Mà lần này Tề Lang lại ra tay tìm tới Giang Nguyên, vậy có thể nói rõ là tình thế bắt buộc rồi, làm sao Giang Nguyên không đồng ý mà hiện tại vẫn thoải mái như vậy được. Chẳng lẽ... Tuyên Tử Nguyệt kinh ngạc nhìn Giang Nguyên. Mặc dù thực lực Giang Nguyên không kém nhưng đối mặt với Tê Lang thì quyết không đủ. Phải biết rằng Tê Lang có tiếng là âm tàn...
Cho nên Tuyên Tử Nguyệt cũng chỉ suy nghĩ một chút liền bỏ qua ý niệm này...
Giang Nguyên thật cũng biết Tuyên Tử Nguyệt đang suy nghĩ gì, lập tức mỉm cười nói:
- Tê Lang thua... Tôi cũng đã cảnh cáo nhà họ Tà, chẳng qua bọn họ có quay trở lại tìm tôi hay không thì tôi không biết...
- Anh đánh thắng Tề Lang?!
Tuyên Tử Nguyệt chỉ cảm thấy hôm nay mình muốn ngất, không khỏi xoa xoa đầu. Cô đánh giá mình với Tả Lang, lấy kinh nghiệm của mình, chỉ sợ là thua nhiều thăng ít. Nhưng Giang Nguyên trước mắt lại làm gì có dáng vẻ bị thương đâu?
Hơn nữa cô cũng biết Tê Lang hung ác tới đâu, muốn đánh đến Tê Lang phải tự rút lui, như vậy phải đánh lão tàn nhẫn tới mức nào?
- Đánh thắng rồi.
Tất nhiên Giang Nguyên hiểu Tuyên Tử Nguyệt đang nghĩ gì, nhún vai, tùy ý nói: - Tê Lang này rất âm hiểm, không đánh lão tàn nhẫn một chút thì không được... Hơn nữa cũng phải cảnh cáo nhà họ Tê một chút, để bọn họ hết hy vọng mới tốt!
Nghe được lời xác nhận của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt hoàn toàn ngây ra...
Từ bao giờ cao thủ thế gia lại dễ dàng bị người ta chà đạp như thế hả giời?
- Anh vẫn phải cẩn thận... Tôi hiểu tính cách cha con nhà họ Tề. Bọn họ sẽ không thu tay đơn giản như vậy đâu...
Tuyên Tử Nguyệt thở dài, vừa ngồi xuống ghế đá, sau đó xoa xoa trán, lại nhìn Giang Nguyên một chút, chần chừ một lúc mới nói với hẳn:
- Nếu không, anh... Đến nhà chúng tôi đi...
- Hở?!
Giang Nguyên trừng mắt, không hiểu rõ đây là ý gì.
- Nếu nhà họ Tề đã nhận định anh đánh để bọn họ ra tay, bọn họ sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu...
Tuyên Tử Nguyệt cắn cắn môi, nhìn Giang Nguyên, hơi chần chừ, cũng có chút bất đắc dĩ nói:
- Chẳng may không ổn... Anh gia nhập nhà họ Tuyên chúng tôi, như vậy nhà họ Tê sẽ không tìm đến anh nữa...
- Gia nhập nhà họ Tuyên?
Giang Nguyên ngẩn ra nhìn Tuyên Tử Nguyệt, nhìn vẻ mặt như chưa bị bức tới vạn bất đắc dĩ của cô, không cách nào khác, lúc này không khỏi cười nói:
- Như thế nào, nhà cô còn có em gái sao....
- Anh...
Nhìn sắc mặt Giang Nguyên quái dị như vậy, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt ửng đỏ quát:
- Anh nói cái gì đấy... Tôi nói cũng là làm giáo tập!
- Giáo tập... Vậy tại sao vẻ mặt cô lại không muốn thế? Đãi ngộ của giáo tập nhà các cô không tốt sao?
Giang Nguyên gãi gãi đầu, tò mò nhìn vẻ mặt quái dị của Tuyên Tử Nguyệt.
- Tốt... Đương nhiên là tốt rồi... Ngôn Tình Cổ Đại
Nhìn vẻ mặt Giang Nguyên cũng quái dị, lúc này mặt Tuyên Tử Nguyệt dường như vừa chột dạ, lại đỏ hơn hai phần, sau đó mới nói:
- Chỉ là sau khi làm giáo tập sẽ bị gia tộc hạn chế, không thể dạy cho người khác dễ dàng, hơn nữa cũng không tự do như anh bây giờ...
- Hả? Chỉ như vậy sao?
Vẻ mặt Giang Nguyên hồ nghỉ nhìn Tuyên Tử Nguyệt, dù sao vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không nói ra được.
Nhưng Tuyên Tử Nguyệt bị Giang Nguyên nhìn chằm chăm như vậy, mặt liền nóng bừng lên, vội nói:
- Đây là biện pháp cuối cùng thôi. Nếu nhà họ Tề trở lại bức bách anh, anh cũng chỉ có thể như thế...
- Được rồi, được rồi, nói sau đi... Giang Nguyên cười cười, gật đầu: - Lại nói sau đi...
Nhìn dáng vẻ lơ đãng của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt hơi bất đắc dĩ và lo lắng. Nhưng lại nghĩ tới thằng ranh này có thể sống hoàn hảo dưới tay Tề Lang, nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn thấy người này thật thần bí, có lẽ có chuẩn bị sau không biết chừng.
Tuyên Tử Nguyệt nghĩ rất đúng. Đương nhiên Giang Nguyên có chuẩn bị sau, chỉ là cô cũng không biết chuẩn bị sau này chính là chạy trốn thôi...
- Đúng rồi... Nào nào... Chúng ta lại luyện. Vừa rồi còn chưa đã tay đâu.
Nhớ lại dáng vẻ chật vật của mình vừa rồi, Giang Nguyên hơi không phục nói.
- Không luyện nữa... Chị đây hiện tại không có tâm Tình...
- Ấy? Không có tâm tình?
Giang Nguyên chớp hai mắt, ngẩn ra, suy nghĩ cẩn thận. Vừa rồi cô bé này gặp mặt là đánh, sao giờ lại không có tâm tình rồi? Mình thì thật sự muốn luyện tập. một hồi. Mấy tháng qua, hắn cảm thấy tiến bộ rất to lớn, nhưng không tìm được đối thủ luyện công. Cho dù là Tê Lang ngày hôm qua cũng chẳng qua bởi lão quá gian trá, thật sự khó quấn cho nên mình mới phải dùng chiêm mờ. ám, khống chế ngay lập tức, chẳng có chút cảm giác luyện tập nào.
Cô bé Tuyên Tử này là một đối thủ luyện tập rất tốt, sao đột nhiên lại không có tâm tình rồi?
Giang Nguyên còn đang nghỉ hoặc, đột nhiên lại nghe thấy cô bé Tuyên Tử lơ đãng nói:
- Nghe nói hôm qua anh rất được đấy...
- Hả? Rất được mà, không thua trong tay Tê Lang còn gì!
Giang Nguyên bất đắc dĩ nói. - Tôi không nói chuyện này. Cô bé Tuyên Tử tức giận nói.
- Không phải chuyện này?
Giang Nguyên nghỉ hoặc nói:
- Vậy là chuyện gì?
- Chậc chậc... Còn giả nai à... Thầy trò yêu đương ấy... Hôn nhau ngay giữa phố...
Vẻ mặt cô bé Tuyên Tử quỷ dị nhìn Giang Nguyên, thấy vậy khiến lông tóc toàn thân Giang Nguyên dựng ngược...
Danh Sách Chương: