- Anh Nguyên?
Lúc này Từ Thanh Linh và Trương Du Chính đứng trong đám đông cũng nhìn thấy mục tiêu ban nấy hai người đuổi theo, nhìn bóng dáng quen thuộc của Giang Nguyên xuất hiện trước đám đồng.
- Giang Nguyên là bạn trai của Lý Tiểu Vũ à?
Trương Du Chính nhìn Giang Nguyên, vẻ mặt kinh ngạc.
- Trâu già gặm cỏ non? Tên xấu xa này lén lút đụng đến tiểu học muội của chúng ta?
Đôi mắt Từ Thanh Linh bắt đầu lóe lên lửa giận, có điều cô đột nhiên nhớ ra gì đó:
- Không đúng! Nhà Lý Tiểu Vũ hình như cùng thôn với tên này, ban nãy còn gọi anh... Đúng rồi, chắc chắn là như vậy...
'Từ Thanh Linh không hề phát hiện ra mình đã bất giác thở phào nhẹ nhỏm. Cô nhìn Giang Nguyên đang đứng trước đám đông, trong lòng thầm tức tối: “Cái tên này là tên ngốc lúc nào cũng khinh suất, chuyện nguy hiểm gì cũng chẳng thèm suy nghĩ, đều dám nhúng tay vào!”
Giang Nguyên nhìn thấy tên đầu vàng sửng sốt, thoáng buông lỏng tay rồi lại siết chặt. Hắn nhíu mày, trầm giọng nói:
- Tao tới rồi. có chuyện gì mày cứ tìm tao. Là đàn ông thì thả cô ấy ra đi...
Tên đầu vàng trừng mắt, đánh giá Giang Nguyên một lượt, đột nhiên cánh tay lại siết chặt khiến Tiểu Vũ kêu lên một tiếng sợ hãi. Nó cười lạnh giễu cợt:
- Hóa ra em thích loại mặt trắng như thế này à...
- Mặt trắng như vậy ngoại trừ có thể ăn cơm nhão ra thì có tác dụng gì chứ? Tao nhổ...
Giang Nguyên nhìn thấy cổ Tiểu Vũ lại bị tên đầu vàng ghì chặt, trong mắt hắn lóe lên hàn quang, lạnh giọng nói:
- Nếu mày là đàn ông, có bản lĩnh thì lao về phía tao dây này, chứ bắt phụ nữ... cái thứ đó còn chẳng bằng rác. rưởi!
- Mày... mẹ nó mày mới là rác rưởi... ông đây cũng được coi là nhân vật đứng đầu ở đường Văn Các này, đã từng vào đồn công an, cũng từng thấy máu...
Nghe Giang Nguyên nói vậy, tên đầu vàng hai mắt lại đỏ lên, khuôn mặt hung dữ, trừng mắt nhìn Giang Nguyên quát mắng:
- Cái tên mặt trắng ngoài ăn cơm nhão ra mày còn biết làm gì hả? Trừ cái mặt trắng một chút, biết dỗ ngọt con gái ra, mày làm được gì!
- Mày là đồ con rùa, chỉ biết ra tay với phụ nữ... tao biết làm gì mày không xứng để hỏi. Có bản lĩnh thì mày thả Tiểu Vũ ra, đấu riêng với tao này... ông đây chỉ cần một tay cũng có thể thu thập được mày!
Hai mắt Giang Nguyên khế lạnh, dùng lời lẽ không nặng không nhẹ khiêu khích tên đầu vàng đối diện. Chỉ cần tên đầu vàng này thả Tiểu Vũ ra, loại côn đồ như nó hắn chỉ đá một đá cũng có thể đá chết nó.
- Đi... một tên mặt trắng như mày mà dám nổ trước mặt tao à...
'Tên đầu vàng còn chưa nói xong, lúc này ngoài đám đông, lại có người lách vào:
- Tất cả các bạn học hãy lui ra sa, đừng vây xem nữa... lui ra phía sau lui ra phía sau...
Giang Nguyên nghe thấy phía sau truyền đến những lời này lông mày nhướn lên, hắn biết cuối cùng cảnh sát đã đến. Đám cảnh sát này đến thì sẽ phiền phức rồi đây.
Quả nhiên, khí thế hung hăng của tên đầu vàng vốn đã bắt đầu giảm, nhưng cảnh sát vừa xuất hiện, tên đầu vàng này liền biến sắc, tay lại siết chặt, lớn tiếng hét lên:
- Con mẹ nó, các người dám báo cảnh sát... nói cho các người biết chuyện này chưa xong đâu, chưa xong đâu...
Giang Nguyên buồn bực đưa tay sờ trán. Đám cảnh sát này sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng lúc này. Mắt nhìn thấy chuyện đã sắp giải quyết, giờ thì hay rồi, mọi thứ đã rối tung lên.
- Là đàn ông thì một chọi một với tao... đến đây... đến đây...
Giang Nguyên tiếp tục nâng cao giọng, tiếp tục khiêu khích tên đầu vàng nọ, hy vọng tên đầu vàng này có thể tiếp tục đi theo sự điều khiển của mình.
Có điều lúc này tên đầu vàng thấy cảnh sát tới, sao còn để ý đến sự khiêu khích của Giang Nguyên, nó hét lớn lên:
Danh Sách Chương: