Cùng một sự việc, rõ ràng biết nó sẽ không thành công, nhưng anh lại thành công, hơn nữa còn thành công rất nhiều lần, như vậy thì chuyện này lại trở thành chính xác.
Lúc này Phó chủ nhiệm Lý Kỳ Giang không thể không thừa nhận, thủ thuật của bác sĩ Giang trước mặt hình như chính xác. Tuy ông không hiểu đối phương làm sao. có thể làm được như vậy, nhưng thủ thuật của đối phương rất thành công. Chí ít thì từng ml máu đã được hút ra, hơn nữa còn hút thành công và chuẩn xác liên tục sáu bảy lần. Nhưng bệnh nhân không hề có gì không khỏe cả... Vị Chủ nhiệm Giang này, thực sự không bình thường, không giống với những người khác, có rất nhiều những biện pháp đặc biệt.
Cho nên, sắc mặt Chủ nhiệm Lý Lý Kỳ Giang giống như các bác sĩ khác, vô cùng đặc sắc, lúc thì nghỉ hoặc, lúc thì khiếp sợ, lúc thì mờ mịt...
Điều khiến họ nghỉ hoặc là sao Giang Nguyên có thể tự tin đến như vậy,đối mặt với loại thủ thuật chưa từng xuất hiện trong sách vở và các kỳ san y học, làm sao hắn có thể làm được.
Họ khiếp sợ là vì tại sao Giang Nguyên có thể biết chính xác vị trí tích máu tích khí ở lồng ngực như vậy. Gần như mỗi kim đâm xuống đều đâm thấy máu. Cho dù là những kim đâm vào vị trí cực kỳ nguy hiểm nhưng vẫn không hề làm tổn thương đến phổi, điều này khiến người †a rất không thể chấp nhận được.
So với Lý Kỳ Giang, những bác sĩ khác còn khiếp sợ hơn, vì họ biết ban nãy Giang Nguyên không hề xem báo. cáo kiểm tra nào cả, cũng không hề xem phim chụp ngực của bệnh nhân. Hắn chỉ nghe Từ Hiểu Linh báo cáo đơn giản, cho nên đáng lẽ hắn càng không thể thông qua những điều này để phán đoán chính xác vị trí tích khí và tích máu trong lồng ngực bệnh nhân đến như vậy. Giờ đôi mắt của Giang Nguyên như có khả năng xuyên thấu, có thể làm đến mức này sao có thể không khiến họ khiếp sợ cho được.
Mờ mịt là vì, bọn họ không hiểu làm sao Giang Nguyên có thể làm được như vậy, hơn nữa còn làm được. tốt như vậy. Điều này khiến họ căn bản không thể nào. nắm được nguyên nhân. Là những bác sĩ luôn tự tin trong ngành chấn thương này và tương đối có quyền uy hơn so với các bác sĩ bình thường, lúc này trong lòng họ. bắt đầu có nghỉ ngờ nhất định đối với kỹ thuật và năng lực của bản thân. Họ thật sự ưu tú nhất trong nước sao?
Lúc này trong phòng bệnh vô cùng im ắng. Mấy bác sĩ đều yên lặng nhìn động tác của Giang Nguyên. So ra, các bác sĩ chuyên tu còn bình tĩnh hơn họ nhiều.
Bởi vì họ cảm thấy chiêu này của Chủ nhiệm Giang hình như thật sự rất đẹp, họ căn bản chẳng nghĩ nhiều lắm. Họ không thể ngờ chiêu này của Chủ nhiệm Giang trẻ tuổi lại khiến trong lòng các thầy của họ chấn động nhường nào.
Sau khi Giang Nguyên nhẹ nhàng đâm ống tim vào. hút 3, 4ml máu từ bên trong, đổ vào thùng rác, Giang Nguyên nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó lại bắt đầu hút chút không khí.
Hút không khí tích trong lồng ngực đơn giản hơn một chút. Ống tiêm 30ml tuy không lớn, nhưng hút bảy, tám đến mười lần cũng có thể hút được 300ml.
Lúc này các bác sĩ bên cạnh đã có thể nghe thấy rõ, so với hơn 20 phút trước bệnh nhân vẫn còn thở gấp thì bây giờ đã hoàn toàn khác rồi. Đầu tiên bệnh nhân nằm bất động ở đó, hơi thở cũng tương đối dồn dập, nhưng giờ hô hấp đã ổn định hơn nhiều rồi...
Điều này chứng tỏ, phương pháp hút máu và khí tích tụ của Giang Nguyên có hiệu quả, thủ thuật vô cùng thành công.
- Được rồi.
Giang Nguyên lấy ống tiêm đã dùng cẩn thận gói lại xong, sau đó đưa cho Lô Cường bền cạnh, rồi lại dùng băng cá nhân dán lên mấy lỗ kim. Sau khi dán xong, hắn mới cười nói với bệnh nhân:
- Được rồi, Lâm sư phụ, giờ cảm thấy khá hơn rồi chứt
- Chủ n Giang... Cảm ơn anh, giờ cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi...
Lâm Thiên Hoa lúc này khuôn mặt tràn đầy vui mừng, trong giọng nói dường như cũng nhẹ nhàng, liền mạch hơn rất nhiều.
~ Ừm... Tốt rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé, ít nói theo... Cứ theo lời dặn của bác sĩ Đào, uống thuốc đúng giờ, tuyệt đối nằm trên giường nghỉ ngơi... Trong vòng một tuần có lẽ có thể hút sạch rồi, quan sát thêm một hai ngày nữa, đến lúc đó nếu muốn xuất viện cũng không phải vấn đề gì lớn, có điều xương sườn liền lại cần có thời gian...
Giang Nguyên mỉm cười dặn dò.
~ Hiểu rồi, hiểu rồi... bác sĩ Đào đã dặn rồi, xương sườn bị gãy phải từ từ mới liền lại, chỉ cần không cử động là được...
Lâm Thiên Hoa vội vàng gật đầu nói.
Giang Nguyên cười cười, sau đó xoay người nhìn về phía Lý Kỳ Giang, cười nói:
~ Chủ nhiệm Lý, có chỉ thị gì sao? Ban nãy vừa phải làm một thủ thuật nên làm chậm trễ thời gian của ông, thật ngại quá.
~ A... không có việc gì... không có việc gì... Chỉ cố ý đến học hỏi thôi...
Lúc này Lý Kỳ Giang đã khôi phục tỉnh thần. Vốn ông đến là để ngăn ngừa Giang Nguyên làm bậy, nhưng giờ chỉ có thể cười khan như vậy. Ông thành tâm tán dương nói:
- Chiêu thức này của Chủ nhiệm Giang thật sự là vô cùng kì diệu nhỉ...
- Haha, Chủ nhiệm Lý quá khen... Nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi tiếp tục đi kiểm tra phòng đây!
Giang Nguyên mỉm cười, sau khi gật đầu với Lý Kỳ Giang thì nhìn về phía mấy người còn lại, nói:
- Được rồi, đã lỡ nhiều thời gian rồi, chúng ta mau đi kiểm tra phòng tiếp thôi...
Danh Sách Chương: