Lý Cường vội vàng gật đầu, cười nói:
- Cát thiếu gia yên tâm. Tôi biết một nhà hàng không †ồi, còn có chút đặc sản. Hôm nay tôi sẽ đưa Cát thiếu gia đi nếm thử.
Lập tức, Lý Cường liền nhanh chóng lái xe về hướng thôn trấn.
- Ồ, cái trực thăng kia trông thật đẹp!
Còn chưa tiến vào thôn trấn, mấy cô bé phía sau xe liền nhìn thấy chiếc trực thăng đậu bên ngoài khu nhà của sư phụ Kim.
Theo tiếng nói của các cô, lúc này Cát thiếu gia cũng thấy được chiếc trực thăng hai màu lam trắng kia. Nghe giọng hưng phấn của hai cô bé phía sau, gã liền liếc Lý Cường một cái, nói:
- Lý Cường, một chút nữa để bọn họ mang chúng ta đi dạo một vòng.
- À tốt, không có vấn đề gì.
Nghe giọng Cát thiếu gia, Lý Cường thoáng do dự một chút, sau đó lập tức đồng ý. Nếu đã đỗ ở trấn Võ Nguyên, như vậy hiển nhiên cũng không phải vấn đề gì lớn. Sau đó gã cười nói:
- Cát thiếu gia, nhà hàng tôi vừa nói ở ngay trước. mắt rồi. Chúng ta ăn cơm xong, tôi sẽ bố trí ngay.
Nghe nói có thể ngồi trực thăng đi chơi, hai cô bé lập tức hoan hô, hai mắt cũng lóe sáng bừng bừng, nói:
- Hay quá đi, hay quá đi. Cát thiếu gia và Cường thiếu gia quá giỏi.
Nhìn ánh mắt hai cô bé đây ngưỡng mộ, trên mặt hai vị lớn nhỏ này cũng đều lộ một tia tự đắc.
- Ông chủ, chuẩn bị thỏ nướng, cá hấp, thêm một con gà sấy, chuẩn bị chút đồ ăn thêm đi.
Đi vào trong nhà hàng, Lý Cường gọi món rất thuần thục.
- Ái chà, mời Lý thiếu gia ngồi. Lập tức dọn món, dọn món ngay đây.
Chủ quán nhận ra ngay vị đại thiếu gia vừa vào quán, cũng biết lai lịch của gã, lập tức vội vàng khách khí tới đón tiếp.
Mấy người ngồi xuống rồi, Lý Cường liền đi ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại.
Không tới mấy phút sau, một chiếc xe liền dừng trước cửa. Lý Cường gật đầu với Cát thiếu gia xong liền đi ra ngoài, cùng hai người vừa xuống xe đi về hướng khu nhà họ Kim.
Lúc này đám người Giang Nguyên đang ăn cơm. Tìm được hai cây Mộc Long Căn, tâm tình lão Cố tương đối tốt, uống hai chén rượu chúc mừng với sư phụ Kim. Mà Giang Nguyên và hai vị phi công bởi chiều còn phải ra ngoài hái thuốc nên cũng lấy trà thay rượu, không khí rất vui vẻ.
Đang lúc mọi người ăn uống cao hứng, lúc này ngoài cửa có người gọi:
- Có ai ở nhà không?
Nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi cửa, sư phụ Kim liền lên tiếng, sau đó buông chén đi ra ngoài, nhìn thấy vài người đang đứng ngoài sân. Người đi đầy có khí thế không tầm thường, thấy vậy ông liền vội vàng cười nói:
- Xin hỏi mấy vị có việc gì sao?
- Ồ, ông là chủ nhà này sao? Tôi là cán bộ chính phủ, muốn hỏi trực thăng đỗ bên ngoài là từ đâu tới?
Một người trung niên nhìn sư phụ Kim một cái, sau đó hơi ngẩng đầu hỏi.
Nghe thấy lời này, sư phụ Kim hơi sửng sốt, sau đó cười nói:
~ Trực thăng là của hai vị khách trong nhà tôi, không biết vị lãnh đạo này có chuyện gì cần hỏi!
- Vậy thì ông gọi họ ra đây một chút. Vị này là lãnh đạo trong chính phủ, muốn thương lượng với bọn họ một chút chuyện.
Người trung niên kia liền giới thiệu qua về một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi đứng bên cạnh.
Sư phụ Kim đưa mắt nhìn sang người thanh niên lộ nụ cười hơi ngại ngùng nhưng cũng có vài phần hãnh diện kia, cũng không dám chậm trễ, vội vàng cười nói:
- Được được, không biết mấy vị khách đã ăn cơm chưa, có thể mời vào ngồi, nếu không chê thì cùng nhau ăn một bữa cơm!
- Không cần đâu. Ông gọi chủ của trực thăng ra là được.
Người thanh niên kia cười cười, cẩn thận nói. - Tốt tốt, xin mời đợi một chút.
Thấy mấy người nọ không vào, sư phụ Kim liền gật đầu, đi vào nói chuyện với lão Cố.
Thấy sư phụ Kim đi vào rồi, người thanh niên kia liền cười nói với Lý Cường.
- Cường thiếu gia, hay anh đi tiếp Cát thiếu gia đi. Nơi này giao cho tôi là được!
- À à, không sao đâu. Còn đợi thức ăn bên kia mang lên mà. Xác nhận xong tôi về dễ nói chuyện với Cát thiếu gia.
Lúc này Lý Cường lắc đầu, lộ vẻ không kiên nhãn.
- Cường thiếu gia không cần lo lắng. Mọi người nơi này đều phải nể mặt thị trưởng. Cho dù là khách bên ngoài tới cũng phải nể mặt tỉnh trưởng Dương.
Lúc này người thanh niên kia lộ nụ cười rất tự tin...
Danh Sách Chương: