Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gái tóc dài bảo vệ cho Miêu Miêu ở một bên, lúc này cũng vội vàng cầm bình rượu rót đây cho Giang Nguyên và Miêu Miêu, sau đó hai tay bưng chén, đỏ mặt nói với Giang Nguyên:

- Anh Giang, cám ơn anh...

- Ha ha... Tình Lâm, không cần cám ơn tôi. Cô cám ơn Miêu Miêu là tốt rồi...

Nhìn cô gái có gan cầm chai đập Trương Nghĩa Quân này, Giang Nguyên cũng tương đối thích, mỉm cười nói.

- Đều phải cám ơn cả. Em mời anh Giang một chén Trước...

Mặt cô gái tên Tình lâm này lại đỏ lên, sau đó nói. - Được... Nào, vậy thì lại cạn một chén...

Cụng nhẹ ly với Tình Lâm xong, Giang Nguyên mới thở hắt ra, buông chén rượu trong tay xuống.

Phan Nghị ở một bên, ánh mắt nhìn Giang Nguyên lại có vài phần khác thường. Thật ra gã cũng không muốn để Phan Hiểu Hiểu tiếp xúc nhiều với Giang Nguyên lắm. Dù sao gã cũng hiểu rõ, con cháu nhà họ Phan dù được coi là tự do trong hôn nhân nhưng cơ bản không có khả năng với một người không hề có bối cảnh như Giang Nguyên.


Hơn nữa Phan Nghị cũng chẳng muốn để chị mình gả cho một người ở xa cả ngàn dặm, hơn nữa gia cảnh dường như cũng rất bình thường. Mặc dù Phan Hiểu Hiểu không phải loại người yếu ớt nhưng gã cũng chẳng muốn để chị mình phải theo Giang Nguyên sống khổ.

Cho nên nếu không phải Phan Hiểu Hiểu kiên quyết yêu cầu, gã cũng không muốn len lén đi cùng Phan Hiểu Hiểu gặp Giang Nguyên. Nhưng hiện tại, Phan Nghị lại không kháng cự nữa. Bởi một người có thể khiến Dương Vân Dương đối kháng với phó tổng Trương, dường như cũng không phải người đơn giản.

Không nói đến người này có tư cách làm anh rể mình không, ít nhất hắn đã có hy vọng nhất định rồi.

Cho nên nhìn Tình Lâm rót đây chén nữa cho Giang Nguyên, lúc này Phan Nghị nâng chén, cười với Giang Nguyên: - Nào... Giang Nguyên, em cũng mời anh một chén.

Nhìn Phan Nghị nâng chén kính rượu mình, Giang Nguyên không khỏi lắc đầu cười khổ:

- Phan Nghị, cậu đã tính chưa... Tôi đã uống hai chén rồi đấy...

- Đúng đúng... Phan Nghị, cậu cũng đừng ồn ào nữa. Giang Nguyên đã uống liền hai chén rồi...

Lúc này Phan Hiểu Hiểu một bên cũng vội nói.

- Đâu có... Chị à, chị cũng biết tửu lượng của Giang Nguyên rồi. Giờ mới uống có hai chén thôi...

Nói tới đây, Phan Nghị không nén nổi hầm thừ, nói:

- Người ta nói con gái đều hướng ngoại, lời này quả nhiên không sail

- Đúng thế, đúng thế... Chị Hiểu Hiểu...chị với Giang Nguyên còn chưa xem bát tự mà, giờ đã bắt đầu bênh nhau chằm chặp rồi...

La Lệ ôm cánh tay Phan Nghị, lúc này cũng không nhịn được cười mà trêu chọc.

Bị hai người này nói một hồi, Phan Hiểu Hiểu xấu hổ đỏ bừng mặt, gắt giọng:


- Các người nói gì thế... Đừng có nói linh tinh...

Nhìn vẻ mặt ửng hồng của Phan Hiểu Hiểu, Miêu Miêu và Tình Lâm đều không nhịn được nở nụ cười. Thấy thế, mặt Phan Hiểu Hiểu càng đỏ hơn. Giang Nguyên vội vàng nâng chén cười nói:

- Được rồi, được rồi, nào nào... Phan Nghị, chúng ta uống rượu, uống rượu...

- Được... Nào, coi như Giang Nguyền dứt khoát...

Phan Nghị cười ha hả đụng chén với Giang Nguyên, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Mấy bàn xung quanh đều tò mò nghi hoặc nhìn đám khách bên này, thấy cảnh náo nhiệt tùy ý ở đây, lúc này càng ngạc nhiên. Chẳng lẽ chuyện đêm đó coi như xong thật rồi? Không cần lo lắng Trương Nghĩa Quân trả thù chút nào sao?

Dần dần, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu xì xào. Dù là năng lực của đám người Phan Hiểu Hiểu, hay nhà La Lệ cũng không hùng mạnh như vậy. Rốt cục bọn họ dựa vào đâu mà không lo lắng Trương Nghĩa Quân trả thù?

Mà hai người Ngô Lượng và Kỳ Kỳ lúc này đều nhìn nhau. Vốn còn chưa thể tin chuyện Trương Nghĩa Quân bị cấm túc, nhưng nhìn dáng vẻ của mấy người kia thì chỉ sợ việc này đúng là thật rồi.

Dù sao thì sở dĩ Trương Nghĩa Quân có thể tùy ý hành động trong Tứ Cửu như vậy là bởi phó tổng Trương cực kỳ nuông chiều gã, chẳng ai làm gì nổi Trương Nghĩa Quân. Đó cũng là nguyên nhân khiến Trương Nghĩa Quân dám tùy ý kiêu ngạo như vậy.


Nghĩ tới đây, hai người Ngô Lượng và Kỳ Kỳ đều kinh hãi hơn vài phần. Thật sự bọn họ không thể ngờ được người nào lại có năng lực ảnh hưởng tới cả phó tổng Trương, dĩ nhiên cấm túc Trương Nghĩa Quân trong nhà.

Từ chỉ tiết đám người Phan Hiểu Hiểu và Miêu Miêu, hai người bọn họ đều rõ ràng tới mức không thể rõ ràng hơn nữa. Bọn họ có thể khẳng định, nhà họ Phan và nhà Miêu Miêu đều không có năng lực này. Cho dù là nhà La Lệ, trong nhà cô cũng không thể làm được tới bước này. Như vậy thì là ai?

Hai người liếc nhau, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia kinh hãi. Nếu tính như vậy, chỉ một người có khả năng thôi...

Nghĩ tới thái độ bình tĩnh tùy ý của người nọ đối với Trương Nghĩa Quân, trong lòng hai người hốt hoảng, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nguyên đang cầm cốc uống rượu kia...

- Thật sự Giang Nguyên này đến từ vùng nông thôn Sở Nam sao? Cô đã hỏi thăm rõ ràng chưa?

Ngô Lượng ỉu xìu, hạ giọng nói.

Kỳ Kỳ chần chờ một chút, gật đầu nói:

- Là Hiểu Hiểu nói như vậy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK