Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay cả Giang Nguyên lúc này cũng hơi cau mày, đối với hắn mà nói mất chút sức có thể lôi ra được nhưng có người khác ở đây nên hắn cũng có chút khó xử.

- Ôi... Thật sự có người!

Lúc này một người trong số đó đột nhiên kinh hô:

- Nghe mà xem, bên trong có thanh âm...

Người kia cũng vội cẩn thận lắng nghe, cũng thấy vui mừng lẫn sợ hãi.

- Nghe thấy rồi, hình như là giọng của Đào Vũ Ngân...

Bọn họ nghe được thanh âm nhưng Giang Nguyên lại cảm thấy hình như thanh âm này yếu ớt hơn lúc đầu mấy phần, xem ra người bên dưới này sắp không chống đỡ nổi rồi. Hắn lập tức không nghĩ nhiều như vậy nữa, trầm giọng nói:

- Nào... Mọi người cùng hợp sức nâng lên thử xem! - Được...


Xác nhận được bên trong có người nên tinh thần của hai người cũng lên cao, mặc kệ rốt cuộc có thể nâng được hay không, ba người liền đặt tay xuống dưới tấm xi măng, Giang Nguyên trâm giọng quát:

~ Một hai ba... Nâng...

Cùng với tiếng “nâng” này, tấm xi măng cũng được nhấc mạnh lên, ba người cùng hợp lực đã nâng được tấm xi măng nhìn có vẻ khó mà dịch chuyển được này sang một bên.

- Đào Vũ Ngân... Là Đào Vũ Ngân...

Tấm xi măng được lật ra, ba người liên nhìn thấy bên dưới có một người đang khẽ nhắm mắt lại nằm đó, y như đã chết rồi vậy, chỉ có lồng ngực vẫn đang có chút phập phồng chứng tỏ anh ta còn sống.

- Chân anh ta bị ván giường đè lên rồi...

- Nào dùng sức... nâng lên...

Mặc dù mất chút sức nhưng ba người vẫn rất nhanh liền cứu được Đào Vũ Ngân ra. Giang Nguyên phán đoán sơ qua liền biết người tên Đào Vũ Ngân này không bị thương tổn quá lớn, chỉ là quá mức yếu ớt mà thôi. Hắn lập tức nói với hai người:

- Hai người mau nâng anh ta đến Viện y tế, bảo thầy thuốc Đào truyền dịch cho anh ta...

Nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, hai người này vội cõng Đào Vũ Ngân, gỗ cũng bỏ mặc, vội chạy về phía Viện y tế.

Còn Giang Nguyên lại bước ra khỏi đống đổ nát, sau đó nhìn xung qianh, bước đến bên đường cõng Tiểu Bảo, bắt đầu quay đầu đi, thuận theo đống đổ nát mà đi.

- Cha... Chúng ta đi đâu vậy?

Tiểu Bảo tò mò hỏi.


- Suyt.. tiểu Bảo đừng nói gì, cha đang cứu người,con ngoan nhé...

- Dạ... Tiểu Bảo biết rồi ạ...

Tiểu Bảo ngoan ngoãn bò trên lưng Giang Nguyên, giọng nói trẻ con đáp lại.

Cõng Tiểu Bảo, cả đường Giang Nguyên hơi cúi đầu chậm rãi bước đi nhưng sự chú ý vẫn đặt hết bên tai, lằng lặng đi về phía trước. Giang Nguyên đặt hết sự chú ý vào bên tai, bắt đầu cẩn thận nghe thanh âm xung quanh, hắn đi mãi đi mãi, dường như cả người đã tiến vào cảnh giới kỳ diệu vậy.

“Cơ thể tiết huyết mạch thiên phú thông mẫn chỉ tâm; thiên phú cấp. một: Khởi động mê hoặc, thanh chướng, tốc độ, năng lượng tiêu hao hạ xuống 90%...” Hình xăm màu đỏ nhạt trên cánh tay trái của Giang Nguyên lúc này đang nhanh chóng mà lặng yên không một tiếng động lóe lên, một tin tức hiện lên trong đầu Giang Nguyên nhưng Giang Nguyên lại không hề phát hiện ra...

vào trạng thái không minh... Khởi động

Đầu tiên trong tai Giang Nguyên chỉ có tiếng hít thở của hắn và Tiểu Bảo, còn cả tiếng bước chân. Sau đó dần dần tiếng hít thở và tiếng bước chân của hắn cũng biến mất... chỉ còn lại tiếng gió lờ mờ vốn dĩ khó mà nghe thấy được ngẫu nhiên vây quanh bên tai...

Ngay sau đó tiếng gió lờ mờ này dường như cũng biến mất, chỉ có tiếng bùn xung quanh chảy xuống...

Đây là cái gì? Ừm... Đây là tiếng hít thở, rất yếu ớt... Nhịp tim thì sao? Ừm... Cũng coi là ổn định, nhưng cũng hơi yếu ớt, còn có thể chống đỡ một thời gian... Ở vị trí khoảng tám mét bên phải.


Lúc này Giang Nguyên cũng không rõ rốt cuộc bản thân đang xảy ra biến hóa gì, tinh thần của hắn đang tập trung cao độ, ngay cả đôi mắt cũng như không có tiêu cự. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc nhìn chỗ đó, tất cả cảnh vật trong tầm mắt như biến thành một mảnh đen trắng, chỉ có vị trí được phán đoán bằng thanh âm truyền đến vừa nãy là vô cùng rõ ràng.

Sau khi nhẹ nhàng liếc mắt nhìn chỗ đó, Giang Nguyên không hề chần chừ bước nhanh về phía trước, hắn biết lúc này mình cần làm gì, nên làm gì.

~ Có... người không...

- Mười hai bước ở bên phải phía trước... Hơi thở hơi gấp, nhịp tim bình ổn, trạng thái vẫn có thể...

Giang Nguyên nhẹ nhàng ngẩng đầu liếc nhìn vị trí kia một cái, vị trí nào đó trong tầm mắt đen trắng dường như trở nên vô cùng rõ ràng.

- Sáu mét bên trái... Hô hấp yếu ớt, nhịp tim tăng cao, trạng thái xấu, dự tính trong vòng hai giờ sẽ xuất hiện suy kiệt...

Giang Nguyên lặng yên không tiếng động ởi như vậy, Tiểu Bảo nằm bò trên lưng hắn, dường như cũng bị lây nhiễm hơi thở kỳ diệu mà yên tĩnh tỏa ra từ trong cơ thể Giang Nguyên, dần dần ngủ say, chỉ còn lại Giang Nguyên như một chiếc bóng lơ lửng đi trên Tiểu Tập Trấn chỉ có hai con phố này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK