• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 91: Sự kiên cường cuối cùng

Vậy nên cùng lúc này.

Một chiếc tàu chiến đang lại gần bờ biển Nam Thành.

Trên tàu có hàng nghìn quân lính Đông Hoang mặc đồ đen, đi ra khỏi tàu.

Người dẫn đầu.

Chính là Thanh Long.

Tưởng Đại Vi đưa theo cả ngàn chàng trai theo sau.

"Các anh em, mọi người có thể nghĩ đến hậu quả của chuyện này”.

Thanh Long dừng bước, nói lớn.

Quân bộ hạ lệnh.

Tự mình xuất binh sẽ bị xử lý theo quân pháp.

Tuy nhiên mọi người không thể trợn trừng mắt nhìn Trần Thiên Hạo bị bắt.

Cho dù là đội quân Đông Hoang cũng không biết thân phận của chiến thần Trần Thiên Hạo.

Nhưng sự tích chiến thần của anh khiến cho mọi người khiếp sợ.

Lại thêm việc Trần Thiên Hạo xuất thân từ Đông Hoang.

Càng khiến mọi người coi anh như anh em ruột.

Những chàng lính Đông Hoang xung phong nhận việc.

Lấy danh nghĩa cá nhân tham gia vào đội giải cứu nhà họ Trần.

Hậu quả.

Bọn họ đã chuẩn bị tinh thần chịu.

"Tuyệt đối không hối hận".

"Được!"

"Tập hợp ở nhà họ Trần".

Đội quân đen ngòm hướng về phía nhà họ Trần.

"Á!"

Trần Thiên Hạo rên một tiếng, đánh văng mấy tên đang dùng gậy gộc đánh vào người mình, cả người anh vọt ra, giơ hai chân đạp mấy cảnh sát phòng chống bạo loạn ra sau mấy mét.

Anh hơi mệt mỏi rồi.

"Thằng nhãi, tao thực sự coi thường mày rồi, có điều, mày còn đủ sức để đánh tiếp chứ?"

Bạch Phi đứng sau mọi người, cười khẩy nói.

"Chết đi!"

Chu Tước lấy ra một con dao găm từ eo, vèo một cái, lao thẳng đến đâm qua sau gay Bạch Phi.

Bạch Phi đáng thương sao có thể ngờ được chuyện này.

Hắn chết luôn tại chỗ.

Triệu Vô Cực hoảng sợ.

Bạch Phi chết, lớn chuyện rồi.

Hắn là người của nhà họ Bạch.

"Mày phải biết người mày giết là ai?"

Triệu Vô Cực gầm lên.

"Đồ chết tiệt!"

Trần Thiên Hạo hơi thở dốc, mắt anh như mắt diều hâu, nhìn qua Triệu Vô Cực.

Anh nhặt một hòn đá từ dưới đất lên.

Ném thẳng vào giữa trán Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực giật mình.

Tóm lấy Lý Thiên Thuận ở bên cạnh chắn trước người mình.

"Vút!"

Đầu Lý Thiên Thuận bị đá đâm xuyên qua, ngã ngay xuống đất.

"Mau, mau xông đến giết nó".

Triệu Vô Cực đẩy đám cảnh sát phòng chống bạo động lên trước mặt mình, bản thân lại nhanh chóng né ra sau.

Tôn Tư Minh đứng sau liều mạng bỏ chạy.

Đánh bay một đám cảnh sát chống bạo động.

Trần Thiên Hạo sức cùng lực kiệt, lùi đến cửa, thở hổn hển.

Trần Vĩnh Khang đứng cạnh bà Trần canh gác ở cổng, Trần Vĩnh Hằng cuối cùng không chịu nổi xông lên, chắn trước mặt Trần Thiên Hạo.

"Muốn bắt con trai nhà họ Trần bọn tao, nhất định phải đạp lên xác tao".

Vừa nói xong.

Đối phương liền tung cước, hai người ôm ngực ngã xuống đất.

"Chú hai, chú ba!"

Trần Thiên Hạo lo lắng nhìn họ.

Trước đây anh luôn khinh thường hai người họ. Bây giờ họ lại lao đến trước đám cảnh sát chống bạo động như vậy.

Họ khiến anh rất cảm động.

"Muốn bắt con trai Thiên Hạo của tôi, phải bước qua xác bà lão này đã".

Bà Trần chống gậy lao ra, run rẩy đứng chắn trước mặt Trần Thiên Hạo.

Một cái gậy sắt đen ngòm đập xuống.

Sắc mặt Trần Thiên Hạo thay đổi.

Anh tung người phi ra, đạp vào lồng ngực tên kia.

"Muốn chết!"

Hai người Chu Tước và Bạch Hổ ào ào lấy ra vũ khí, bọn họ biết Trần Thiên Hạo muốn giết người rồi.

"Mẹ!"

Trần Thiên Hạo đỡ bà Trần, muốn đưa bà ngồi xuống.

Nhưng bà Trần kiên cường đẩy anh ra.

"Thiên Hạo, hôm nay hãy để mẹ bảo vệ con".

"Ai dám động vào con trai bà, bà đây sẽ liều mạng với người ấy".

Nói xong liền bắt đầu vung gậy, lao đến đám người kia.

Hốc mắt Trần Thiên Hạo ửng đỏ, nước mắt dâng trào.

Anh cõng bà lên.

"Mẹ, để con làm đôi mắt của mẹ, chúng ta cùng liều mạng với mấy tên này".

Cùng lúc đó, Chu Tước và Bạch Hổ lao vọt tới trước, chắn trước mặt Trần Thiên Hạo và bà Trần.

Một giây sau.

Phía sau đội phòng chống bạo đống vang lên tiếng xôn xao cực lớn.

Một giọng nói già nua vang lên.

"Muốn bắt Trần Thiên Hạo, trước hết phải bước qua xác bọn tao".

Sau đó tiếng đánh nhau truyền đến.

Trần Thiên Hạo sửng sốt, cõng bà lên bậc thang.

Chỉ thấy một đoàn quân đen ngòm lao qua đám cảnh sát để mở đường máu.

Dẫn đầu xông lên!

Là một ông lính già cụt tay, mặt đầy máu xông lên phá tan mọi trở ngại.

Hai người.

Ba người.

Ngày càng có nhiều lính già xuất hiện.

Ước chừng hơn trăm người.

Họ cả người đầy vết thương, chắn trước cửa đại viện nhà họ Trần.

Chắn trước mặt Trần Thiên Hạo.

Trần Thiên Hạo cảm động, nước mắt lăn dài.

"Cảm ơn!"

"Cảm ơn mọi người!"

Mấy người lính già mặt mày nghiêm túc, bày trận đón địch.

Đợt tấn công lần này khiến cho đội phòng chống bạo động nhanh chóng mất đi sức chiến đấu.

Đối mặt với đám lính già sức lực không hề giảm, bọn họ có hơi luống cuống.

Triệu Vô Cực nổi giận.

"Ai dám ngăn cản coi như là kẻ địch, đánh chết ngay tại chỗ".

Đội phòng chống bạo động nghỉ ngơi một lúc sau đó lại xông đến chỗ đám lính già.

"Bốp bốp bốp!"

Mấy người lính già bị thương, họ rõ ràng không thể địch lại đợt tấn công của đội phòng chống bạo động.

Họ đã bị hạ gục.

Trần Thiên Hạo mặt mày dữ tợn, lửa giận dấy lên trong lồng ngực anh.

"Dừng tay!"

Một tiếng hét vang lên.

Trần Thiên Hạo trợn tròn mắt, đặt mẹ xuống, lao nhanh qua.

Anh lao đến trước mặt đámcảnh sát bạo động đã đánh những người lính già bị thương.

Tung nắm đấm.

Mấy cảnh sát chống bạo động giơ khiên chắn đằng trước, nhưng nắm đấm của Trần Thiên Hạo lao xuyên qua.

Lồng ngực hắn bị đập lõm xuống.

Hắn nôn ra một ngụm máu, ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Động tác của anh không hề ngừng lại.

Điên cuồng tấn công đám cảnh sát của đội phòng chống bạo động đã tấn công mấy người lính già.

"Đùng đùng đùng!"

Mấy cánh tay bị đập gãy.

Trần Thiên Hạo đưa từng người lính già ngã xuống đất vào trong đại viện.

"Trần Thiên Hạo, bọn tôi không sao".

Mấy người lính già đầu đầy máu tươi, từ chối sự giúp đỡ của Trần Thiên Hạo.

Họ muốn cùng anh ngăn chặn kẻ địch.

Trần Thiên Hạo rơi lệ.

Cảm động vô cùng!

"Chẳng giết được ai cả, các người đúng là đám phế vật".

Triệu Vô Cực oán độc gào thét.

Đẩy người của đội phòng chống bạo động ra lao về phía Trần Thiên Hạo.

"Phụt!"

Một người cầm gậy sắt đập vào đầu người lính già, bị Trần Thiên Hạo ngăn lại.

Lúc này máu tươi đỏ thẫm chảy xuống từ mái tóc đen của anh.

"Mẹ nó!"

Người lính già hét lên!

Tay không lao đến tên cảnh sát kia, bị đối phương dùng gậy sắt điên cuồng tấn công.

Trần Thiên Hạo lau máu trên mặt, tiến lên đá văng đối phương.

"Bốp!"

Lại có một người đập gậy sắt vào sau lưng.

Trần Thiên Hạo quay đầu, tung nắm đấm vào mặt đối phương.

...

Nhiều người quá.

Trần Thiên Hạo vì bảo vệ những người lính già, chịu vô số đòn đánh.

Đòn cuối cùng.

Đánh thẳng vào gáy anh.

Trần Thiên Hạo ngã xuống!
Chương 92: Nhà họ Triệu toàn bại

Mấy người lính già tuyệt vọng hầm hừ, chạy thẳng về phía anh.

"Dừng tay cho tôi".

Một tiếng quát lớn vang lên.

Thanh Long mặc đồ đen xuất hiện.

Sau lưng anh ta đều là lính của đông Hoang.

Mọi người lao đến như cơn lũ.

Nháy mắt bao vây đám cảnh sát phòng chống bạo động.

"Vương!"

Giọng Thanh Long vang lên bên tai anh.

Trần Thiên Hạo choáng váng, được Thanh Long đỡ dậy.

Vẻ mặt kính sợ.

Trước mặt anh là cả ngàn người lính của Đông Hoang.

Trần Thiên Hạo đứng dậy, lạnh lùng nhìn những cảnh sát của đại đội phòng chống bạo động đang vứt mũ bảo hiểm.

Bọn họ bị ép ngồi xuống đất.

Triệu Vô Cực hoảng sợ nhìn cả ngàn người áo đen ngồi trước mặt.

Ông ta run rẩy cầm điện thoại lên, gọi cho Triệu Vô Quân.

"Em hai, xảy ra chuyện rồi, bọn họ gọi chi viện đến".

"Đông người lắm, chẳng hiểu từ đâu đến".

Triệu Vô Cực sợ hãi nói, điện thoại trong tay bị Chu Tước cướp mất.

Con dao găm trong tay cô ấy xuyên qua quai hàm của ông ta, kéo đến trước mặt Trần Thiên Hạo.

Tất cả mọi người đều đang nhìn.

Họ quay đầu lại cúi đầu xuống.

Làm bộ như không nhìn thấy gì.

Thanh Long đưa cho Trần Thiên Hạo một chiếc khăn trắng, để cầm máu ở sau gáy.

Anh nhìn thấy gương mặt đau đớn của Triệu Vô Cực, ông ta đang lăn lộn vì quá đau.

Anh hờ hững nhìn qua.

"Mang về đi"

Chu Tước tuân lệnh, kéo vào trong đại viện.

Trần Thiên Hạo phân phó Thanh Long, mời tất cả những người lính già vào đại viện nhà họ Trần.

Ai bị thương phải nhanh chóng chữa trị.

Đồng thời đưa tất cả lính của Đông Hoang vào trong đại viện nhà họ Trần chữa trị nghỉ ngơi.

Nhìn thấy quân lính Đông Hoa non nớt, bất khuất như vậy.

Trần Thiên Hạo lộ vẻ xúc động.

Anh cũng đoán được một chút.

"Cậu có biết làm như vậy sẽ có hậu quả thế nào không?"

Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.

Thanh Long quỳ xuống đất.

"Thuộc hạ đồng ý chịu tất cả trách nhiệm".

"Cậu chịu nổi sao?"

Giọng nói của Trần Thiên Hạo trở nên vô cùng lạnh lùng.

Bởi vì anh, sự khổ cực suốt mấy năm nay của hơn ngàn quân lính đều trôi sông trôi bể.

Đây không phải điều anh muốn thấy.

Thanh Long sợ hãi run rẩy.

Quỳ xuống đất bất động.

Chu Tước, Bạch Hổ đi tới, đồng loạt quỳ xuống đất.

"Thuộc hạ muốn cùng Thanh Long chịu trách nhiệm".

"Các người đang ép tôi sao?"

Trần Thiên Hạo quát, trong lòng cảm thấy bất lực.

Cùng lúc đó.

Mật lệnh của Thanh Long được truyền tới, là điện thoại từ quân bộ tối cao.

Triệu Vô Quân đã báo tình hình cho họ.

Trần Thiên Hạo tỏ ý chấp nhận nhận điện thoại.

Trong điện thoại, quân lệnh lạnh như băng vang lên.

"Quân đội Đông Hoang đóng ở Nam Thành, thống lĩnh Thanh Long. Cậu vi phạm quân lệnh, quấy nhiễu Nam Thành, tôi cho cậu một giờ quay lại chỗ đóng quân ở đảo, chấp nhận xét xử từ quân bộ".

"Thuộc hạ không vi phạm quân lệnh..."

"Cậu còn dám cãi".

Thanh Long còn muốn tranh thủ một chút, Trần Thiên Hạo tiến lên cầm lấy mật lệnh trong tay anh ta.

"Tôi là quân lính của đội quân Đông Hoang, số hiệu 0001. Tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm".

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại hơi ngừng lại một chút.

Một lúc sau giọng điệu trở nên vô cùng cung kính.

"Chiến thần Đông Hoang, thuộc hạ rất khó xử lý".

"Đội quân Đông Hoang có quy định riêng, đúng là đúng, sai là sai, tôi chịu trách nhiệm cho việc này".

Đầu giây bên kia im lặng một hồi.

"Tôi nghe nói bọn họ đều mặc đồ đen đến đây".

"Ừ".

"Nếu đã như vậy, đó là hành vi cá nhân, không liên quan đến quân bộ của tôi".

"Hình phạt cho quân bộ của tôi vô cùng nghiêm khắc. Còn về hành vi cá nhân, tôi không có quyền xét xử".

"Ngoài ra, ông trùm bảo tôi hỏi thăm cậu. Ông ấy còn bảo không có chuyện gì tối nay đừng gọi điện cảm ơn ông ấy".

"Nói xong, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười, sau đó liền cúp máy”.

Thanh Long và mọi người vẫn đang quỳ xuống đất, nghe thấy Trần Thiên Hạo muốn chịu trách nhiệm cảm thấy rất có lỗi.

Sau khi cúp máy, liền ngồi đó chờ lệnh.

"Vương, đây là trách nhiệm của thuộc hạ, vương không cần phải gánh vác".

"Không sai, hãy để thuộc hạ gánh vác!"

Trần Thiên Hạo hít sâu một hơi.

Sau đó vẫy tay với anh ta.

"Tất cả đứng dậy đi!"

Không bao lâu sau, Triệu Vô Quân dẫn theo một đội phòng chống bạo động đến nhà họ Trần để chi viện.

Đi được nửa đường, chuông điện thoại vang lên.

Thống đốc Tưởng Thiên Phong gọi đến.

"Có biến, mau chóng rút lui".

Đội chống bạo động thất thủ, Bạch Phi chết thảm, ông ta sao có thể chịu nổi.

Ông ta nổi nóng hét lên.

"Cái gì? Tại sao phải rút lui".

"Cấp trên ra lệnh, phải dừng chuyện tối nay lại. Không được chọc vào nhà họ Trần".

Giọng Tưởng Thiên Phong trở nên vô cùng sợ hãi.

"Chúng ta không dây được vào nhà họ Trần đâu".

Gương mặt Triệu Vô Quân trở nên dữ tợn, ông ta điên cuồng lắc đầu.

"Không tôi không thể tha cho hắn".

"Triệu Vô Quân, ông đừng có nổi điên, hậu quả của chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Nếu như ông không nghe tôi khuyên can, ngay cả nhà họ Bạch cũng không cứu nổi ông đâu".

"Ngoài ra cấp trên vừa mới thông báo".

"Ông vì việc riêng mà phát động bạo loạn, sẽ bị cách chức".

Triệu Vô Quân hồn bay phách lạc, lập tức ngã xuống đất.

Tôn Tư Minh nhân lúc mọi người làm loạn, bỏ chạy về đại viện nhà họ Triệu.

Triệu Thiên Đạo đang uống trà trong nhà.

Chờ Triệu Vô Cực báo tin tốt để mở tiệc ăn mừng.

Lão ta nhìn thấy Thiên Cơ Lão Nhân đi tới, liền đặt chén trà trong tay xuống, không nhịn được hỏi.

"Sư phụ, vết thương của Lộ Bình thế nào rồi?"

Thiên Cơ Lão Nhân im lặng ngồi lên ghế làm bằng cây mây, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.

"Giữ được mạng nhưng vết thương do Kiến Ăn Xương gây ra quá nghiêm trọng, cơ thể khó có thể khôi phục".

"Ngoài ra cả mắt và đầu lưỡi đều đã mất, sau này e rằng sẽ mất chức năng của hai bộ phận này”.

Bốp một tiếng, Triệu Thiên Đạo nhấn vỡ chén trà trên bàn.

"Sau khi bắt được tên Trần Thiên Hạo kia, tôi nhất định phải đánh gãy từng chiếc xương trên người hắn".

"Ông cụ Triệu, không ổn rồi".

Tôn Tư Minh vội vàng xông vào nhà.

Triệu Thiên Đạo nhìn bộ dạng hớt ha hớt hải của lão ta, sắc mặt trầm xuống.

"Sao vậy, vội vội vàng vàng cái gì?"

Tôn Tư Minh mặt mày đưa đám, thở dài một hơi.

"Đánh bại, đánh bại, bị đánh bại hết rồi".

Sau đó Tôn Tư Minh kể lại mọi chuyện cho Triệu Thiên Đạo nghe.

Bạch Phi chết thảm!

Lý Thiên Thuận chết thảm!

Toàn bộ đội phòng chống bạo động bị giam.

Triệu Thiên Đạo cảm thấy trời đất quay cuồng, ngồi phịch xuống ghế.

Sắc mặt ảm đạm.

Trong lòng hoảng sợ.

Rốt cuộc Trần Thiên Hạo có thân phận gì mà có thể có thế lực lớn đến vậy.

Lão ta đột nhiên giật mình.

Cầm điện thoại lên gọi cho Triệu Vô Quân.

"Thằng hai, đã xảy ra chuyện gì?"

Ở đầu dây bên kia, Triệu Vô Quân giọng đầy tuyệt vọng.

"Bộ, xong rồi, chúng ta đã bị đánh bại".

"Kể lại mọi chuyện đã xảy ra".

"Con bị cách chức điều tra, bố, bố phải cứu con".

"Tít tít..."

Đầu dây bên kia đã tắt máy.

Triệu Thiên Đạo đau ngực, cảm thấy cổ họng nóng lên, khạc ra một ngụm máu tươi.

Cả người nháy mắt già đi rất nhiều.
Chương 93: Giết Khương Thị

Sắc mặt Thiên Cơ thay đổi.

"Thiên Đạo, đừng nôn nóng".

"Có sư phụ ở đây, tất cả sẽ ổn thôi".

Triệu Thiên Đạo mặt mày đỏ bừng, một lúc sau mới thở ra một hơi, thư giãn hơn nhiều.

Lão ta nhìn Thiên Cơ Lão Nhân.

Đáy mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

"Sư phụ, chúng ta thất bại rồi".

"Là tên Trần Thiên Hạo đó sao?"

Mắt Thiên Cơ Lão Nhân lóe lên sát ý.

Triệu Thiên Đạo gật đầu, mặt mày tuyệt vọng.

Đúng lúc này có người đạp cửa đại viện xông từ ngoài vào.

Đùng một tiếng.

Cửa gỗ cực lớn vỡ vụn.

Trần Thiên Hạo sải bước đi vào.

Sau lưng anh.

Là Thanh Long.

Chu Tước kéo Triệu Vô Cực miệng đầy máu đi ở bên kia.

Họ bước từng bước vào trong đại viện.

Nhìn thấy con trai mình bị kéo đến đây như một con chó.

Mắt Triệu Thiên Đạo hiện lên sự oán độc.

Lão ta đập bàn, bình trà vỡ vụn.

Cả người xông ra ngoài đại viện.

Năm ngón tay già nua như vuốt ưng sắc bén.

Nhắm thẳng vào đầu Trần Thiên Hạo.

Trần Thiên Hạo đứng đấy bất động.

Chu Tước cử động.

Rút con dao găm ra.

Soạt một tiếng, khóe miệng Triệu Vô Cực bị rạch ra.

Chu Tước lộn một vòng lao đến trước người Trần Thiên Hạo, con dao găm bổ ngang ngón tay Triệu Thiên Đạo.

"Choang".

Tiếng dao va chạm vang lên, năm ngón tay Triệu Thiên Đạo như sắt thép, kìm chặt con dao găm, bàn tay không hề bị thương.

Chu Tước kinh ngạc.

Dùng sức rút ra, vậy mà không cử động được.

Cô ấy buông dao, rút con dao găm ở bên kia hông ra, nhắm thẳng vào hai chân Triệu Thiên Đạo.

"Rầm!"

Hai chân như sắt thép không thể gãy, con dao găm chẳng thể gây ra chút thương tổn nào.

Triệu Thiên Đạo tung cước, bụng Chu Tước bị đạp vào, nội tạng đau đớn, cả người co lại bay ra xa.

"Soạt!"

Thanh Long tiến lên, đón lấy Chu Tước, đặt cơ thể co quắp của cô ấy xuống đất.

Anh ta tức giận nhìn Triệu Thiên Đạo, cơ thể run lên, kéo theo sợi xích sắt quấn trong tay, sải bước dài, tiếng nổ vang lên, nắm đấm tung ra.

"Đùng!"

Nguồn sức mạnh kinh khủng đập thẳng lên người Triệu Thiên Đạo.

Cơ thể như sắt thép hơi tê dại. Năm ngón tay của Triệu Thiên Đạo khẽ run lên, bầu không khí rung chuyển, tóm lấy cổ họng Thanh Long.

"Rầm!"

Hai nắm đấm của Thanh Long lao thẳng vào Triệu Thiên Đạo.

"Đùng!"

Tia lửa tóe ra khắp nơi!

Nguồn sức mạnh cực lớn va vào nhau, cặp vuốt sắt của Triệu Thiên Đạo bị đẩy lùi.

Triệu Thiên Đạo lùi về sau mấy bước, sắc mặt nghiêm trọng.

Tên Thanh Long này dù sao cũng là đàn ông, sức mạnh kinh khủng, lợi hại hơn người phụ nữ kia nhiều.

"Khương Thị!"

"Ra tay".

Trong phòng, Thiên Cơ Lão Nhân lạnh lùng uống trà.

Khương Thị quần áo rách rưới đứng sau nghe thấy vậy liền lao ra khỏi phòng.

Mùi xác chết hôi thối lan ra khắp sân.

Thanh Long cũng từng nghe qua về xác sống Khương Thị đứng sau lưng Thiên Cơ Lão Nhân.

Nếu như hắn ra tay trước.

Thanh Long còn muốn thử sức với hắn một chút.

"Hay lắm Khương Thị".

Nắm đấm của Thanh Long tóe ra tia lửa.

Anh ta gầm lên, lao đến.

"Bốp!"

Khương Thị chưa ra tay nắm đấm của Thanh Long đã đập lên lồng ngực của hắn, Khương Thị phải lùi lại ba bước.

Hai chân cắm xuống đất, không hề nhúc nhích.

Thanh Long khiếp sợ.

Ngẩng đầu nhìn gương mặt vô cảm của Khương Thị, sau đó tay hắn đột nhiên duỗi tay ra.

"Đùng!"

Hắn tung nắm đấm đấm thẳng vào bụng Thanh Long, luồng sức mạnh cực lớn đấm bay Thanh Long ra ngoài.

Lồng ngực như nổ tung, khí tức nóng hừng hực trào ra khỏi yết hầu, một ngụm máu tươi phọt ra.

Tứ đại thần tướng.

Những kẻ mang cái danh này không chỉ mạnh.

Mà muốn có thể làm tướng, điều quan trọng hơn chính là tài mưu lược, dẫn quân đánh giặc.

Cho nên Thanh Long không thể bằng xác sống Khương Thị cũng là điều nằm trong dự đoán của Trần Thiên Hạo.

Thanh Long bò dậy, không phục.

Anh ta liếm máu tươi trên khóe miệng, lại xông lên.

Nhưng bị Trần Thiên Hạo ngăn cản.

"Cậu liều mạng với một cái xác làm gì".

Thanh Long không phục.

"Tôi muốn đánh hắn".

Trần Thiên Hạo híp mắt nhìn gương mặt vô cảm của Khương Thị.

Nhìn từ trên xuống dưới.

"Đánh phần dưới của hắn xem sao".

Thanh Long liếc qua hai chân Khương Thị, khi hắn di chuyển hai chân, quả nhiên hơi trôi lơ lửng.

Cơ thể hắn dù vững chắc, nhưng giới hạn nằm ở việc đánh vào chính diện.

Nếu tấn công phần dưới.

Thân Long lật người.

Hai chân luồn vào giữa hai chân của Khương Thị, dùng sức tung chưởng, hai tay chống xuống đất, cơ thể kéo về sau.

Khương Thị gào lên, cả người ngã ngửa trên đất.

Nhân lúc này, Thanh Long lộn một vòng, xích sắt trong tay cuốn quanh cổ Khương Thị, sau đó kéo mạnh.

Khương Thị gào khóc thảm thiết.

Triệu Thiên Đạo thấy Khương Thị không địch lại.

Lão ta sợ hãi, hét lớn vào nhà.

"Sư phụ, Khương Thị không ổn rồi".

Sau đó lão ta lao tới.

Chu Tước muốn lao lên tấn công, bị Trần Thiên Hạo chặn lại.

"Cô nghỉ một lúc đi".

"Để tôi".

Anh sải bước chạy qua, tung cước về phía Triệu Thiên Đạo.

Triệu Thiên Đạo đã đánh giá bản thân quá cao, đánh giá Trần Thiên Hạo quá thấp.

Năm ngón tay như sắt thép đón đầu cú đá của Trần Thiên Hạo.

"Rắc!"

Năm ngón tay đứt đoạn, Triệu Thiên Đạo bị Trần Thiên Hạo đá bay ra ngoài.

Nặng nề va vào cửa trên bậc thềm.

"Á!"

Khương Thị kêu gào thảm thiết, không động đậy nữa.

Thiên Cơ Lão Nhân lao ra khỏi nhà, nhìn Triệu Thiên Đạo và Khương Thị đều thất bại.

Sắc mặt trầm xuống.

Lão nhìn Trần Thiên Hạo.

Không khỏi nhíu mày.

Sau đó lại nhìn Thanh Long đang nhấc xích sắt, Chu Tước tay cầm dao găm đứng sau lưng Trần Thiên Hạo.

Thiên Cơ Lão Nhân không khỏi hoảng sợ.

"Sư phụ, bọn họ đánh chết Khương Thị, mau giết chúng".

Triệu Thiên Đạo bò dậy, oán độc nói.

Thiên Cơ Lão Nhân đứng đó, mặt mày tái mét.

"Sư phụ, người sao vậy, mau ra tay đi".

Thiên Cơ Lão Nhân hoảng sợ, quay đầu đá bay Triệu Thiên Đạo.

Lão như vừa nhìn thấy ác quỷ, cả người run rẩy.

Lão bước từng bước đến chỗ Trần Thiên Hạo.

Triệu Thiên Đạo cảm thấy khó hiểu.

"Bịch!"

Thiên Cơ Lão Nhân quỳ xuống đất.

"Vương, thuộc hạ đáng chết!"

"Vương?"

Triệu Thiên Đạo kinh ngạc nhìn Trần Thiên Hạo, tất cả sự khó hiểu đều biến mất.

Chiến thần Đông Hoang!

Ai dây vào được chứ?

Nhà họ Triệu ở Nam Thành một tay che trời, hoang tưởng có thể lật đổ nhà họ Trần.

Hóa ra người ta chỉ dùng thân phận tầm thường để trêu đùa mình thôi.

Nhìn Triệu Vô Cực nằm run rẩy dưới đất, nghĩ đến sự hoảng sợ trong điện thoại của Triệu Vô Quân.

Triệu Thiên Đạo vội vàng bò đến trước mặt Trần Thiên Hạo.

"Chiến, chiến thần. Thằng hai nhà tôi có mắt như mù, xin cậu bớt giận".

Trần Thiên Hạo không thèm quan tâm đến bọn họ, bước vào trong nhà, ngồi trên ghế Thái Sư, tự pha cho mình một chén trà.

Tôn Tư Minh cũng hoang mang, đứng trong vườn nhìn cả nhà họ Triệu, người chết, người quỳ, lão ta cũng quỳ xuống.

Nghĩ đến nhà họ Trần không chọc họ, họ cứ đi chọc đối phương, sau đó lão ta bắt đầu tự tát mình.

Luôn miệng cầu xin.

"Là do nhà họ Triệu, bọn họ bảo chúng tôi hại nhà họ Trần. Đều tại họ, không liên quan đến chúng tôi".

Tên Tôn Tư Minh này nói thật cũng có chút tác dụng đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK