mị vẫn đang chọn món với vẻ mặt khổ sở.
“Cỏ non xanh biếc”, là món ớt xanh và nấm thái nhỏ ăn kèm với một loại rau gì đấy, giá ba nghìn tám trăm tám mươi tám tệ.
“Trên trời nguyện làm chim liền cánh” là một cặp bồ câu nướng, có giá tám nghìn.
“Tuyết rơi trên núi lửa”, là món rau trộn cà chua với đường trắng, giá năm nghìn tám trăm…
Tiêu Mị Mị nhìn ảnh minh hoạ đằng sau những cái tên hoành tráng kia, hẳn là những món mà cô ấy nghĩ đến, có điều giá cả quả là không đẹp chút nào.
“Quý khách đã chọn món xong chưa ạ?”, nhân viên phục vụ mỉm cười thúc giục. Hiển nhiên là cô ta cũng thấy hơi bực bội.
“Mị Mị à, không có món nào ổn à?”, Trần Thiên Hạo vừa nhìn cô ấy vừa hỏi.
“Tôi, tôi không biết cậu thích ăn gì. Cậu gọi đi”.
Tiêu Mị Mị nuốt nước bọt, đoạn trả lời.
Trong thực đơn này, mấy món có thể làm họ no bụng một chút thì toàn cả chục nghìn tệ, ví dụ như thịt bò Wagyu, một gam đã có giá năm, sáu trăm tệ rồi.
Cắn một lát thịt thôi đã là mấy mươi gam, giá tiền lên đến chục nghìn đấy.
“Mẹ ơi, hôm nay tiêu tùng rồi. E là tiêu sạch thẻ tín dụng mất thôi”, Tiêu Mị Mị tuyệt vọng gào thét trong lòng.
Trần Thiên Hạo liếc nhìn thực đơn, thấy hoa mỹ quá nên cũng lười xem tiếp. Nói thật lòng, anh không quá chú trọng vào chuyện ăn uống.
Món ngon nhất đối với anh chính là canh gà do mẹ hầm. Nhớ lại mùi thơm toả ra từ bát canh gà mà Lưu Tiểu Nguyệt được ăn, Trần Thiên Hạo lại muốn chảy cả nước bọt.
“Tôi không xem thực đơn nữa. Cô tự quyết định đi, cứ đem mấy món tiêu biểu nhất ở đây ra cho tôi là được”.
Trần Thiên Hạo vừa đưa thực đơn cho cô nhân viên phục vụ vừa nói.