Một trong tứ đại gia tộc Nam Thành.
Kinh doanh chủ yếu về dụng cụ thiết bị chăm sóc sức khoẻ, và các loại dược phẩm sinh học.
Nguồn tài nguyên về chăm sóc sức khoẻ của họ ở Nam Thành vô cùng hùng hậu.
Thực lực đã đạt đến trình độ nhất định, có thể phát triển liên ngành nghề.
Bất động sản cũng là ngành chủ chốt của nhà họ Tôn trong mấy năm gần đây.
Nhưng không giống các gia tộc làm bất động sản khác, nhà họ Tôn đang thực hiện dự án bệnh viện bất động sản tự vận hành.
Người nắm giữ mọi quyền lực của nhà họ Tôn là gia chủ Tôn Tư Minh đã tám mươi tuổi.
Tôn Tư Minh có hai người con trai. Tôn Hữu Tài từng bị Trần Thiên Hạo tẩn một trận, chính là con trai của cậu con trai cả.
Vì đặc thù ngành nghề liên quan nên nhà họ Tôn ít xảy ra mâu thuẫn hay xích mích với các gia tộc khác.
Nhưng thực lực và nguồn vốn hùng hồn ấy vẫn không đủ giúp nhà họ Tôn có thể một mình trụ vững.
Trước sự phản kháng của ba gia tộc lớn nhắm vào Trần Thiên Hạo, nhà họ Tôn chịu áp lực của nhà họ Bạch, cộng thêm cách làm việc không tốt của Trần Thiên Hạo.
Cuối cùng, họ vẫn chọn con đường đối đầu với Trần Thiên Hạo.
Tất nhiên, Trần Thiên Hạo tạm thời vẫn chưa biết những chuyện này.
Ô tô lao nhanh trên đường, chẳng mấy chốc đã đến đại viện nhà họ Tôn ở thành Nam.
Ở nước Hoa.
Một gia tộc quyền lực sẽ không sống trong những tòa nhà cao tầng, mà sẽ ở các đại viện cổ điển, thế mới là biểu tượng của thế lực hùng mạnh.
Trần Thiên Hạo dẫn Tiền Cẩm Lâm đến trước cổng đại viện thì bị bảo vệ chặn lại.
“Hai vị, đây là nhà riêng, mời các vị đi cho”.
“Thông báo với gia chủ của các anh đi, cứ nói tôi là Trần Thiên Hạo”.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.
Hai bảo vệ vừa nghe xong, cơ thể lập tức run lẩy bẩy.
Cái tên Trần Thiên Hạo này vô cùng nổi tiếng ở Nam Thành.
Sao bọn họ lại không biết kia chứ?
Nhưng dù sao đây cũng là đại viện nhà họ Tôn, bọn họ còn là nhân viên bảo vệ của nhà họ Tôn nữa.
Họ không thể vì uy danh của anh mà tắc trách, bèn lắc đầu nguầy nguậy.
“Xin lỗi, nếu hai vị có việc gì thì hãy đến công ty. Gia chủ của chúng tôi từng căn dặn, nhà riêng không cho phép người lạ đến thăm”.
Đôi mắt của Trần Thiên Hạo bỗng híp lại.
Thấy anh định cương quyết xông vào, Tiền Cẩm Lâm bèn đưa tay chặn lại và lặng lẽ lắc đầu.
Bọn họ đến đây để xin nhân sâm, nếu tự tiện xông vào thì sẽ vuột mất cơ hội này.
“Làm phiền hai anh, chúng tôi thật sự có chuyện gấp cần tìm gia chủ nhà họ Tôn. Các anh có thể châm chước một lần không?”
Tiền Cẩm Lâm tiến đến nài nỉ.
Hai bảo vệ đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu.
Đúng lúc này.
Tôn Hữu Tài vừa từ ngoài trở về.
Nhác thấy Trần Thiên Hạo đứng trước cổng đại viện, gã ta bèn ngẩn ra.
Gã ta còn tưởng chuyện nhà họ Tôn hợp sức trấn áp Trần Thiên Hạo đã bị đối phương biết được, lập tức đi vài bước rồi nép sang một bên.
“Chuyện gì vậy?”
Sau khi đeo kính râm vào, Tôn Hữu Tài kẹp chiếc túi màu đen dưới cánh tay, cất giọng hỏi bảo vệ.
Bảo vệ cũng thuật lại rằng họ muốn gặp gia chủ.
Tôn Hữu Tài ngây người.
Nhưng gã ta không dám lại gần Trần Thiên Hạo, mà đứng ngay trước mặt bảo vệ, dè dặt hỏi.
“Họ Trần kia, mày cũng biết quan hệ của tao với mày như thế nào rồi, mày còn đến tìm ông nội tao làm gì hả?”
Trần Thiên Hạo trừng mắt nhìn lại, làm Tôn Hữu Tài sợ đến nỗi trốn ra sau lưng bảo vệ.
“Đây là đại viện nhà tao, chẳng lẽ mày còn muốn đánh tao?”
Trần Thiên Hạo thật sự quên mất việc mình từng đánh gã này.
Thế nên lúc đến đây, anh chẳng hề nghĩ đến chuyện sẽ có một trở ngại lớn đến vậy.
Xem ra bây giờ phiền phức rồi đây.
Hay là cướp luôn?
Hai bên chẳng có hận thù sâu nặng gì, Trần Thiên Hạo không thể làm chuyện như thế.
Tiền Cẩm Lâm không biết chuyện Trần Thiên Hạo từng đánh Tôn Hữu Tài, nhưng thấy phản ứng của gã ta thì cũng đoán được giữa hai người họ từng xảy ra chuyện gì đó không vui.
Nghĩ đến việc nhà họ Tiền của mình bị anh diệt sạch, rồi chuyện nhà họ Triệu cũng bị anh trấn áp, nay nhà họ Tôn cũng từng chịu đòn của anh, Tiền Cẩm Lâm bỗng thấy đau cả đầu.
Rốt cuộc Trần Thiên Hạo đã nghĩ gì mà lại đắc tội với nhiều gia tộc có quyền có thế như vậy?
Nhưng bệnh tình của nhóc 13 không được lạc quan.
Tuyệt đối không thể bỏ cuộc dễ dàng!
Tiền Cẩm Lâm kéo tay Trần Thiên Hạo, ra hiệu cho anh đừng nói gì, đoạn tiến lên nở nụ cười với Tôn Hữu Tài.
“Anh Tôn à, chúng tôi không có ác ý gì cả, lần này đến đây vì muốn gặp ông nội anh. Anh xem, có thể giúp chúng tôi được không?”
Tôn Hữu Tài đảo mắt.
Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Tiền Cẩm Lâm, gã ta âm thầm nuốt nước miếng.
Đoạn gã ta lén liếc nhìn Trần Thiên Hạo, thấy anh đanh mặt không nói gì, bụng nghĩ chắc chắn đối phương có chuyện gì đó phải cầu xin nhà họ Tôn của mình.
Chẳng lẽ vì bị ba gia tộc hợp sức trấn áp, Trần Thiên Hạo không chịu nổi nên đến van xin nhà họ Tôn?
Nghĩ vậy, gã ta bèn thấy vững lòng hơn nhiều, thế là bước ra từ sau lưng bảo vệ với bộ dạng ngẩng đầu ưỡn ngực.
Đẩy nhẹ chiếc túi dưới nách, Tôn Hữu Tài lắc lư cánh tay, chiếc đồng hồ vàng trên tay sáng lấp lánh.
“Chào cô, tôi thấy cô là một người có kiến thức và hiểu biết lễ nghĩa, không giống như tên họ Trần vô học kia, động một tí là đánh người, hoàn toàn không có phong thái nên có của một tinh anh trong xã hội thượng lưu”.
“Anh Tôn nói rất đúng”.
Tiền Cẩm Lâm không ngừng tâng bốc.
“Nhân tài như anh Tôn bây giờ rất hiếm có. Hơn nữa, anh Tôn hiểu biết sâu rộng, hẳn sẽ không tính toán với người như chúng tôi”.
“Tất nhiên rồi”.
Được tâng bốc như thế, Tôn Hữu Tài đắc ý lắm, vừa sờ mái đầu phát sáng của mình vừa nói.
“Chúng tôi có chuyện cần tìm gia chủ nhà họ Tôn, chẳng hay anh Tôn có thể giúp tôi không?”
“Một người có năng lực như anh không nên bỏ lỡ một vụ làm ăn lớn như thế này”.
Tiền Cẩm Lâm lừa gã ta.
“Bàn chuyện làm ăn?”
Gương mặt Tôn Hữu Tài ánh lên vẻ do dự.
Thật ra gã ta cũng muốn thể hiện trước mặt người đẹp lắm, nhưng gã ta chẳng là gì trong gia tộc cả.
Gã ta không được ông nội chào đón.
Suy cho cùng thì phải trách Trần Thiên Hạo đã tẩn gã ta một trận lúc ở ngân hàng Đế Phong.
Khiến nhà họ Tôn trở thành trò cười của cả thành phố.
Nghĩ đến chuyện này, Tôn Hữu Tài liền nghiến răng ken két.
“Hai người đi đi. Tôi sẽ không đưa các người vào trong đâu”.
Dứt lời, Tôn Hữu Tài đã xoay người đi vào đại viện.
Tiền Cẩm Lâm không ngờ gã này trở mặt nhanh như vậy.
Cô ta sốt ruột đến mức giậm chân vẫy tay.
“Anh Tôn, anh Tôn à…”
Trần Thiên Hạo vừa thấy vậy thì lập tức nổi điên, sải bước xông vào thẳng đại viện.
Hai bảo vệ đuổi theo đều bị Trần Thiên Hạo túm lấy, mỗi tay xách một người, nhẹ nhàng ném ra xa.
Tôn Hữu Tài nghe tiếng động bèn quay lại xem thử. Thấy bảo vệ bị ném ngã, gã ta bèn co giò chạy thẳng vào đại viện.
Trần Thiên Hạo chỉ cần sải vài bước đã đuổi kịp và nắm lấy cổ áo gã ta.
“Đưa tao vào gặp ông nội mày”.
Giọng nói rất trầm và lạnh, khí thế như muốn nuốt chửng người ta vậy.
“Đừng đánh mà, tao đưa mày vào”.
Tôn Hữu Tài sợ đến nỗi toàn thân run bần bật, yếu ớt trả lời.
Tiền Cẩm Lâm ngây cả người, thở dài đầy bất lực rồi rảo bước theo sau.
“Anh Tôn à, hà tất anh phải thế, chúng tôi cũng đâu muốn hành xử thô bạo”.
Tôn Hữu Tài khóc lóc.
“Cô hai ơi, cô đừng nói lung tung được không? Thế này mà là không muốn hành xử thô bạo à?”
Tiền Cẩm Lâm lập tức im lặng.
Trần Thiên Hạo túm cổ áo của Tôn Hữu Tài. Được gã dẫn đường, chẳng bao lâu sau, họ đã đến phía trong cùng của đại viện có mười sân.
Trong gác.
Ông cụ Tôn Tư Minh đang nằm ở gác trong đại viện, đang cho cá ăn ngay trước ao cá bên cạnh gác.
“Ông nội!”
Tôn Hữu Tài thấy Tôn Tư Minh như thấy cứu tinh vậy, bèn khóc lóc gào ầm lên.
Tôn Tư Minh ngẩng đầu lên nhìn, phút chốc sững người.