Mục lục
Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên ngày hôm sau, trên phố lớn trong kinh thành đều biết tin Tần Thư Dao sắp gả cho Tam hoàng tử Mộ Thiếu Dục, không ít người đều hâm mộ không thôi.

Sau khi việc này truyền ra ngoài, Tần phủ và trong cung đều ồn ào, dù sao sự việc này còn chưa có định xuống.

Mà vốn Hoàng thượng không có dị nghị gì, cũng bởi vì loại lời đồn này, trở nên có chút do dự không chắc. Dù sao nữ tử không an phận như vậy, hoàn toan không xứng gả vào hoàng cung.

Tần Thư Dao lại không ngờ tới, bởi vì chút lời đồn này ngược lại cứu nàng.

Liên tục nửa tháng, hoàng cung đều không truyền ra tin tức gì. Mà người trong kinh thành cho là Tần Thư Dao muốn gả đến điên rồi, cho nên mới sẽ truyền ra lời đồn này.

Kết quả như vậy, Ngô thị rất vui mừng, nhưng nhìn thấy Tần Thư Dao luôn lạnh lùng nhàn nhạt, phảng phất như không để ở trong lòng, nhất thời lại có chút không cam lòng.

Nhưng mà không cam lòng nhất phải kể tới Tiết Nhã, nàng ta vốn là người trong lòng của Hàn Thế Quân, hơn nữa gia thế bối cảnh của Hàn Thế Quân cũng không tồi, cho dù hắn là thứ tử, nàng ta cũng không để ý. Nếu không phải Tần Thư Dao làm khó dễ ở giữa, làm sao nàng ta có thể bị nạp thành thiếp. Mà Tần Thư Dao vẫn còn vọng tưởng ngồi lên vị trí hoàng tử phi.

"Biểu tỷ, tỷ cũng đừng cả ngày giống như oán phụ vậy. Nếu thật sự không cam lòng, sao không động thủ?" Khóe miệng Tần Tuyết Như lộ ra một chút tươi cười giảo hoạt.

Lúc này Tiết Nhã mới để kim thêu trong tay xuống, mỗi ngày nàng ta đều dùng thêu thùa để làm yên lòng bản thân, nhưng mà lâu ngày, oán hận trong lòng không vơi đi, ngược lại càng ngày càng nhiều. Cũng làm tính tình của Tiết Nhã càng thêm nóng nảy. Nàng ta còn nhớ rõ ràng, ngày đó bản thân bị nhốt, bộ dạng bị người nhục nhã.

Tuy rằng nàng ta một lòng muốn báo thù, nhưng mà dù sao nàng ta cũng sống nhờ ở Tần phủ, không có tiền cũng không có quyền. Làm sao mà có biện pháp báo thù được.

Tần Tuyết Như nhìn thấy bộ dạng này của Tiết Nhã, vẻ mặt khinh thường: "Nếu tỷ không dám, vậy đừng mỗi ngày làm ra dáng vẻ nửa sống nửa chết này!"

Tiết Nhã gắt gao nắm chặt nắm tay, chợt nàng ta đột nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Vậy biểu muội có biện pháp nào không?"

Tần Tuyết Như nhìn thấy bộ dạng này của Tiết Nhã, hài lòng cười cười: "Mẹ ta kể, tiếp qua hai ngày nữa trong hoàng cung sẽ tổ chức thiết yến. Hoàng hậu nương nương tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy, đến lúc đó tỷ làm tiểu cung nữ tiến cung với ta. Ta sẽ nói với mẫu thân, tỷ muốn vào cung coi trộm một chút, mẫu thân cũng tuyệt đối sẽ đồng ý!"

Nghe vậy, trong lòng Tiết Nhã có một chút hy vọng, cho tới bây giờ nàng ta không nghĩ tới bản thân có thể tiến cung. Qua nửa ngày sau, nàng ta mới lại hỏi: "Muốn ta làm cái gì?"

Bên trong đôi mắt của Tần Tuyết Như lộ ra một chút ngoan độc: "Đến lúc đó ta sẽ nói cho tỷ, lúc này đây, ta muốn làm cho nàng thân bại danh liệt, làm cho nàng trọn đời không chuyển mình được!"

Tiết Nhã thấy Tần Tuyết Như âm độc như vậy, trong lòng càng vui mừng, chỉ cần đừng để nàng ta xung phong đi đầu, như vậy để nàng ta làm cái gì đều được.

Cuối mùa xuân, trăm hoa đua nở càng thêm kiều diễm. Cảnh sắc bên trong hoàng cung càng tươi đẹp, một mảnh xuân sắc.

Yến hội lần này, được mời không chỉ có vài vị cô nương Tần Thư Dao, còn có vài vị phu nhân quan lại, trong đó cũng bao gồm Ngô thị, còn có Phương đại phu nhân Mạnh thị, còn có Trịnh phu nhân Từ thị.

Không chỉ có tỷ muội Trịnh gia, còn có tỷ muội Phương gia và huynh đệ Phương gia đều đến đây. Đám người Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục cũng tự nhiên đều đi cùng.

Vẫn ở trong ngự hoa viên lúc trước, chỉ là không tổ chức thiết yến ở đình hóng mát, mà ngồi ở Lâm Hồ, trên mặt hồ có một con thuyền nhỏ xinh xắn, trên thuyền có người thổi cây sáo.

Tiếng sáo theo gió nhẹ bay tới, làm tâm tình của người nghe càng thêm vui vẻ.

Chỉ là trong lòng Tần Thư Dao một chút cũng không vui vẻ, ngược lại còn có chút bất an. Nàng biết Hoàng hậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy, từ sau sự kiện lần trước, bên trong hoàng cung không có tin tức gì. Cũng không biết là nguyên nhân gì, Trịnh gia cũng không có một chút tin tức nào.

Sau khi tiến cung, Tần Thư Dao rất muốn hỏi Trịnh Anh Anh một chút, rốt cuộc nàng ta có đi cầu phụ mẫu nàng ta hay không. Nhưng mà mỗi lần Trịnh Anh Anh nhìn thấy nàng, đều lẫn trốn rất xa.

Tần Thư Dao biết trong lòng nàng ta vẫn không đồng ý muốn gặp bản thân, xem ra nàng ta thật sự coi mình là tình địch. Nàng cũng không sao cả, dù sao kiếp trước nàng cũng không có bằng hữu gì, kiếp này cho dù đơn độc, nàng cũng có thể chịu được.

Lần này tiến cung, làm cho nàng kinh ngạc nhất là, nha hoàn bên người Tần Tuyết Như lại là Tiết Nhã, bọn họ không cùng tiến cung, Ngô thị đã sớm mang theo Tần Tuyết Như vào trước, mà bỏ lại một mình Tần Thư Dao ở trong nhà. Vốn Tần Thư Dao cũng không đồng ý đến, nhưng mà ý chỉ của Hoàng hậu đã nói rõ ràng nhất định phải để Tần Thư Dao đi.

Lúc này đây vẫn không chia nam nữ như lúc trước mà chỉ phân bàn.

Khi Phương Văn Thanh nhìn thấy Tần Thư Dao, hai tròng mắt lộ ra tức giận, tính tình hắn hết sắc khinh cuồng, lại là cháu ngoại trai Hoàng hậu, cho nên ở trong cung cũng không có trói buộc gì. Hắn đi thẳng tới trước mặt Tần Thư Dao, từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng: "Hóa ra ngươi cũng tới!"

Trước đó Tần Thư Dao luôn để ý Trịnh Anh Anh, nhưng mà không ngờ tới Phương Văn Thanh cũng ở trong này, hiện tại nhìn thấy hắn thì cảm thấy đau đầu không thôi.

Mà Hoàng hậu ngồi ở một bên, đều luôn nhìn chằm chằm từng hành động từng cử chỉ của Tần Thư Dao, hiện đang nhìn thấy Phương Văn Thanh chủ động nói chuyện với Tần Thư Dao, thì hiếu kỳ nói: "Thanh Nhi? Cháu cũng biết nàng?"

Khóe miệng Phương Văn Thanh nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia lại lộ ra hung dữ và khinh thường: "Đương nhiên biết, tài bắn cung của nàng vô cùng tốt, còn làm cho cháu bị mẫu thân đánh một trận!"

Hoàng hậu kinh ngạc kêu ra tiếng: "Hóa ra ngươi còn có tài bắn cung, hôm nay thời tiết rất tốt, không bằng các ngươi lại so tên thì thế nào? Bản cung nhớ được tài bắn cung của Dục Nhi là giỏi nhất, không biết Dao Nhi có hơn Dục Nhi hay không!"

Dao Nhi? Khi nào thì nàng thân thiết với bà ta như vậy rồi.

Ngồi ở một bên, Mộ Thành Hi chưa từng nói chuyện hơi hé mắt, từ sau lần đó, hắn chưa từng hẹn Tần Thư Dao. Hắn tự nhận trong lòng bản thân không có nửa phần tình ý với Tần Thư Dao.

Nhưng mà khi biết được ca ca mình muốn kết hôn với Tần Thư Dao, trong lòng đã có cảm giác mất mát nồng đậm. Thẳng đến khi nửa tháng này đi qua, phụ hoàng vẫn luôn không chỉ hôn, trong lòng hắn lại cảm thấy vui mừng không thôi. Trong đầu sẽ thường xuyên xuất hiện từng cái nhíu mày từng nụ cười của nàng, thậm chí còn có chút hoài niệm mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng.

Hắn chưa từng có loại cảm giác này, hắn không biết cái này có phải là yêu không, hắn chỉ hy vọng nàng không cần gả cho Mộ Thiếu Dục.

Mà Mộ Thiếu Dục vẫn luôn lạnh như băng như sương, trên mặt không có một chút phản ứng nào, phảng phất như Hoàng hậu nói không có nửa phần quan hệ đến hắn.

Nhưng mà Hoàng hậu một chút cũng không nóng nảy, trong khoảng thời gian này bà ta đều luôn quan sát chặt chẽ từng hành động cử chỉ của Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục, hiển nhiên từ sau ngày kia, tình cảm giữa hai người bọn họ có chút rạn nứt.

Mộ Tử Liệt bị giam giữ vẻn vẹn một tháng, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, sau đó hừ lạnh nói: "Nghe nói mẫu hậu muốn gả cô nương này cho Tam ca?"

Bên trong giọng điệu đều là khinh thường, cho dù là ai đều có thể nghe ra được.

Phương đại phu nhân Mạnh thị bỗng nhiên cầm lấy khăn che miệng nở nụ cười: "Chuyện này cũng thật sự kỳ quái, đều đã truyền xôn xao trong dư luận, sao Hoàng hậu nương nương còn không chỉ hôn? Chẳng lẽ là Hiền phi nương nương chướng mắt một nàng dâu như vậy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK