Thử nghĩ mà xem, cảng biển tương lai của thành Tây cùng với quặng khoáng sản của thành Đông.
Khi đó tài sản của nhà họ Triệu có lẽ còn ngang bằng với cả gia tộc hàng đầu nước Hoa.
Nghĩ tới đây, Triệu Thiên Đạo không kìm được nhếch mép cười đắc ý.
“Có mắt không thấy núi Thái Sơn!”
Trần Thiên Hạo ngạo nghễ mắng công chứng viên kia.
Tất cả mọi người đang có mặt đều không khỏi sững sờ.
Họ đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía anh.
“Này cậu, cậu nói vậy là có ý gì?”
“Cậu đang nghi ngờ năng lực của công chứng viên bọn tôi sao?”
Công chứng viên bực bội mắng chửi.
“Không phải nghi ngờ các người. Tôi muốn nói là các người ngồi ở đó đều là lũ rác rưởi”.
Anh không hề e sợ lớn tiếng đáp trả.
“Cậu, thằng ranh kia, sao cậu lại ngông cuồng như vậy?”
“E là đến cả hạng bốn chúng tôi cũng không cho nổi đâu”.
Mấy lão già công chứng viên tỏ vẻ giận dữ.
Đồng loạt hủy hết kết quả giám định công huân hạng bốn kia.
Ngay cả hạng nhất của bức tranh chữ Gia tộc công thần cũng bị hạ xuống hạng hai.
Không có quy định cụ thể để giám định cấp bậc của công huân, tất cả đều do công chứng viên làm chủ.
“Được rồi, đám công chứng viên rác rưởi này đã giám định xong”.
Một người trong số đó hờ hững lên tiếng.
Lưu Tiểu Nguyệt sốt ruột định mở miệng giải thích lại bị anh kéo lại ngăn cản.
“Không cần giải thích”.
Nói rồi anh bước lên một bước, cầm cốc nước trên bàn hất sạch lên mặt công chứng viên ngồi chính giữa.
Cả khán phòng xôn xao hẳn lên!
Ai cũng kinh ngạc há hốc mồm!
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao đang yên đang lành Trần Thiên Hạo lại hất nước vào mặt công chứng viên?
Chẳng lẽ anh không biết muốn được trúng tuyển đều là do bọn họ định đoạt hay sao?
Khiếp sợ!
Khó hiểu!
Kinh hãi!
Đến cả Lưu Bá Thiên cũng không thể tin vào mắt mình.
Đương nhiên lão ta cũng không thấy bất ngờ với phong cách làm việc của Trần Thiên Hạo.
Nhóc con này có tính cách quá bá đạo, không chịu được ấm ức.
Sợ là bên công chứng viên đưa ra giám định quá thấp nên không nhịn nổi mới làm ra chuyện to gan như vậy.
Lão ta cười thầm trong bụng.
Đúng là thanh niên trẻ tuổi.
Không giữ được tỉnh táo, sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu thiệt thòi.
“Bố ơi, lần này chúng ta trúng chắc vụ đấu giá khu công nghiệp thành Tây rồi”.
Triệu Vô Cực ngồi bên cạnh khó nén nổi hưng phấn.
“Ừ, lúc đầu bố còn đánh giá cao Trần Thiên Hạo, chuẩn bị thêm phương án dự bị. Nào ngờ thằng nhóc này làm việc xốc nổi quá”.
“Con thật sự không hiểu nổi, tại sao nó gây ra nhiều chuyện như vậy mà vẫn sống được tới ngày hôm nay. Chẳng lẽ chỉ dựa vào bức tranh chữ kia thôi sao?”
Ông ta vừa nói vừa cười phá lên.
“Cậu, cậu đang cố tình gây chuyện đấy hả?”
“Vệ sĩ đâu, mau đuổi kẻ này ra ngoài”.
“Hủy bỏ tư cách tham dự đấu giá của nhà họ Lưu”.
Lưu Tiểu Nguyệt trơ mắt đứng nhìn cấp bậc công huân hạng hai bị gạch bỏ.
Cô cảm thấy tuyệt vọng tột cùng.
Bất lực lắc đầu.
“Thiên Hạo, tại sao anh lại làm như vậy?”
Cô cất giọng trách móc.
Cô trông thấy mấy gã vệ sĩ xông tới bèn vội vàng lôi kéo Trần Thiên Hạo ra ngoài.
Để tránh bị cưỡng ép đuổi ra ngoài, trở thành trò cười trước mặt mấy gia tộc lớn kia.
Thế nhưng anh vẫn không thèm nhúc nhích.
Như một ngọn núi vững chãi.
“Thiên Hạo, em cầu xin anh, đừng làm loạn ở đây nữa được không?”
“Chúng ta đã mất mặt đủ rồi”.
Lưu Tiểu Nguyệt dùng sức kéo nhưng anh vẫn không chịu đi, bèn phải buồn bã khuyên nhủ.
Cô biết lúc này có lẽ anh đã nổi giận.
Trước kia đều là người ta cố tình tìm tới gây khó dễ cho bọn họ, anh đánh trả thì cô không có gì để nói.
Nhưng dạo gần đây, anh bắt đầu vô duyên vô cớ trêu chọc thế lực mạnh hơn mình.
Lần trước ra mặt đòi quyền lợi cho lính già giải ngũ tại ngân hàng Đế Phong đã đối đầu với đội quân Đông Hoang.
Bây giờ lại vì không đồng tình với kết quả giám định của công chứng viên mà hất nước vào mặt người ta.
Trần Thiên Hạo ơi là Trần Thiên Hạo.
Đến khi nào anh mới có thể khiến em an tân được đây?
Đám vệ sĩ đã xông tới trước mặt bọn họ.
Họ toan xua đuổi anh đi lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa sợ đứng sững sờ tại chỗ.
Mãi lâu sau họ mới kịp phản ứng lại, bắt đầu rút vũ khí ra định cưỡng chế đuổi người.
Tất cả các đại diện gia tộc đều bàn tán xôn xao.
Đang yên đang lành lại đi kiếm cớ gây chuyện.
Công chứng viên bị hất nước lên mặt tức điên ruột.
Ông ta đứng bật dậy, lấy khăn tay lau sạch nước đọng trên mặt và nước dính lên quần áo.
Nước chảy lênh láng trên mặt bàn.
Chỉ trong nháy mắt.
Đột nhiên có người kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“Nhìn kìa!”
Tất cả đồng loạt nhìn theo.
Bức thư tay kia bị nước thấm vào lại xuất hiện những dòng chữ màu đỏ hoàn toàn khác.
Đây là giấy hai lớp!
Đám người giật mình sửng sốt.
Khiếp sợ nhìn về phía Trần Thiên Hạo.
Bọn họ mở thư ra đọc thử.
Thấy trên giấy xuất hiện một đoạn văn ngắn.
Thư tay của chiến thần Đông Hoang.
Giữa đêm khuya, tôi chợt có linh cảm Lưu Tiểu Nguyệt của nhà họ Lưu có nguy cơ bị đối xử bất công, trằn trọc không ngủ được nên ghi thêm mấy dòng lên bức thư này.
Từ giây phút thư này của tôi được công khai, tôi và Lưu Tiểu Nguyệt chính thức kết nghĩa làm anh em. Cả đời này tôi chỉ hết lòng hi sinh vì đất nước, không có mong muốn gì khác.
Mong rằng người đời nể tình công lao của tôi, đối xử có tâm với em gái kết nghĩa của tôi.
Chiến thần Đông Hoang, kính gửi!
Ngoài bức thư hai lớp bị ẩn giấu còn có một nhúm tóc màu đen.
Nếu bức thư này thật sự là do chiến thần Đông Hoang tự tay viết.
Thì nhúm tóc này chắc hẳn cũng là của chiến thần để lại để kết nghĩa anh em.
Trên bức thư màu đỏ này.
Là nét chữ phóng khoáng sắc bén như đao kiếm.
Khiến người ta nhìn vào kích động vô cùng.
Trông thấy mấy gã vệ sĩ đang định ra tay đánh người.
Bọn họ vội vàng đứng phắt dậy.
Hoảng hốt gào thét.
“Chờ đã!”
Hai gã vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu gì cả.
Lại nhìn sang công chứng viên.
Chỉ thấy mấy công chứng viên kia đều xua tay ra hiệu cho bọn họ tạm thời đi ra ngoài.
Vẻ mặt Lưu Tiểu Nguyệt tràn đầy khiếp sợ, cảm thấy ngờ vực.
Cô nhìn thoáng qua dòng chữ màu đỏ trong bức thư trên tay công chứng viên kia, kinh hãi che kín miệng mình.
Cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên Trần Thiên Hạo.
Sắc mặt của anh rất bình thản, tựa như đã đoán được từ trước.
“Thiên Hạo, chuyện này là sao?”
Anh khẽ mỉm cười.
Dịu dàng nắm lấy tay cô.
“Đừng sợ!”
Đám người ở trong phòng họp.
Đều trưng ra bộ mặt ngơ ngác.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao mấy công chứng viên kia lại bắt vệ sĩ ra ngoài?
Hơn nữa, trông vẻ mặt của bọn họ hoảng loạn như thấy bố mình đã chết mấy chục năm bất ngờ đội mồ sống dậy.
Lưu Bá Thiên trợn trừng hai mắt, liều mạng thò đầu ra muốn nhìn rõ thứ khiến công chứng viên thay đổi thái độ kia.
Thế nhưng lão ngồi quá xa, thực sự không thể nhìn nổi.
Mà trong tay mấy người đó vẫn là bức thư tay kia.
Lão ta cũng đã từng được đọc bức thư đó rồi.
Bức thư của chiến thần Đông Hoang không có vấn đề gì quá lớn, vừa rồi đám công chứng viên cũng đã kiểm tra một lượt. Nhưng tại sao bây giờ bọn họ lại tỏ ra sợ hãi như vậy?
Triệu Thiên Đạo nheo mắt lại.
Sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
Chẳng lẽ có chuyện ngoài ý muốn gì đó xảy ra rồi sao?
“Chuyện này…”
“Mọi người thấy sao?”
“Loại thư tay hai lớp này người bình thường không tìm ra cách mở nó đâu. Có thể kết luận chỉ có quân đội mới biết cách mở”.
Công chứng viên vuốt ve bức thư tay, trong lòng bắt đầu kích động.
Chiến thần Đông Hoang tự tay viết thư nhận Lưu Tiểu Nguyệt là em gái kết nghĩa, như vậy chẳng phải chỗ dựa sau lưng cô chính là chiến thần Đông Hoang chiến công hiển hách sao?
Không có mong muốn gì khác!
Bây giờ lại thẳng thắn thể hiện sự coi trọng của mình với cô em gái kết nghĩa này.
Đám người không hẹn mà cùng gật gù.
Đồng loạt cầm bút viết xuống bốn chữ công huân cao cấp!
“Lưu Tiểu Nguyệt, công huân cao cấp”.
Chương 52: Người giúp nhà họ Triệu
“Lưu Tiểu Nguyệt, công huân cao cấp”.
“Công huân cao, cao cấp sao?”
Cô cảm thấy đầu mình nổ ầm vang như tiếng sấm rền.
Cứ ong ong trong đầu không thể tập trung suy nghĩ nổi.
Mặc dù cô không thấy rõ nội dung của dòng chữ màu đỏ kia nhưng cô biết chắc chắn nó không hề tầm thường.
Đột nhiên cô cảm thấy lòng mình nặng trĩu chỉ muốn trút hết mọi gánh nặng ra ngoài.
Cô bèn hỏi Trần Thiên Hạo xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Không chỉ mình cô.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều bị chấn động.
Công huân cao cấp!
Đó chính là chiến công hiển hách không gì sánh bằng.
Trong lịch sử cũng chỉ có mấy vị thần tướng được nhận công huân cao cấp.
Còn cô chỉ là một cô gái xuất thân từ gia tộc hạng hai, vậy mà lại được giám định công huân cao cấp, khó mà có thể công nhận.
“Tôi không đồng ý!”
Triệu Thiên Đạo là người đầu tiên lên tiếng phản đối.
Rõ ràng lão ta đã tin chắc lần đấu giá này sẽ dễ như trở bàn tay, nào ngờ lại xảy ra biến cố lớn như vậy.
Lão ta là một cựu binh có chức cao, đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của công huân cao cấp là gì.
Vậy nên lão ta không thể nào tiếp nhận được chuyện này.
Đến cả Lưu Bá Thiên cũng phải trợn tròn mắt há hốc mồm.
Nước bọt chảy tong tong xuống dưới.
Công huân cao cấp, chỉ dựa vào một bức thư mà được phán công huân cao cấp!
Cho dù là chiến thần Đông Hoang có mặt ở đây cũng không có quyền cấp cho Lưu Tiểu Nguyệt công huân cao cấp.
“Đúng vậy, tuyệt đối không thể làm vậy được!”
Lưu Bá Thiên bất chợt đứng bật dậy.
“Bộp!”
Công chứng viên tóc bạc dẫn đầu vỗ thật mạnh xuống mặt bàn.
“Các người đang nghi ngờ năng lực của công chứng viên sao?”
“Các ông dựa vào đâu mà cho cô ta công huân cao cấp? Không có lí nào lại như vậy”, Triệu Thiên Đạo đen mặt chất vấn.
“Nếu ông Triệu không chấp nhận thì có thể lên đây xem thử”.
Nghe thấy thế, lão ta lập tức đứng lên, sải bước đi tới bục phát biểu.
Trong đầu lão ta.
Nảy ra đủ các loại khả năng nhưng tất cả đều bị lão ta bác bỏ.
Không có lý gì mà Lưu Tiểu Nguyệt lại được giám định công huân cao cấp.
Không thể như vậy được!
Nhưng lão ta có chết cũng không ngờ tới chiến thần Đông Hoang lại nhận Lưu Tiểu Nguyệt là em gái kết nghĩa.
Như vậy có thể nói rằng, cô được quyền tùy ý sử dụng toàn bộ chiến công của chiến thần.
“Hừ!”
Khi đi ngang qua Trần Thiên Hạo và Lưu Tiểu Nguyệt, lão ta bực tức hừ lạnh một tiếng dằn mặt rồi mới tới chỗ công chứng viên.
Bọn họ cung kính đưa bức thư bằng hai tay cho lão ta.
“Chuyện này…”
Giây phút loáng thoáng trông thấy hàng chữ màu đỏ trên mặt giấy ướt đẫm, lão ta bỗng cảm thấy kinh hãi.
Đến lúc đọc được toàn bộ nội dung.
Cả người lão ta.
Chấn động mãnh liệt!
Cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Hốt hoảng lùi lại mấy bước.
Cứ như bị dội một gáo nước lạnh lên người.
Kinh hồn táng đảm!
“Không, không thể nào!”
Triệu Thiên Đạo trợn trừng hai mắt, liều mạng lắc đầu như trống bỏi.
“Không thể như vậy được!”
Lưu Bá Thiên cuống cuồng chạy tới đỡ lấy lão ta.
Cũng nhân cơ hội nhìn lén nội dung của bức thư kia.
Tiếp đó, lão ta ngơ ngẩn tại chỗ, ngồi phịch xuống đất.
Mặt mũi trắng bệch.
“Triệu Thiên Đạo, bây giờ ông còn gì để nói nữa không?”
Bấy giờ lão ta đang chết lặng, bất lực lắc đầu.
Hai tay cung kính trả lại thư cho công chứng viên.
“Nếu đã là thư tay của chiến thần Đông Hoang thì tôi không còn lời nào để nói”.
“Tôi tự nhủ chút công huân nhỏ bé của mình so với chiến thần chỉ như châu chấu đá xe”.
“Nhưng!”
Lão ta chợt khựng lại.
Quay sang nhìn Lưu Bá Thiên một cái.
Giờ phút này trong đầu Lưu Bá Thiên đang ngổn ngang suy nghĩ.
Lần này lão ta tới đây là để hỗ trợ Triệu Thiên Đạo, hy vọng sau khi mọi chuyện xong xuôi sẽ kiếm được chút lợi ích.
Nhưng đó chỉ là chuyện trước đây.
Khi lão ta có ý định rời khỏi nhà họ Lưu.
Còn bây giờ, Lưu Tiểu Nguyệt đã trở thành em gái kết nghĩa của chiến thần Đông Hoang.
Với thân phận cao quý như vậy, cả Đại Hoa này có mấy ai dám chọc tới cô?
Thực ra trước giờ Lưu Tiểu Nguyệt chưa từng làm khó lão ta, tất cả đều chỉ là do lão ta không cam lòng, tự chọc giận cô mà thôi.
“Ông Lưu, ông đang do dự điều gì?”
Giọng nói lạnh lẽo của Triệu Thiên Đạo đánh thức Lưu Bá Thiên khỏi mối suy nghĩ miên man.
Lão ta nhìn thoáng qua ánh mắt u ám của đối phương, vội vàng lấy huân chưng chiến công của mình ra.
“Đây là công huân của Lưu Bá Thiên, là chiến hữu ngày xưa của tôi. Cộng thêm cái này, công huân của nhà họ Triệu có thể cao hơn một bậc”.
Triệu Thiên Đạo đặt mấy huân chương huy hiệu chiến công lên mặt bàn của công chứng viên.
Lưu Tiểu Nguyệt đang chìm trong ngơ ngác vì kết quả giám định công huân cao cấp chợt choàng tỉnh.
Cô thấy Lưu Bá Thiên đang dâng công huân của mình cho Triệu Thiên Đạo.
Hai mắt cô đỏ bừng, nghiến răng ken két.
“Ông nội là người nhà họ Lưu cơ mà”.
“Ông không phải từ lâu rồi”.
Lưu Bá Thiên quay đầu nói ra lời này, sau đó trong lòng tràn đầy hối hận.
Công chứng viên cũng cảm thấy khó xử.
Ông cụ nhà họ Lưu lại dâng công huân của mình cho nhà họ Triệu để cạnh tranh tư cách đấu giá với gia tộc của chính mình.
Tại sao mối quan hệ này lại rắc rối như vậy?
“Lưu Bá Thiên, ông phải nghĩ kỹ rồi hẵng làm”.
“Chúng tôi chỉ giám định một lần thôi. Nếu ông quyết định trợ giúp nhà họ Triệu thì nhà họ Lưu sẽ không được hưởng công huân của ông nữa đâu”.
Công chứng viên lên tiếng nhắc nhở.
“Ông còn do dự gì nữa?”
Triệu Thiên Đạo sốt ruột thúc giục.
“Tôi, tôi đồng ý”.
Dứt lời, cả người lão ta như một quả bóng da bị xì hơi, cơ thể lảo đảo chực ngã.
Trần Thiên Hạo dịu dàng đỡ lấy Lưu Tiểu Nguyệt, để cô dựa vào ngực mình.
“Tiểu Nguyệt, nhà họ Lưu cũng không cần loại người như ông ta”.
“Sau đây tôi xin tuyên bố”.
“Công huân của nhà họ Triệu tăng lên một bậc, là công huân cao cấp!”
Sau khi công chứng viên tuyên bố xong, đám người lập tức xì xào bàn tán.
Buổi đấu giá hôm nay xuất hiện tận hai cái công huân cao cấp.
Chắc cũng chỉ có hai người họ tranh giành nhau.
Thế nhưng nhà họ Triệu chính là gia tộc hàng đầu, thế lực mạnh mẽ. Còn nhà họ Lưu chỉ may mắn đạt được công huân cao cấp mà thôi, làm gì có thực lực đấu lại người ta.
“Buổi đánh giá công huân đã kết thúc. Tiếp theo, thống lĩnh quân Đông Hoang sẽ đưa ra quyết định cuối cùng, xem ai sẽ là người thắng đấu giá”.
Một cuộc thảo luận tràn đầy căng thẳng đang diễn ra.
Không một ai trong căn phòng bỏ đi trước.
Ai cũng lặng lẽ ở lại chờ xem ai sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Tuy nhiều người đều cho rằng nhà họ Triệu của Nam Thành sẽ được chọn.
Thế nhưng nhà họ Lưu đem lại bất ngờ cũng khiến đám người phải khiếp sợ không thôi.
Bọn họ đều rất tò mò muốn biết liệu nhà họ Lưu có còn đòn sát thủ nào nữa không.
Triệu Thiên Đạo ung dung ngồi trên ghế dựa, hai mắt híp lại.
Bên cạnh lão ta là Triệu Vô Cực đang đắc ý vì nắm chắc phần thắng.
“Bố ơi, em hai về rồi, nó sẽ tới đây ngay”.
Triệu Thiên Đạo khẽ gật đầu đáp lại.
Bên trong đôi mắt đang nhắm chặt vẫn dậy sóng.
Lão ta đang nghĩ, tại sao chiến thần Đông Hoang lại nhận Lưu Tiểu Nguyệt làm em gái kết nghĩa.
Lưu Bá Thiên ngồi ngay sau hai người họ cũng đang đau đầu suy tư vì chuyện này.
“Ông Lưu, hôm nay ông vì nghĩa diệt thân, tôi rất hài lòng. Sau khi chuyện này kết thúc, ông theo tôi về Ngũ Đài Sơn tu hành đi”.
Triệu Thiên Đạo ôn tồn bảo.
Lão ta có thể cảm nhận được khi ở trước bục tuyên bố, Lưu Bá Thiên có sự do dự.
Dù sao đối phương cũng mang họ Lưu.
Bây giờ bảo đối phương vì lão ta từ bỏ gia tộc của chính mình quả thực rất khó khăn.
“Chỉ có thể như vậy thôi”.
Lưu Bá Thiên bất đắc dĩ lắc đầu.
Đợi đến khi mọi chuyện đều qua, lão ta mới cảm thấy hối hận.
Một tay lão ta gây dựng nên nhà họ Lưu, cuối cùng chính lão ta cũng là người tự tay hủy diệt gia tộc.
Cảm giác này chẳng khác nào tự tay chôn vùi xác thịt của người thân.
Chương 53: Chủ tịch thành phố tạo áp lực
Cùng lúc đó.
Lưu Tiểu Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào nội dung của bức thư tay.
Trong lòng cô tràn đầy kinh hãi và kích động.
Cô nhìn sang Trần Thiên Hạo.
Chợt phát hiện từ khi người đàn ông này trở về, anh chưa từng nói thật với cô.
Cô mím chặt môi.
Giận dữ gặng hỏi.
“Anh nói đi, rốt cuộc anh là ai?”
Cô đang hỏi về thân phận thật sự của anh ở đội quân Đông Hoang.
“Anh, anh chỉ là một tên lính quèn thôi”.
Trần Thiên Hạo ngớ người, vô thức đáp lại.
Giọng nói mang theo chút run rẩy.
“Thế anh giải thích chuyện này thế nào? Đây là thứ một tên lính quèn có thể có được sao?”
“Từ khi anh trở về, mọi chuyện anh làm đều vượt xa lẽ thường. Nhất định anh đang có chuyện giấu em. Em hi vọng anh có thể nói thật cho em biết”.
“Em không muốn người sẽ trở thành bạn đời của em lại là người mà em không hề hiểu gì cả”.
Cô kích động hét lên, cắn chặt môi dưới, nước mắt rưng rưng.
Anh nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô.
Nghiêm túc nói.
“Tiểu Nguyệt, anh chưa từng muốn lừa dối em, cũng sẽ không bao giờ lừa dối em”.
“Nhưng mà, đôi khi anh cũng phải dùng đến một vài lời nói dối có thiện ý. Bởi anh không muốn gây cho em quá nhiều áp lực. Chẳng lẽ em không chịu tin anh sao?”
“Trước đây em vẫn luôn tự nhủ với lòng mình phải tin tưởng anh. Nhưng em phát hiện em ngày càng không nhìn thấu được con người của anh. Nhất là chúng ta sắp kết hôn rồi, anh có biết mỗi lần nhớ tới những chuyện anh từng làm kia, em đều không thể yên giấc không?”
“Em xin anh, hãy nói cho em biết đi. Anh đang che giấu điều gì vậy?”
Lưu Tiểu Nguyệt không kìm được rơi nước mắt.
Anh thở dài.
“Được rồi, nếu em muốn thì anh sẽ nói cho em biết”.
Anh thấp giọng thì thầm bên tai cô.
“Thật ra anh không phải lính bình thường. Anh là lính truyền tin bên cạnh chiến thần Đông Hoang. Bọn anh làm nhiệm vụ tuyệt mật, toàn phải giải mã mật hàm tác chiến của quân địch nên không được phép để lộ thân phận”.
Nghe xong những lời này, cô khiếp sợ không thôi.
“Thật sự là vậy sao?”
“Nhưng nếu là lính truyền tin thì sao anh lại có bức thư tay này của chiến thần Đông Hoang?”
Sắc mặt của anh hơi sầm lại.
“Anh không cần phải lừa em chuyện này làm gì. Lính truyền tin vốn có vai trò rất quan trọng, hơn nữa anh từng cứu mạng chiến thần Đông Hoang một lần trên chiến trường nên ngài ấy coi anh như anh em ruột thịt”.
“Có lần anh truyền thư tới cho ngài, ngài từng nói muốn tổ chức cho anh một đám cưới thật hoành tráng. Thế nhưng anh không ngờ ngài ấy lại nhận em làm em gái”.
Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lời nói dối này quá đỉnh, không có chút sơ hở nào.
Lưu Tiểu Nguyệt che chiếc miệng nhỏ đang há hốc lại.
Mãi lâu sau, cô mới áy náy cúi đầu.
“Thiên Hạo, em, em không nên ép anh nói ra chuyện này”.
Anh dịu dàng vuốt ve mái tóc ngắn của cô.
Bật cười an ủi.
“Thực ra anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện này cho em biết. Nhưng mà khi bọn anh giải ngũ đều phải ký hiệp định bảo mật nên anh mới không nói ra được”.
“Thế bây giờ anh đã vi phạm hiệp định rồi sao?”, Lưu Tiểu Nguyệt nhìn anh, vẻ mặt đầy sự áy náy.
“Đúng là vi phạm rồi, nhưng hiện giờ vẫn chưa đến mức để lộ bí mật, với điều kiện em không được nói cho bất kỳ ai biết”.
Trần Thiên Hạo cất lời hù dọa.
Cô ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
Hai tay cô ôm chặt cánh tay anh, rúc vào lòng anh.
“Sau này em sẽ không làm khó anh như vậy nữa”.
Trên bục tuyên bố.
Trải qua một cuộc thảo luận căng thẳng, lãnh đạo của quân Đông Hoang đã đưa ra quyết định cuối cùng.
Tưởng Đại Vi bước lên bục.
Trong tay anh ta là tên người giành chiến thắng trong cuộc đấu giá lần này.
Cái tên có sức nặng rất lớn.
“Sau đây, tôi xin tuyên bố người thắng đấu giá cuối cùng là…”
Anh ta còn chưa kịp dứt lời đã thấy cửa phòng họp bị đẩy ra.
Mấy chục gã vệ sĩ ồ ạt xông vào, dạt hết người ngồi ở hai bên hành lang ra xa. Một người đàn ông trung niên mặc bộ vest trắng, đeo kính gọng vàng ung dung đi tới.
Đám người đồng loạt sửng sốt.
Có người nhanh mắt nhận ra thân phận ông ta.
“Là chủ tịch Triệu, chủ tịch thành phố”.
Triệu Thiên Đạo quay đầu lại nhìn con trai mình, khóe môi khẽ nhếch nở nụ cười đắc ý.
“Chủ tịch tới là để giúp nhà họ Triệu đây mà”.
“Vốn đã nắm chắc phần thắng rồi, bây giờ quân Đông Hoang còn phải nể mặt chủ tịch thành phố, nhà họ Triệu thắng chắc rồi”.
Đám đông nhao nhao bàn tán.
Dư luận nghiêng hẳn về nhà họ Triệu giành phần thắng.
Tưởng Đại Vi khá bất ngờ.
Vẻ mặt trở nên lạnh như băng.
Anh ta đang chuẩn bị tuyên bố tên người chiến thắng, đúng lúc này Triệu Vô Quân lại mò tới, nhất định là để tạo áp lực với anh ta.
Thế nhưng anh ta là người của đội quân Đông Hoang, chiến thần còn đang có mặt ở đây. Sao anh ta có thể khuất phục trước một chủ tịch thành phố nhỏ bé cơ chứ?
“Tôi nghe nói đơn vị ở hải đảo mới thay thống lĩnh mới nên muốn đến xem thử vị thống lĩnh này có năng lực lựa chọn như thế nào”.
Triệu Vô Quân ngạo nghễ đi tới bên cạnh Triệu Thiên Đạo đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong sự bảo vệ của đám vệ sĩ.
“Con chào bố”.
“Ừ”.
Lão ta khẽ gật đầu.
Triệu Vô Quân lại nhìn sang Triệu Vô Cực, hai anh em gật đầu với nhau một cái thay cho lời chào hỏi.
Sau đó, ông ta quay người bước lên bục tuyên bố.
“Chắc hẳn cậu chính là phó thống lĩnh Tưởng”.
Ông ta nhìn Tưởng Đại Vi một cái, kiêu ngạo hất hàm hỏi.
Dù sao ông ta cũng là một chủ tịch thành phố, mọi chuyện xảy ra ở đây, kể cả việc phân chia phạm vi đóng quân cũng phải qua tay ông ta phê duyệt.
Nếu ông ta không đồng ý, tất cả đều không được công nhận là chính thức.
Hơn nữa vợ của ông ta chính là con gái nhà họ Bạch ở Đế Đô.
Đừng nói là Nam Thành bé tí này.
Cho dù là thống đốc gặp ông ta cũng phải nhường nhịn vài phần.
Lại công thêm địa vị của bố ông ta ở Nam Cương cũng là phó thống lĩnh của một đơn vị, có uy vọng rất lớn trong quân.
Nói thật lòng, Tưởng Đại Vĩ là một phó thống lĩnh vừa mới được bổ nhiệm mà không thèm tới chào hỏi một tiếng khiến ông ta rất tức giận.
Tưởng Đại Vi cũng mới nhận chức chưa lâu.
Nhưng anh ta đã nghe nói Triệu Vô Quân có nhà họ Bạch ở Đế Đô làm chỗ dựa.
Nhà họ Bạch thì đã sao?
Gia tộc đó cũng chỉ dựa dẫm vào một thần tướng nào đó của Nam Cương mà thôi.
Bây giờ anh ta đã có chiến thần Đông Hoang đích thân tới chống lưng.
“Triệu Vô Quân, ông đang dạy tôi phải làm gì sao?”
Anh ta hơi nheo mắt lại.
Câu nói này khiến Triệu Vô Quân sững sờ.
Ông ta không ngờ đối phương lại dám nói thẳng ra như vậy.
“Không dám, tôi chỉ muốn nhắc nhở phó thống lĩnh Tưởng nhìn cho kỹ, xem thế lực nào ở Nam Thành mới xứng đáng giành chiến thắng nhất trong cuộc đấu giá này”.
Nói rồi ông ta quay mặt về phía đám đông.
“Người chiến thắng cuộc đấu giá ngày hôm nay đã quá rõ ràng, chắc chắn phải là nhà họ Triệu của Nam Thành phải không mọi người?”
Đám đông im thin thít, ai cũng ngầm hiểu rõ.
Chủ tịch thành phố đã ra mặt, nhà họ Triệu có thể không thắng được sao?
“Chủ tịch thành phố đã tới nói giúp, xem ra chúng ta hết hi vọng thật rồi”.
Lưu Tiểu Nguyệt nhỏ giọng than thở.
Trần Thiên Hạo hơi híp mắt lại, vẻ mặt hờ hững.
“Chưa chắc!”
“Chủ tịch Triệu, quân Đông Hoang chúng tôi mới là bên quyết định người thắng đấu giá, chứ không phải bên ông”.
“Ông làm vậy có phải hơi vượt quá quyền hạn rồi không?”
Giọng điệu của Tưởng Đại Vi trở nên trầm hẳn xuống.
Ở trước mặt chiến thần Đông Hoang, sao anh ta có thể cho đối phương thắng được?
“Cậu đang nghi ngờ phán đoán của tôi sao?”
Triệu Vô Quân quét mắt liếc nhìn Tưởng Đại Vi, đôi mắt ưng bắn ra tia sắc bén.
Ánh mắt ấy tỏa ra sự đe dọa khủng bố.
Chương 54: Đối đầu
Thế nhưng Tưởng Đại Vi là người đã lăn lộn bao nhiêu năm trên chiến trường khốc liệt, sao có thể bị chút uy hiếp này dọa sợ chứ.
Anh ta đập mạnh xuống mặt bàn.
Nổi giận quát ầm lên.
“Ông là cái thá gì? Ở trước đội quân Đông Hoang, ông có tư cách gì khua tay múa chân ở đây?”
Tất cả mọi người đều giật mình khiếp sợ.
Phó thống lĩnh của quân Đông Hoang.
Hình như đang cố tình đối đầu với chủ tịch thành phố!
Sắc mặt Triệu Thiên Đạo tái mét lại. Lão ta không ngờ Tưởng Đại Vi lại không biết tốt xấu như vậy.
Chủ tịch thành phố đích thân ra mặt mà vẫn không coi ra gì.
Xem ra người chiến thắng cuộc đấu giá rất có khả năng chính là nhà họ Lưu.
“Cậu!”
Triệu Vô Quân giận tím mặt.
Đám vệ sĩ thấy thế lập tức xông lên bao vây xung quanh Tưởng Đại Vi.
“Chỉ là một phó thống lĩnh đơn vị quân sự nhỏ mà ngang tàng phết nhỉ?”
Ông ta cười lạnh lên tiếng.
“Mẹ nó, ông đang muốn chống đối quân Đông Hoang chứ gì?”
Tưởng Đại Vi giận dữ chửi ầm lên.
Anh ta quay sang nhìn mấy chục quân lính Đông Hoang cao giọng nói.
“Các anh em, chủ tịch thành phố muốn làm phản, bao vây bọn chúng cho tôi”.
Mấy chục lính Đông Hoang làm nhiệm vụ giữ gìn an ninh trật tự vũ trang súng ống đầy đủ đồng loạt lao tới bao vây hết lũ vệ sĩ to gan kia.
Vẻ mặt Triệu Vô Quân trở nên dữ tợn.
Ông ta không ngờ Tưởng Đại Vi không chỉ không biết điều mà còn dám chống đối lại ông ta.
“Thông báo cho toàn bộ đội phòng chống bạo động của cả thành phố tập hợp tại văn phòng chủ tịch. Quân Đông Hoang sắp bao vây nơi này”.
Hai bên đều bắt đầu dàn quân ra oai, điên cuồng khiêu khích.
“Tưởng Đại Vi, cậu dám đấu với tôi sao? Cậu có biết tôi có nhà họ Bạch ở Đế Đô chống lưng không hả?”
Triệu Vô Quân đen mặt dọa nạt.
“Nhà họ Bạch cái con khỉ. Đội quân Đông Hoang chúng tôi giết địch ngoài chiến trường, nhà họ Bạch của ông là cái thá gì cơ chứ?”
Tưởng Đại Vi đập bàn bôm bốp.
Lửa giận ngùn ngụt.
Trong lòng anh ta càng thêm quyết tâm.
Chiến thần đang chứng kiến, anh ta phải thể hiện cho tốt mới được.
Dù sao ở đây cũng là văn phòng chủ tịch.
Triệu Vô Quân vừa mới ra lệnh, đội phòng chống bạo động ở nơi gần nhất đã nhanh chóng vọt vào.
Khoảng chừng hơn trăm người, ai nấy đều cầm theo khiên chắn, dùi cui điện và lựu đạn hơi cay đầy đủ.
Toàn bộ mọi người bên trong phòng họp đều khiếp sợ không dám nhúc nhích.
Lũ lượt ôm đầu ngồi xổm giữa các hàng ghế.
Lưu Tiểu Nguyệt hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, ôm chặt cánh tay của Trần Thiên Hạo, rúc đầu vào ngực anh.
“Thiên Hạo, bọn họ sẽ đánh nhau sao?”
“Ông ta không dám!”
Anh sa sầm mặt, dịu dàng xoa đầu cô trấn an.
Ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tưởng Đại Vi.
Ánh mắt ấy quá kiên định không ai dám nghi ngờ.
Triệu Vô Quân khẽ nhếch miệng.
Cười lạnh một tiếng.
“Tưởng Đại Vi, tôi cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, mau đưa tay chịu trói đi!”
Vốn dĩ anh ta vẫn còn đang do dự.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Thiên Hạo.
Anh ta như được rót thêm động lực.
Cả người hừng hực khí thế.
“Trói cái chân của bà nội ông ý”.
Anh ta hùng hổ đá một phát vào giữa ngực Triệu Vô Quân.
Anh ta xuất thân từ lính tác chiến, lại có kinh nghiệm đánh trận phong phú, thủ đoạn tàn nhẫn. Chỉ với một cú đá đã đánh cho Triệu Vô Quân ngã bật ngửa ra sàn nhà.
Cổ họng trực trào.
Phun ra một ngụm máu tươi.
Ông ta nổi trận lôi đình.
Lớn tiếng ra lệnh cho đội phòng chống bạo động.
“Bắt cậu ta lại, đánh chết cho tôi”.
Mặc dù bên phe quân Đông Hoang ít người nhưng ai cũng giỏi đánh đấm.
Bọn họ chủ động xếp thành vòng tròn để phòng thủ, bảo vệ Tưởng Đại Vi ở bên trong.
Đối mặt với hơn trăm người đến từ đội phòng chống bạo động, bọn họ đều tỏ ra bất khuất không chút nao núng.
“Những người lính Đông Hoang!”
“Có!”
“Sợ không?”
“Không sợ!”
Tưởng Đại Vi bật cười thành tiếng.
“Triệu Vô Quân, sợ là ông không giữ được cái chức chủ tịch thành phố cỏn con này nữa đâu”.
“Sắp chết đến nơi rồi mà cậu vẫn còn dám ăn nói ngông cuồng hả? Đánh chết bọn họ cho tôi”.
Triệu Vô Quân được vệ sĩ đi theo đỡ dậy, đau đớn ôm ngực gào thét ầm ĩ.
Bên ngoài cửa phòng họp không ngừng có thêm người của đội phòng chống bạo đông xông tới.
Chẳng mấy chốc đã có hơn nghìn người bao vây xung quanh, vây chặt toàn bộ sảnh lớn không bỏ sót một khe hở nào.
Đám người xung quanh bị dọa không dám thở ra thành tiếng.
Các công chứng viên ở trên bục đều sợ hãi chui tọt xuống gầm bàn.
“Vô Quân, dù sao Tưởng Đại Vi cũng là người của đội quân Đông Hoang, dạy dỗ một chút là được, đừng lấy mạng người ta”.
Triệu Thiên Đạo bình thản ngồi ở hàng ghế đầu, hờ hững cất giọng nói.
Triệu Vô Quân được vệ sĩ tùy tùng đỡ lên chiếc ghế gần đó.
Ông ta lặng lẽ gật đầu.
“Bố, thằng nhóc này quá ngông cuồng. Nếu con không dạy dỗ nó một trận, sau này sẽ không có tiếng nói ở Nam Thành”.
“Ừ, phải đánh kẻ đầu sỏ để làm gương, con làm vậy không sai”, Triệu Thiên Đạo gật đầu tán thưởng.
Người của đội phòng chống bạo động mặc đồng phục đen sì dồn ép tới từ bốn phương tám hướng.
Mới đầu chỉ ở quanh quân Đông Hoang trong phạm vi mấy chục mét vuông, nhưng dần dần đã rút ngắn khoảng cách chỉ còn chừng ba bốn mét vuông.
Toàn thân quân lính Đông Hoang đều run lên nhè nhẹ.
Không phải họ sợ.
Mà là đang kìm nén lửa giận đang sôi trào trong lòng họ.
“Bịch!”
Tưởng Đại Vi xông ra đầu tiên, đá bay mấy chục người của đội phòng chống bạo động đang giơ khiên ra chắn. Tiếp đó, hơn hai mươi binh lính quân Đông Hoang đồng loạt cắn răng lao ra phá phòng vây từ khắp phía.
Trận chiến này.
Không phải ở trên chiến trường đấu với kẻ địch!
Nhưng khí thế của quân Đông Hoang không thể thua được.
Đội phòng chống bạo động được trang bị đầy đủ vũ khí, vừa giơ khiến chắn ở phía trước, vừa điên cuồng đâm chọc bằng chiếc dùi cui điện.
Có một vài lính Đông Hoang không kịp né tránh.
Bị dùi cui điện cỡ bự đâm ngã nhào.
Thế nhưng không một ai có ý định lùi bước chạy trốn.
Trần Thiên Hạo chứng kiến toàn bộ.
Trong lòng vô cùng đau xót.
Nếu như đang ở ngoài chiến trường giết địch thì chết cũng không hối tiếc!
Nhưng bây giờ bọn họ đang đánh lại chính đồng bào của mình.
Anh không trách người của đội phòng chống bạo động.
Tất cả đều là do Triệu Vô Quân.
Anh dặn Lưu Tiểu Nguyệt ngồi núp xuống khe hở giữa hai hàng ghế.
“Anh là lính Đông Hoang, không thể khoanh tay đứng nhìn!”
Cô khẽ gật đầu.
Cô biết rõ thực lực của anh rất mạnh.
Chỉ thấy anh đứng bật dậy.
Nhảy vọt lên.
Đôi chân linh hoạt đạp xuống các hàng ghế.
Chỉ mấy bước đã tới được chỗ Triệu Vô Quân.
Anh tìm kiếm một lát.
Đôi bàn tay như mũi khoan chĩa xuống, dễ dàng nhấc bổng cổ áo của ông ta lên.
Dùng sức hất văng đi.
Khiến ông ta va vào bục phát biểu.
Thấy thế, mặt Triệu Thiên Đạo tối sầm lại.
Lão ta quay ra nhìn Triệu Lộ Bình ra hiệu.
Ngay lập tức, Triệu Lộ Bình da rám nắng bất chợt lao lên.
Tung ra một cú đá mạnh mẽ về phía Trần Thiên Hạo
“Bịch!”
Sau khi anh chạm đất liền tung đấm đánh trả.
Hai đòn tấn công va chạm.
Một nguồn năng lượng khổng lồ bùng lên khiến Triệu Lộ Bình văng ra ngoài.
Đến khi đứng vững trên mặt đất, hắn ta cảm thấy chân mình đau nhức tột cùng, thậm chí không thể bước đi.
Hắn ta âm thầm khiếp hãi!
Quá mạnh!
Đồng thời, Triệu Thiên Đạo cũng thay đổi sắc mặt.
Lão ta cảm nhận được một nguồn sức mạnh cực kỳ khủng bố!
Triệu Lộ Bình đột nhiên chà xát bàn chân với mặt đất.
Cơn đau dần tan đi.
Hắn ta bẻ khớp tay, vẻ mặt tàn nhẫn.
Một tay lần mò tới con dao gài ở bắp chân.
“Uỳnh!”
Ở ngoài cửa phòng họp.
Một tiếng động vang dội truyền tới.