Mặc dù số người đó không nhiều, nhưng Giang Nguyên lại không biết rốt cuộc là ai. Hắn chỉ biết đại khái tính danh của bọn họ, thậm chí là nhủ danh, nhưng địa chỉ của bọn họ thì lại không biết.
Muốn tìm được, chỉ sợ cũng không dễ dàng gì. Nhưng đối với Giang Nguyên mà nói, chuyện này cũng phải là quá khó khăn. Chỉ cần cẩn thận tránh không bị người của đối phương phát hiện là được.
Nằm trên giường suy nghĩ một chút, Giang Nguyên móc điện thoại gọi cho một người.
Vốn hắn còn muốn chờ thêm một chút. Dù sao. phong hiểm của chuyện này không nhỏ. Mặc dù chuyện đã trôi qua nửa năm, nhưng không tránh khỏi vẫn còn có người chú ý đến.
Bây giờ, hắn lại có chút không yên. Ở nhà Dương Vân Dương của Dương gia, hắn có cảm giác an toàn, khiến cho hắn bắt đầu ngo ngoe muốn động, làm cho suy nghĩ mà hắn cất kỹ muốn bắt đầu thực hiện. Bởi vì mỗi khi nghĩ đến chuyện này, trong lòng hắn rất khổ sở. Cả đội Cô Lang chỉ còn mình hắn. Nếu hắn trơ mắt nhìn người nhà các anh em đã chết phải chịu nghèo khổ, cuộc sống khó khăn mà không ra tay trợ giúp, hắn cảm thấy mình sẽ phát điên mất.
- Hải Bác, là tôi.
Nghe giọng nói của Giang Nguyên, đầu dây bên kia vang lên thanh âm hưng phấn:
- A, Giang, tiểu tử cậu rốt cuộc cũng chịu gọi cho tôi rồi.
- Anh này, nếu không có việc gì, tôi không nghĩ sẽ liên lạc với anh.
Giang Nguyên nói:
- Tôi phải để cho người khác biết được Cô Lang không còn ai tồn tại nữa.
- Được rồi.
Hải Bác bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói: Nhưng mặc kệ thế nào, cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi rất vui. Có chuyện gì cần tôi giúp sao?
- Có thể giúp tôi xâm nhập vào hệ thống hộ tịch của Hoa Hạ không? Tôi cần tìm một số tư liệu, nhưng rất có thể những tư liệu đó đã bị kiểm tra giám sát.
Giang Nguyên trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Anh có biện pháp nào tránh được những kiểm tra giám sát đó hay không?
- Tránh kiểm tra giám sát? Hải Bác chần chừ một chút rồi nói:
- Nếu những tư liệu này đã được kiểm tra giám sát, muốn tránh nó, trên cơ bản là không thể.
- Không thể?
Nghe xong, trong lòng Giang Nguyên có chút chùng xuống. Hắn biết khả năng muốn qua mặt các thiết bị giám sát là rất nhỏ. Với năng lực của đối phương, nhất định sẽ có đủ năng lực tình báo. Muốn thiết lập các thiết bị giám sát này cũng là chuyện đơn giản.
Trong lúc Giang Nguyên đang do dự, Hải Bác ở đầu dây bên kia cười nói:
- Giang Nguyên, cậu muốn tránh phạm vi giám sát trên toàn bộ Hoa Hạ hay là một khu vực cố định?
- Đương nhiên là khu vực cố định. Giang Nguyên nói.
- Có khu vực cố định là được. Tôi sẽ giúp cậu download số liệu ở khu vực này về.
Hải Bác cười nói.
- Cái gì? Trực tiếp tải xuống?
Giang Nguyên sửng sốt, sau đó bật cười. Hắn đúng là ngu xuẩn mà. Với kỹ thuật của Hải Bác, muốn tải số liệu này về cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Hải Bác cười nói:
- Đúng, trực tiếp tải xuống. Đương nhiên, số liệu càng ít thì tỷ lệ thành công lại càng lớn. Với số lượng dân cư của nước cậu, số liệu sẽ rất khổng lồ, sẽ hơi phiền phức một chút. Trừ phi mạnh mẽ xâm nhập, nhưng như vậy sẽ dễ dàng bị phát hiện tung tích.
- Tôi biết rồi.
Giang Nguyên cười nói:
- Chỉ cần cung cấp số liệu cấp huyện là được.
- Vậy thì không thành vấn đề. Cậu hãy cho tôi vị trí cụ thể, chỉ cần hai ba ngày là tôi sẽ có thể tải hết số liệu về.
- Được, hết thảy nhờ anh vậy.
Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần có số liệu này, rất nhanh sẽ tra rõ những người mà hắn muốn tra.
Đương nhiên, Giang Nguyên đã suy nghĩ rất kỹ. Mặc kệ thế nào, kế hoạch đều không bằng biến hóa nhanh, nhưng đây là nói sau.
5h chiều, Dương Vân Dương đúng giờ trở về nhà. Nhìn khí sắc của Dương Vân Dương, Giang Nguyên liền biết được vị Trưởng phòng này chỉ sợ gần đây xuân phong đắc ý.
- Bác sĩ Giang, thật sự là nhờ có cậu.
Dương Vân Dương nhìn Giang Nguyên, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Giang Nguyên mỉm cười gật đầu, nói:
- Trưởng phòng khách sáo rồi. Tôi cũng chỉ là tận chức trách của một bác sĩ mà thôi.
Thừa dịp cơm tối còn chưa đến, Giang Nguyên trước tiên bắt mạch cho Trưởng phòng Dương.
Danh Sách Chương: