Bên dưới là một cái hành lang xuyên qua dãy phòng nghỉ.
Trần Thiên Hạo mở từng phòng ra kiểm tra, gặp phải phòng nào không mở được cửa, anh dứt khoát đá cửa ra luôn.
“Rầm!”
Cánh cửa bị đá văng, trong phòng truyền ra tiếng con gái hét ầm ĩ. Anh sải bước đi vào.
Chỉ thấy cô gái vừa hét kia hốt hoảng che lấy những bộ phận nhạy cảm, giật ga trải giường che kín cơ thể trần truồng.
Trên giường còn hai cô gái khác cũng đang trùm chăn kín mít, ánh mắt dõi theo người vừa bước vào.
Ở giữa là một người đàn ông tóc ngắn, da mặt vàng vọt xanh xao, khóe miệng co giật không ngừng vì tức giận.
Vừa rồi được ba cô gái kia không ngừng khiêu khích, mãi hắn ta mới có chút phản ứng. Nào ngờ lại bị tiếng đạp cửa dọa sợ chết khiếp, không còn phản ứng gì nữa.
“Mẹ nó!”
Giang Đại Bằng nhìn người đàn ông xa lạ bước vào phòng mình, mặc quần đùi đứng dậy.
“Con mẹ nó mày là cái thá gì mà dám xông vào phòng ông đây?”
Hắn ta chửi bới om sòm rồi cầm bộ đàm gọi vệ sĩ trên thuyền vào.
“Đám vệ sĩ chúng mày làm ăn kiểu gì đấy? Mau lăn hết vào phòng nghỉ cho tao”.
Lúc này, Tiêu Mị Mị cũng đi vào, nhìn thấy ba cô gái co rúm trong phòng thì lớn tiếng quát.
“Cút ra”.
Ba người kia ủ rũ che kín người chạy ra khỏi phòng.
Tiêu Mị Mị vừa bước đến cửa đã nghe thấy tiếng Giang Đại Bằng quát mắng đám vệ sĩ, bèn vội vàng chạy tới giải thích.
“Đại Bằng, cậu đừng giận, cậu ta chỉ là một nhân viên sửa cửa, vừa rồi đang sửa thì xảy ra chút vấn đề”.
Dứt lời, cô ta quay sang liếc mắt ra hiệu cho anh mau chóng rời khỏi đây.
“Đại Bằng? Chẳng lẽ cậu ta chính là Liêu Đại Bằng?”
Trần Thiên Hạo buột miệng nói ra lời.
Chiếc du thuyền này là của hắn ta, mà hai người lại là bạn học cũ, có lẽ hắn ta còn có thể hỗ trợ anh tìm người thần bí kia.
“Hả?”
Giang Đại Bằng sửng sốt nhìn anh. Từ sau khi hắn ta rời khỏi Nam Thành, không còn ai gọi cái tên này của hắn ta nữa. Chỉ có người từng quen biết hắn ta ở Nam Thành mới biết đến nó.
“Con mẹ nó thằng này là ai? Sao mày biết tên hồi nhỏ của tao?”
Sắc mặt Tiêu Mị Mị tức thì trở nên khó coi. Cô ta cuống quýt kéo tay anh đi ra ngoài cửa.
“Một thợ sửa chữa như cậu sao lại biết tên hồi nhỏ của Đại Bằng? Thôi, cậu mau đi sửa khóa cửa đi”.
“Mị Mị, cậu đứng đó, bảo thằng kia lại đây cho tôi xem”.
Giang Đại Bằng ngắm nghía khuôn mặt của anh, bất chợt nhớ ra một cái tên.
“Trần Thiên Hạo!”
Hắn ta nghiến răng ken két, lập tức bừng bừng lửa giận.
“Mẹ nó, mấy năm trước lúc tao về tìm thì mày đi lính rồi. Không ngờ hôm nay mày lại vác xác đến du thuyền của tao”.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp”.
Trần Thiên Hạo khó hiểu nhìn Tiêu Mị Mị. Không phải nói đều là bạn học cũ sao, trông đối phương có vẻ rất ghét anh thì phải.
“Chúng ta từng có thù oán gì sao?”
“Thù oán?”
Giang Đại Bằng căm tức, nghĩ đến thù oán hồi nhỏ thì tức điên lên. Thế nhưng chuyện xấu hổ như vậy, sao hắn ta có thể nói ra được.
“Trần Thiên Hạo, mày quên hồi bé mày bắt nạt tao như thế nào rồi hả?”
Nghe thấy thế, anh không nhịn được cười phá lên.
“Chuyện hồi bé thôi mà, cần gì phải coi là thật”.
“Nếu chúng ta đã là bạn học cũ thì tôi nhờ cậu một chuyện được không Đại Bằng. Tôi đang muốn tìm một người”.
“Tìm con bà nhà mày”, hắn ta bất chợt xông lên định đá vào đũng quần anh.
Anh cau mày, giơ chân đáp trả, đá bay hắn ta lên giường.
Xem ra người bạn học cũ này cũng không giúp đỡ được gì.
Sau đó, anh tiếp tục ra ngoài đi tìm kiếm ở các phòng còn lại. Tiêu Mị Mị ngẩng người, đang định đuổi theo thì thấy có năm sáu tên vị sĩ đang lao xuống.
Cô ta hoảng hốt, trái tim siết chặt.
“Đại Bằng, chúng ta đều là bạn cũ, không cần tới mức vậy đâu”.
Vừa rồi Trần Thiên Hạo đá hắn ta cũng không dùng bao nhiêu sức, dù sao cũng là bạn học với nhau từ bé, cho dù đã từng có thù oán gì thì cũng không cần phải so đo đến tận bây giờ.
Cho nên anh chỉ muốn dạy dỗ cái tên Giang Đại Bằng vẫn luôn ghi thù anh từ bé kia một chút mà thôi.
Hắn ta xoa ngực thở dốc, bò lồm cồm từ giường dậy.
“Mị Mị, từ bé cậu đã bảo vệ Trần Thiên Hạo, đừng tưởng tôi không biết cậu thích cậu ta”.
“Hồi bé đều là bạn học với nhau, làm gì có thích hay không thích. Hơn nữa chúng ta đã mười mấy năm không gặp lại rồi, đâu cần thiết phải tàn nhẫn với nhau như vậy?”
Tiêu Mị Mị đỏ bừng mặt, vội vàng giải thích.
“Đâu cần thiết? Cậu hiểu nỗi khổ của tôi không?”
Gương mặt của Giang Đại Bằng trở nên dữ tợn. Hắn ta rống vào mặt cô ta rồi hùng hổ xông ra ngoài.
Trần Thiên Hạo đã kiểm tra hết các phòng nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của người kia đâu, bèn men theo bậc thang đi tới phía sau mạn thuyền.
Lúc này ở đó đang có hàng chục cô gái ăn mặc hở hang và mấy chàng trai cơ bắp cuồn cuộn như các huấn luyện viên thể hình.
“Kìa kìa, các chị em mau xem kìa, có phải là anh đẹp trai vừa lái mô tô không hả?”
“Đúng rồi đấy”.
Mấy cô gái sáng rực hai mắt, nhao nhao chạy tới vây quanh anh.
“Anh đẹp trai, tối nay có rảnh không, hẹn với em đi”.
“Anh đẹp trai, hai chúng em có thể cùng hẹn anh”.
Trần Thiên Hạo ngó lơ bọn họ, ngước mắt nhìn ra phía sau tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả gì. Anh nhíu mày, thở dài một tiếng.
Không ngờ đuổi từ đêm đến sáng mà vẫn mất dấu đối phương.
Anh lấy điện thoại gọi cho Thanh Long.
“Thế nào rồi? Có phát hiện được gì không?”
“Vương, chúng tôi đã tìm khắp các vùng lân cận bờ biển nhưng vẫn không tìm được gì. Bây giờ Vương đang ở đâu?”
Trần Thiên Hạo quan sát xung quanh, mặt biển mênh mông không thấy điểm cuối. Bản thân anh cũng không biết mình đang ở nơi nào.
Hơn nữa, lúc anh lên du thuyền, xăng xe mô tô đã sắp cạn đáy rồi.
“Tôi đang ở trên một chiếc du thuyền tư nhân cỡ lớn, mau phái người tới đón tôi”.
Sau khi anh cúp máy lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ đằng sau.
Vừa nãy anh vẫn đang sốt ruột tìm người nên không có thời gian dây dưa với bọn họ. Nhưng bây giờ anh lại muốn biết xem rốt cuộc hồi nhỏ mình với Giang Đại Bằng đã có khúc mắc gì để bây giờ hắn ta vẫn còn hận mình như vậy.
“Trần Thiên Hạo, sao mày dám đánh tao? Chúng mày mau đập chết nó cho tao?”
Mấy gã vệ sĩ nghe lệnh, giơ gậy lao tới.
Trong mắt Trần Thiên Hạo, đám người này chỉ là tép riu. Anh tiện tay đánh vài cái đã khiến tất cả rơi ào ào xuống biến.
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh đều khiếp sợ kêu gào.
Tiêu Mị Mị đuổi kịp tới. Sau lưng cô ta còn có đám người Khâu Giang đi cùng.
Cô ta biết bọn họ sẽ không chịu bỏ qua cho anh.
Mặc dù Giang Đại Bằng vẫn luôn muốn theo đuổi cô ta nhưng cô ta chỉ là một nhân viên bé nhỏ trong công ty con của nhà họ Giang. Nếu gặp chuyện nhỏ thì cô ta còn có thể ra mặt khuyên nhủ hắn ta.
Nhưng bây giờ lại là người khiến hắn ta không thể trở thành một người đàn ông chân chính, đã vậy đối phương còn không chút kiêng kỵ đánh người trên du thuyền của hắn ta.
Chắc chắn hắn ta sẽ nổi trận lôi đình muốn giết chết Trần Thiên Hạo.
Chương 122: Tiêu Mị Mị bị sa thải
“Trần Thiên Hạo, cậu nghe tôi nói đi. Chúng ta không còn nhỏ nữa, không thể hành động theo cảm tính”.
Tiêu Mị Mị thấy anh đánh ngã mấy người liên tiếp, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.
Sau đó cô ta hạ giọng, vẻ mặt cầu khẩn.
“Trần Thiên Hạo, cậu mau trốn đi. Giang Đại Bằng sẽ không tha cho cậu đâu. Tôi thấy bên mạn thuyền có một chiếc mô tô nước. Cậu mau nhảy xuống biển lái mô tô chạy đi”.
Từ khi anh bước lên du thuyền, cô gái này vẫn luôn bảo vệ và nói giúp cho anh, khiến anh có ấn tượng rất tốt.
Anh cười đáp.
“Tiêu Mị Mị, cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng chiếc mô tô kia đã hết xăng rồi, tôi không đi được đâu”.
“Cậu bị ngốc à? Hết xăng mà vẫn còn cười được”.
Tiêu Mị Mị cười khổ mắng.
“Không sao, lát nữa bạn tôi sẽ đến đây đón tôi”.
Trần Thiên Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thản nhiên nói.
“Được rồi, nhưng mà bây giờ bạn của cậu vẫn chưa tới, Giang Đại Bằng sẽ không bỏ qua cho cậu”.
“Tôi, tôi lại không thể giúp được gì”.
Nói tới đây, cô ta nhìn thấy Khâu Giang dẫn theo một đám người hùng hổ xông tới. Mấy huấn luyện viên thể hình dáng người cao to lực lưỡng cũng vây quanh. Cô ta không khỏi lùi lại mấy bước, kéo dãn khoảng cách với Trần Thiên Hạo.
Cô ta vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục cầu xin.
“Giang Đại Bằng, coi như tôi cầu xin cậu hãy bỏ qua cho Trần Thiên Hạo lần này đi”.
“Mị Mị, có mấy lời tôi không cần nói rõ ràng chắc cậu cũng hiểu được. Tôi tìm cậu ta lâu như vậy mà không thấy, hôm nay cậu ta tự mình dẫn xác tới, cậu nghĩ tôi sẽ để yên sao?”
Giang Đại Bằng hung hãn nói.
“Nhưng mà… dù sao chúng ta cũng là bạn học của nhau”.
Giọng nói của cô ta trở nên yếu ớt.
“Bạn học?”, hắn ta cười lạnh một tiếng.
“Cũng chỉ có cậu mới nhớ cái loại bạn học nghèo rớt mồng tơi này. Nếu tôi nhớ không lầm, hình như cậu ta còn không có bố, còn mẹ thì bị cả họ xa lánh phải đi ăn xin ngoài đường”.
“À đúng rồi, lần trước khi tôi về Nam Thành, mẹ cậu ta còn bị mù luôn rồi”.
“Tôi lại cảm thấy Trần Thiên Hạo là thằng sao chổi, khắc chết bố, còn khắc mẹ bị mù. Có lẽ chẳng bao lâu nữa mẹ nó cũng bị nó khắc chết thôi, rồi sẽ đến cả nhà nó…”
“Ha ha…”
Đám đông nhao nhao cười lớn.
“Ồn ào!”
Sắc mặt của anh bỗng tối sầm. Bọn chúng muốn nói gì cũng được, nhưng không được phép sỉ nhục mẹ anh.
Anh nhìn chằm chằm Giang Đại Bằng, đang định đánh người thì lại bị Tiêu Mị Mị cản lại.
“Trần Thiên Hạo, đừng kích động!”
Sau đó cô ta nhìn sang Giang Đại Bằng, không nhịn được cất giọng nói.
“Giang Đại Bằng, cậu quá đáng rồi đấy”.
“Tiêu Mị Mị, trước kia tôi đã nể mặt cậu lắm rồi. Hôm nay cậu lại năm lần bảy lượt đứng ra nói đỡ cho thằng nhóc vô dụng này. Cậu nghĩ cậu là ai?”
“Sau khi trở về lập tức cút khỏi công ty cho tôi”, hắn ta nổi giận đùng đùng ra lệnh.
Vẻ mặt của Tiêu Mị Mị tức thì trở nên hốt hoảng. Cô ta chỉ học một trường đại học bình thường không có tiếng tăm gì, toàn phải dựa vào quan hệ với hắn ta mới được nhận vào làm tại công ty con của nhà họ Giang ở Đế Đô.
Cô ta không chỉ phải chăm lo cho người bố bị liệt, mà còn phải nuôi cô em gái đang học đại học. Mẹ cô ta cũng phải ngày đêm chịu khổ làm thêm kiếm chút tiền để nuôi sống gia đình này.
Nếu cô ta mất việc, cả nhà sẽ hoàn toàn sụp đổ.
“Đại Bằng, cậu đừng đuổi tôi đi. Xin cậu hãy cho tôi thêm một cơ hội”.
Tiêu Mị Mị bật khóc nức nở van nài.
“Cơ hội? Tôi cho cậu nhiều lắm rồi, chẳng qua cậu không chịu nắm bắt thôi”.
Nói xong, Giang Đại Bằng căm tức nhìn Trần Thiên Hạo, vung tay lên ra hiệu.
“Đánh cho nó một trận rồi quẳng xuống biển cho cá ăn”.
Khâu Giang đắc ý cười lạnh, lôi ra một con dao sáng loáng từ bên hông.
Tiêu Mị Mị sợ ngây người.
“Các cậu, các cậu không thể giết người được”.
“Mày không muốn chết thì cút sang một bên. Đợi tao giải quyết xong thằng ranh này sẽ chơi chết mày”.
Khâu Giang nở nụ cười tà ác. Vừa nãy gã ta đã nghe rõ mồm một từng câu từng chữ Giang Đại Bằng nói. Nếu Giang Đại Bằng không cần cô ta nữa thì gã ta được hời rồi.
Trần Thiên Hạo không hề e sợ, chỉ nhìn cô gái vì muốn cứu mình mà mất cả công việc.
Thầm nghĩ bản thân đang định đến Đế Đô điều tra nhà họ Bạch. Nếu vậy chi bằng phát triển công ty qua đó luôn, đợi sau khi xây dựng được nền móng thì có thể để cô ta phụ trách công việc tại công ty.
“Chết đi”.
Khâu Giang nắm chặt con dao lao đi như bay. Bàn tay to lớn của Trần Thiên Hạo cứng rắn như sắt thép tóm chặt cổ tay gã ta, bẻ ngoặt ra sau.
“Răng rắc!”
Cổ tay Khâu Giang gãy lìa. Gã ta đau đớn hét thảm, bàn tay đau nhức vô thức thả con dao xuống. Anh ung dung đá một phát khiến gã ta bị đánh bay ra ngoài.
Đến khi gã ta rơi xuống đất liền hộc máu, giãy giụa mấy lần vẫn không đứng dậy được.
Đám người khiếp sợ há hốc mồm.
“Thằng này mạnh quá”.
Nhưng bọn chúng người đông thế mạnh, lẽ nào lại sợ một mình Trần Thiên Hạo?
Mười gã thanh niên trai tráng lăm lăm con dao trong tay, xông tới tấn công anh từ bốn phương tám hướng.
Anh vẫn dùng chiêu đánh cũ, dễ dàng tránh né đòn công kích của đối phương, lần lượt bẻ gãy tay từng tên rồi đá bay như quả bóng.
Tiêu Mị Mị giật mình che kín cái miệng đang há hốc, không ngờ anh lại lợi hại như vậy.
Đồng thời mấy cô gái trẻ mặc biniki đứng vây xem cũng sùng bái cuồng nhiệt, chỉ muốn lập tức lao vào ôm ấp thân mật với anh.
“Mẹ nó, không ngờ thằng ranh này đi lính mấy năm còn có chút bản lĩnh”.
Giang Đại Bằng mắng to, liếc mắt ra hiệu với mấy gã huấn luyện viên thể hình.
“Tao nuôi chúng mày bao nhiêu năm nay, đến lúc cho tao thấy năng lực của chúng mày rồi đấy”.
Đám người kia thi nhau cười lạnh, đồng loạt kéo tới chỗ anh.
“Chết đi!”
Một gã đột nhiên xông tới, định dùng sức mạnh cơ thể huých vai đẩy ngã anh.
“Bịch!”
Anh chỉ giơ chân lên đá một cái, sức mạnh năm trăm cân. Gã ta tức thì bị đạp bay rơi tõm xuống biển.
Những người khác kinh hãi trợn tròn mắt.
“Vãi chưởng, sao có thể như vậy được?”
“Huấn luyện viên thể hình ít nhất cũng phải có sức mạnh sánh ngang hai trăm năm mươi cân trở lên, vậy mà Trần Thiên Hạo lại đá bay chỉ bằng một phát?”
Bọn họ không cam lòng xông tới giơ tay định bắt lấy anh.
Anh hơi xê dịch gót chân, tung đấm lia lịa. Chỉ trong nháy mắt, tất cả đều bị anh đánh ngã xuống đất.
Anh không hề nương tay, dứt khoát đạp thẳng xuống tay chân của bọn chúng.
“Răng rắc!”
Đám huấn luyện viên thể hình kia đều bị anh đánh gãy hết tay chân.
Tiếng gào thét inh ỏi và than khóc vang vọng khắp du thuyền rộng lớn.
“Trần Thiên Hạo, mày đúng là cho tao được mở rộng tầm mắt”.
Giang Đại Bằng tức tối hét lên, gương mặt vặn vẹo vì giận dữ. Hắn ta lùi về sau mấy bước, đám đàn em bên cạnh đều bị dọa sợ không dám tiến lên. Ngay cả mấy cô gái xinh đẹp cũng bất an tránh ra thật xa.
Bấy giờ Tiêu Mị Mị mới lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ.
Cô ta do dự suy đi nghĩ lại, thấy mình dù sao cũng đã thất nghiệp, chẳng cần phải tiếp tục khúm núm lấy lòng hắn ta nữa.
Chương 123: Làm chó thì tao tha chết cho mày
Tiêu Mị Mị đi tới bên cạnh Trần Thiên Hạo, giọng điệu mang theo sự sùng bái.
“Trần Thiên Hạo, cậu lợi hại thật đấy”.
“Rốt cuộc trong mấy năm nay cậu đã trải qua những gì vậy?”
Anh chỉ cười nhạt một tiếng.
“Thế này thì có gì mà lợi hại?”
Anh liếc nhìn Giang Đại Bằng, không nhịn được hỏi một câu.
“Hồi nhỏ tôi đã làm gì chọc giận hắn ta mà để hắn ta ghi thù tôi đến tận bây giờ vậy?”
Cô ta cố nín cười, muốn nói ra lại thấy vẻ mặt giận dữ xen lẫn bất an của Giang Đại Bằng, lại phải nhịn xuống.
“Trần Thiên Hạo, mày cứ chờ đấy, lát nữa tao sẽ cho mày đẹp mặt”.
Ngay từ lúc Khâu Giang bị đánh tơi bời, hắn ta đã nhanh trí gọi điện thoại cầu cứu. Bây giờ đã có chừng bốn chiếc du thuyền phóng tới.
Sắc mặt Tiêu Mị Mị lập tức thay đổi.
Trong chuyến đi chơi biển lần này bọn họ có tổng cộng năm chiếc du thuyền, một chiếc của hắn ta, bốn chiếc còn lại đều của nhà họ Tào ở Đế Đô.
Nhà họ Tào là gia tộc lớn thứ hai ở Đế Đô, chỉ đứng sau nhà họ Bạch, thế lực lớn hơn nhà họ Giang gấp mấy chục lần.
Bốn chiếc du thuyền tiến sát. Chiếc ở giữa làm bàn đạp kết nối, hơn trăm người từ những chiếc còn lại kéo hết sang chiếc của Giang Đại Bằng.
Tất cả đều là người Tiêu Mị Mị từng gặp, trong số đó còn có kẻ cầm đầu thế lực ngầm ở Đế Đô, trong tay đã từng giết không ít người.
“Đại Bằng, xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu gọi chúng tôi đến gấp thế?”
Một gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm đi tới.
Trên chiếc du thuyền còn lại có một tên cũng đeo kính râm màu đen, hai tay để trần lộ rõ hình xăm kín mít cũng đi tới. Bên cạnh hắn là mấy chục tên côn đồ xăm trổ đầy người.
Tiêu Mị Mị hoảng sợ túm chặt lấy tay Trần Thiên Hạo, run rẩy nói.
“Lần này chúng ta xong đời rồi”.
“Xong đời?”
Anh chỉ nhếch miệng cười lạnh.
Một đám cậu chủ nhà giàu ăn chơi trác táng thì có gì khiến anh phải sợ?
“Anh Tào, thằng ranh con này dám đối đầu với chúng tôi, đánh chết nó đi”.
Giang Đại Bằng nghiến răng ken két.
Tào Lam Thiên nhìn thoáng qua mấy chục người bị đánh, có vài tên to con cũng nằm lăn lộn trên đất rên rỉ, không khỏi tò mò quan sát Trần Thiên Hạo vài lần.
“Mày cũng giỏi phết đấy”.
Người xăm mình còn lại nhếch miệng cười lạnh nhìn về phía anh.
“Tôi thấy có vẻ thằng này từng đi lính đấy, cậu Tào có ý tưởng gì không?”
“Ý tưởng?”
Tào Lam Thiên cong môi cười, bỏ kính xuống chỉ thẳng vào anh.
“Thằng ranh, tao là người quý trọng nhân tài. Nếu mày đồng ý làm chó của tao, hôm nay tao sẽ tha cho mày một mạng”.
“Nói nhảm!”
Trần Thiên Hạo giậm chân một cái, cả người như một ngọn gió lốc tức thì vọt tới. Đám đông quá sợ hãi, không ngờ anh lại không hành động theo lẽ thường.
Tên đàn em đứng gần Tào Lam Thiên nhất giơ tay cản lại, kết quả bị anh tóm lấy bẻ gãy.
Sau đó, bàn tay to lớn tựa mũi khoan thép của anh bóp chặt cổ Tào Lam Thiên, nhấc bổng cả người hắn lên.
“Bốp!”
Tay còn lại của anh tát bôm bốp vào mặt hắn, khiến khóe môi hắn rướm đầy máu tươi.
Cảnh tượng này khiến đám người xung quanh sợ ngây người.
“Tốc độ của thằng nhãi này quá nhanh”.
Tên xăm trổ đầy người lăn lộn trong thế giới ngầm tại Đế Đô mười mấy năm trời, từng gặp không ít cao thủ tài giỏi tàn nhẫn, nhưng không một ai có tốc độ khủng bố như anh.
Quá mạnh!
Nhưng gã ta không hề e ngại, thậm chí còn kích động đến mức toàn thân run lên, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
“Ranh con, mày có dám thả cậu Tào ra đấu với tao một trận không?”
Trần Thiên Hạo thẳng tay ném Tào Lam Thiên đang sợ són ra quần xuống biển, sau đó quay người lại nhìn về phía gã ta.
Ánh mắt hơi nheo lại.
“Chỉ dựa vào anh cũng xứng đấu với tôi một trận sao?”
“Mày ngông cuồng quá đấy!”
Người đàn ông xăm trổ cảm thấy mình bị sỉ nhục, sau lưng còn có mười mấy gã đàn em đi theo. Trần Thiên Hạo nói vậy thì sau này gã ta còn mặt mũi nào lăn lộn ở Đế Đô nữa. Hắn ta thẹn quá hóa giận, vung tay lên tấn công anh.
“Mày đi chết đi!”
“Bịch bịch bịch…”
Tiếng bước chân rầm rầm vang lên. Giây phút hắn ta tới gần anh, gã ta nhảy vọt lên một cái, hai bàn tay to lớn hung hăng nện xuống.
Trong tưởng tượng của gã ta.
Đầu của Trần Thiên Hạo sẽ bị đập nát như quả dưa hấu.
“Bịch!”
Trần Thiên Hạo không thèm ngẩng đầu lên, một phát đá bay gã ta rơi xuống biển, tiếng gào thét vang vọng giữa biển khơi.
“Tõm!”
Tất cả mọi người đều bị chấn động.
Không một ai dám cử động, Tiêu Mị Mị nhìn anh như thấy quỷ, hai mắt ánh lên vẻ chờ mong.
“Thiên Hạo, cậu, cậu lợi hại quá”.
Cô ta vô cùng sùng bái anh.
Các cô gái khác dù sợ hãi cũng không nén nổi cảm giác tôn sùng anh. Nếu có thể làm người yêu của một người đàn ông có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy thì sẽ hạnh phúc biết bao.
“Ùm!”
Ở một đầu du thuyền, hai tên đàn em nhảy xuống biển kéo hai người vừa bị ném xuống lên bờ.
Sau đó, một người đàn ông trung niên sắc mặt âm trầm từ một chiếc du thuyền khác đi tới.
Ông ta là anh họ của Tào Lam Thiên, cũng chính là con trai của chủ nhà họ Tào, tên là Tào Mãnh!
Năm nay Tào Mãnh đã ngoài bốn mươi tuổi, có địa vị to lớn trong tập đoàn Tào Thị, hơn nữa có thủ đoạn làm việc dứt khoát tàn nhẫn. Đến cả bậc cha chú nhà họ Bạch đều đánh giá ông ta rất cao, cho rằng ông ta là người có thể dẫn dắt gia tộc phát triển lên một tầm cao mới.
“Toàn lũ ăn hại, tao nuôi chúng mày có ích gì?”
Tào Mãnh quát tháo, thấy gã xăm trổ đang được cứu hộ kéo lên liền giật lấy con dao từ thằng đàn em bên cạnh lia tới.
Chỉ nghe thấy “phập” một cái, con dao đã đâm thủng ngực của gã xăm trổ.
Đám người thấy thế đều khiếp sợ im thin thít.
Gã đàn ông xăm trổ đau đớn gào lên một tiếng rồi rơi xuống đáy biển sâu. Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sóng biển cuộn trào, mấy chục con cá mập dữ tợn đã nhanh chóng cắn xé thi thể của gã ta.
Khiến máu tươi nhuộm đỏ cả vùng biển xung quanh.
Tào Lam Thiên được kéo lên thuyền, hoảng loạn mặt mày tái mét, toàn thân run lẩy bẩy.
“Anh, anh họ”.
“Cút!”
Tào Mãnh đạp một phát vào giữa ngực hắn, khiến hắn ngã lăn ra đất, không dám nhúc nhích.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều nhao nhao cúi đầu, sợ sệt không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào.
“Xong đời rồi, sao Tào Mãnh cũng tới vậy? Sao mình không thấy nhỉ?”
Sắc mặt của Tiêu Mị Mị trở nên cực kỳ khó coi, dường như đã thấy trước tương lai Trần Thiên Hạo bị treo ngược lên lột da giết sống.
“Mày từng đi lính hả?”
Tào Mãnh sải bước đi tới, hơi nghiêng đầu nhìn Trần Thiên Hạo, lạnh giọng hỏi.
Tào Mãnh này…
Anh đã nghe thấy cái tên này những hai lần.
Toàn bộ ấn tượng của anh về ông ta chỉ dừng lại ở đây.
“Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày bị điếc à?”, sắc mặt của ông ta sa sầm lại.
“Ông không có tư cách nói chuyện với tôi”.
Anh lạnh giọng đáp trả.
“Ha ha, nhóc con mày ngạo mạn đấy, nhưng đúng là mày cũng có thực lực để ngạo mạn”.
“Tao có thể nhìn ra được”.
Tào Mãnh không chỉ không giận mà còn mỉm cười.
“Sao nào? Có hứng thú đi theo tao không?”
“Ở Đế Đô ông mạnh lắm sao?”
Anh chỉ bình thản hỏi một câu.
“Ha ha, cũng thường thôi, chỉ xếp thứ ba ngoài tuyến vành đai ba thôi mà, ha ha…”
Tào Mãnh há mồm cười rộ lên, người bên cạnh nghe thấy tiếng cười của ông ta lại run lẩy bẩy.
“Cũng được thôi”.
Trần Thiên Minh khẽ gật đầu, sau đó trợn trừng mắt nhìn về phía ông ta đáp trả.
“Làm chó của tôi đi. Ông vẫn sẽ được nắm quyền ngoài khu vực vành đai ba…”