Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khâu Dương Nguyên đứng bên thấy Chu Kiến Quốc đột nhiên kéo theo vài sinh viên làm ồn ai thì vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên. Sao ông có thể ngờ được Chu Kiến Quốc này lại làm ra chuyện khốn nạn như vậy. Anh đã từng thấy bác sĩ trẻ nào trước giờ chưa từng chính thức dạy y học, không hề có sự chuẩn bị mà đứng lên bục giảng giảng bài chưa?

: Có điều lúc này Chu Kiến Quốc đã đẩy họ vào thế đã rồi, đám sinh viên cũng đang hưởng ứng, lúc này cho dù Chủ nhiệm ông có đứng ra lên tiếng cũng không thể ngăn được.

Nghĩ tới đây, trong lòng Khâu Dương Nguyên bực bội. Chu Kiến Quốc này đúng là không có cái nhìn đại cục, sai có thể vì chút ân oán riêng mà làm hỏng đại cục. như vậy?

Có điều bay giờ cũng không còn cách nào khác. Lúc. này Khâu Dương Nguyên chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Giang Nguyên. Kế sách duy nhất hiện nay là nếu Giang Nguyên không đồng ý lên dạy thì chỉ mình hắn có thể lên tiếng tìm cái cớ thoái thác. Tuy như vậy sẽ đả kích tính tích cực của sinh viên, hơn nữa cũng để lại ấn tượng không quá tốt trong lòng sinh viên, nhưng chí ít còn đỡ hơn là lên bục giảng cho xấu hổ.

Có điều, Khâu Dương Nguyên liếc mắt nhìn sang đã thấy trước rất nhiều ánh mắt nóng rực thế này, Giang Nguyên vẫn bình tĩnh như cũ, dường như hắn chẳng thèm để ý đến chuyện này.

Chu Kiến Quốc đứng trên bục giảng lúc này đang nở nụ cười mỉm nhìn chằm chäm Giang Nguyên. Vốn gã cho rằng trên mặt thằng nhãi này sẽ lộ ra chút khiếp sợ, nhưng ai ngờ từ lúc đám sinh viên bắt đầu ồn ào hô lên, †rên mặt đối phương vẫn không hề có chút căng thẳng hay lo lắng gì, chỉ có một nụ cười mỉm lãnh đạm.


Thậm chí cho đến giờ, cùng với tiếng vỗ tay về hô hào càng lúc càng nhiệt liệt của các sinh viên, trên mặt hắn cũng không hề có chút thay đổi, có điều ý cười trên mặt càng lúc càng đậm, hơn nữa thoạt nhìn rất tự tin.

Đúng lúc Chu Kiến Quốc đang dân kinh ngạc, Giang Nguyên liền mỉm cười đi lên bục giảng, giống như không hề lo lắng chút nào.

Chu Kiến Quốc thấy Giang Nguyên bước lên thì vội vàng nhường bục giảng, mỉm cười nhìn Giang Nguyên, có điều trong lòng gã thì thầm bực bội. Chẳng lẽ thằng nhãi này thật sự lợi hại như vậy. Trước giờ không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này mà giờ dám bước lên giảng bài trong khi không hề có sự chuẩn bị gì?

Đứng trên bục giảng, Giang Nguyên mỉm cười nhìn sinh viên xung quanh, cùng với tiếng vỗ tay càng lúc. càng nhiệt liệt của các sinh viên, hản liền đưa tay ra ép ép xuống.

Đợi sau khi tiếng vỗ tay của các sinh viên dần dừng lại, lúc này Giang Nguyên mới mỉm cười gật đầu với mọi người, nói:

- Cảm ơn tràng vỗ tay của mọi người...

- Hôm nay hơi bất ngờ một chút, không ngờ mọi người lại nhiệt tình như vậy... Nhân đây tôi cũng xin cảm ơn sự tín nhiệm của Giáo sư Chu Kiến Quốc...

Nói tới đây, Giang Nguyên còn mỉm cười quay đầu nhìn Chu Kiến Quốc, sau khi mỉm cười gật đầu cảm ơn mới quay đầu lại, nhìn về phía các sinh viên.

Lúc này Chu Kiến Quốc miễn cưỡng gật đầu với Giang Nguyên, tỏ ý đáp lễ. Đợi sau khi tâm mắt của Giang Nguyên dời đi, sắc mặt của gã đã xanh xám và bưồn bực. Lúc này gã đã nhìn ra sự tự tin trên mặt Giang Nguyên. Giang Nguyên thật sự không hề căng thẳng và lo lăng về việc này, hơn nữa dường như còn tương đối nắm chắc...


Lúc này, Chu Kiến Quốc nhìn bộ dạng ứng đối tự nhiên của Giang Nguyên gã tin, nếu lúc này Giang Nguyên thật sự không giảng được, với trạng thái và khí chất của hắn hiện tại, muốn tìm lý do thoái thác tương đối đơn giản.

Hơn nữa hẳn là cũng rất dễ dàng thuyết phục các sinh viên này...

Khâu Dương Nguyên đứng bân lúc này trong lòng cũng thở phào nhẹ nhỏm, biết Giang Nguyên tất nhiên đã có cách ứng phó. Đồng thời ông hung hăng liếc nhìn Chu Kiến Quốc, nhìn khuôn mặt xanh xám buồn bực của Chu Kiến Quốc, lúc này cơn tức trong lòng ông mới dần †an đi. Sau khi ông âm thầm hừ lạnh một tiếng mới không thèm chú ý đến Chu Kiến Quốc nữa.

Ông dồn sự chú ý vào Giang Nguyên. Lúc này ông mới phát hiện, chàng thanh niên này quả không phải là hư danh, chỉ nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh cả hắn khi đối mặt với các sinh viên là đã biết hắn tương đối không đơn giản rồi.

Khâu Dương Nguyên ông già như vậy rồi, rất hiếm khi nhìn thấy một thanh niên mới chừng đó tuổi nhưng lại có năng lực và sức hút như vậy.

Trong lòng ông lập tức cảm thán, thanh niên bây giờ thật sự không đơn giản, đúng là tre già măng mọc...

Khâu Dương Nguyên bên này cảm thán. Lúc này Giang Nguyên đã đứng trên bục giảng, bắt đầu giảng bài cho các sinh viên rất lưu loát.


- Cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi. Vậy tôi sẽ khái quát đơn giản ứng dụng thực tế tại hiện trường của cấp. cứu chấn thương chiến tranh, giải thích vài vấn đề đơn giản...

- Đương nhiên... Giờ cũng chỉ có thể giải thích vài vấn đề đơn giản, vì chấn thương trong chiến tranh có quá nhiều loại, hơn nữa phương pháp xử lý đều không giống nhau... Giờ tôi chỉ có thể nói một vài trường hợp, và đều là những trường hợp thường thấy, và cả một vài ý thức xử lý tương ứng...

- Có lẽ vài sinh viên sẽ hỏi, vì sao là ý thức xử lý chứ không phải phương pháp xử lý?

- Ở đây, tôi phải nói với mọi người... Tình huống trên chiến trường thiên biến vạn hóa, có lẽ vị trí tình huống bị thương giống nhau, nhưng xử lý lại hoàn toàn khác nhau...

Chu Kiến Quốc thấy Giang Nguyên thật sự đứng trên đó, miệng lưỡi lưu loát giảng về ứng dụng thực tế cấp cứu chấn thương chiến tranh, hơn nữa còn tương đối hấp dẫn mọi người, ít nhất là đám sinh viên xung quanh lúc này đều chăm chú lắng nghe, hoàn toàn cẩn thận chăm chú hơn lúc gã giảng bài. Lúc này sắc mặt Chu Kiến Quốc hoàn toàn trầm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK