Hiện tại rốt cuộc không sao, lại trở về bên người Mộ Thiếu Dục, cũng làm cho Tần Thư Dao thả lỏng.
Nàng đi tới bên người Mộ Thiếu Dục, khẽ kéo tay của hắn, ôn nhu nói: "Những ngày qua chàng cũng ngủ không ngon sao? Không bằng ta xoa bóp cho chàng, như thế nào?"
Mộ Thiếu Dục thuận thế ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người nàng, cuối cùng thả lỏng. Lúc trước, quả thật hắn không có mấy phần thiện cảm với Tần Thư Dao, chẳng qua là không biết từ đâu lúc nào, càng ngày càng để ý đến nàng.
Lần này Tần Thư Dao đột nhiên biến mất không thấy, làm hắn càng lo lắng. Hắn khó có thể tưởng tượng, nếu bên cạnh mình không có nàng, như vậy sẽ có bộ dạng gì.
"Không sao, đợi lát nữa ngủ bổ sung là được. Bây giờ còn những chuyện quan trọng khác phải làm!" Nói xong Mộ Thiếu Dục liền nở nụ cười giảo hoạt, hai tay nắm hai vai Tần Thư Dao, để nàng nhìn thẳng vào mình, sau đó chậm rãi cúi người...
Mặc kệ thế nào, hoàng hậu cũng không nghĩ tới, vốn Tần Thư Dao đã chết, lại sống lại. Mà Hàn Thế Quân lại biến mất, mặc dù bà ta biết Hàn Thế Quân bị Mộ Thiếu Dục bắt đi. Nhưng mà bởi vì hiện tại tình thế khẩn cấp, bà ta cũng không dám ngay mặt giằng co với Mộ Thiếu Dục.
Trong cung Tê Phượng truyền ra từng tiếng đập vỡ đồ, cung nữ và thái giám một bên cũng cúi đầu, cũng không dám nói ra một tiếng, chỉ sợ bản thân gặp họa.
"Mỗi một người đều là phế vật!" Sau khi hoàng hậu ném ly trà đi, tức giận ngồi ở trên ghế thái sư khắc hoa đỏ thẫm.
Cung nữ một bên đi lên trước, nhẹ giọng trấn an, nói: "Hoàng hậu nương nương, ngài chớ bị chọc tức hỏng thân thể. Không phải bệnh tình Tứ hoàng tử đã chuyển biến tốt hơn rồi sao, nghe nói Tứ hoàng tử đặc biệt thích Ỷ Cầm, nói không chừng hiện tại trong bụng Ỷ Cầm đã sớm có thai rồi!"
Cung nữ này gọi là Ly Nhi cùng vào cung với Ỷ Cầm, cùng được chọn vào phục vụ cho hoàng hậu. Mặc dù cũng là tâm phúc của hoàng hậu, nhưng so sánh với Ỷ Cầm, hoàng hậu lại thích Ỷ Cầm hơn. Cho nên nàng ta đã sớm ghen tỵ với Ỷ Cầm không thôi, chẳng qua là ngại vì lúc trước Ỷ Cầm có quyền có thế, không dám lộ ra. Hiện tại Ỷ Cầm bị phái đi hầu hạ một hoàng tử điên, đương nhiên nàng ta muốn nắm chặt cơ hội, hầu hạ hoàng hậu thật tốt, để hoàng hậu trọng dụng bản thân.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Vốn hoàng hậu đang nhíu mày, nghe những lời này, chân mày lập tức giãn ra, sau đó vội vàng nói: "Người đâu, truyền Ỷ Cầm đến đây!"
Ở trong mắt của bà ta, để Ỷ Cầm đi hầu hạ cho nhi tử của mình, là phúc khí trời ban. Coi như nhi tử của mình điên rồi, đó cũng là kiếp trước Ỷ Cầm đã tu luyện được phúc khí.
Sau một lúc lâu, Ly Nhi liền mang Ỷ Cầm vào điện.
Lúc này Ỷ Cầm đâu còn tinh thần và hồng hào như lúc trước, sắc mặt tái nhợt, gầy như củi khô, cũng đã sớm bị hành hạ người đến tàn tật rồi.
Hoàng hậu thấy bộ dạng này của Ỷ Cầm, không khỏi nhíu mày một cái, trong lòng cũng có chút thất vọng, chẳng qua là bà ta vẫn không muốn bỏ qua cơ hội này. Bà ta ngoắc ngoắc tay, ý bảo Ỷ Cầm đi lên trước.
Ánh mắt Ỷ Cầm ngốc trệ, cho đến khi Ly Nhi ở bên cạnh thúc giục, nàng mới không nhanh không chậm đi tới.
Chẳng qua là còn chưa chờ hoàng hậu nói chuyện, nàng giống như một con chó điên, đột nhiên nhào tới trước mặt hoàng hậu, cắn lỗ tai của hoàng hậu, liều mạng xé rách.
Cung nữ và thái giám đứng ở một bên thấy không tốt, vội vàng xông tới, kéo Ỷ Cầm từ bên cạnh hoàng hậu ra.
Lỗ tai Hoàng hậu đau vô cùng, bà ta dùng khăn che kín lỗ tai của mình, chỉ vào Ỷ Cầm mắng to: "Ngươi, đồ nô tài dĩ hạ phạm thượng kia, lại dám đối xử như vậy với Bổn cung!"
Ỷ Cầm đột nhiên ngửa đầu cười phá lên, khuôn mặt dử tợn: "Ta trung thành tận tâm với người, ngươi lại đối xử với ta thế nào? Mỗi ngày mỗi đêm ta phải ở chung với người điên kia, hàng đêm hắn hành hạ ta, bây giờ khắp nơi trên người ta có chỗ nào lành lặn? Ngươi cho rằng con của ngươi còn có cứu? Ha ha ha ha... Ta cho ngươi biết, con của ngươi cũng đã sớm phế vật, vô dụng..."
Hoàng hậu trừng mắt, chỉ vào Ỷ Cầm mắng to: "Người đau, mang xuống chém cho Bổn cung!"
Ỷ Cầm vẫn điên khùng cười to, hoàn toàn không sợ hoàng hậu đang tức giận mắng mỏ.
Mà Ly Nhi bên cạnh lại nhíu mày một cái, sau đó vội vàng tiến lên từng bước, thấp giọng nói: "Hoàng hậu nương nương, không bằng mời thái y bắt mạch cho Ỷ Cầm một chút?"
Hoàng hậu nghe vậy mới nhớ tới mục đích bản thân gọi Ỷ Cầm tới, bà ta hơi híp mắt, sau đó phất tay nói: "Người đâu, đi truyền thái y!"
Ỷ Cầm vẫn luôn dùng ánh mắt oán độc nhìn hoàng hậu, rốt cuộc hoàng hậu không chịu nổi, sai người kéo Ỷ Cầm đến Thiên Điện trước. Đợi đến khi thái y tới, bà ta mới lệnh thái y bắt mạch cho Ỷ Cầm.
Thái y mới vừa tới gần Ỷ Cầm, Ỷ Cầm giống như chó phát điên, muốn xông lên. Nếu không phải có thái giám vẫn luôn ở một bên trông chừng, sợ là thái y này cũng bị Ỷ Cầm cắn chảy máu.
Hoàng hậu nhìn bộ dạng này của Ỷ Cầm, không nhịn được nhíu mày một cái, chẳng qua là bà ta vẫn không muốn bỏ qua cơ hội này, nói với thái y: "Bổn cung không biết cung nữ này xảy ra chuyện gì, giống như đột nhiên phát điên vậy. Thái y ngươi bắt mạch cho nàng, xem một chút nơi nào có vấn đề!"
Dù sao chuyện Mộ Tử Liệt điên rồi, không có mấy người biết. Hơn nữa nếu Ỷ Cầm thật sự có thai, Hoàng hậu cũng không muốn để cho quá nhiều người biết.
Thái giám và cung nữ một bên dùng sức ghì chặt Ỷ Cầm, để nàng không thể động đậy được. Như vậy thái y mới đi đến bên cạnh nàng, cầm tay của nàng, nhẹ nhàng đặt ở trên mạch của nàng.
Sau một lúc lâu, thái y kia mới buông tay Ỷ Cầm ra, sau đó nhẹ giọng nói: "Bẩm hoàng hậu nương nương, quả thật thần trí của cung nữ này có chút không rõ, nhưng mà thân thể lại không có gì đáng ngại"
Sau khi nghe, Hoàng hậu không nhịn được nhíu mày một cái, lại không muốn nói quá rõ ràng, liền thử dò xét nói: "Chẳng lẽ không có những vấn đề khác?"
Thái y kia hai tay ôm quyền, rất khẳng định nói: "Không có những vấn đề khác."
Hi vọng trong lòng hoàng hậu lại bị dập tắt, cuối cùng bà ta bất đắc dĩ phất tay một cái, để thái y lui xuống trước. Sau đó lại sai người đưa Ỷ Cầm về phòng của Mộ Tử Liệt.
Đợi sau khi mọi người rời đi, Ly Nhi mới cẩn thận giúp hoàng hậu bôi thuốc, sau đó nhẹ giọng nói: "Nương nương, người cũng đừng có gấp! Không phải người còn Bát công chúa sao? Hiện tại tuổi của Bát công chúa cũng đã lớn, nhưng vẫn còn chưa lập gia đình. Tiếp tục như vậy nữa, sẽ phải kéo dài!"
Trong khoảng thời gian này, hoàng hậu vẫn luôn vì chuyện của Mộ Tử Liệt mà rầu rỉ, mặc dù Mộ Phương Hoa cũng thỉnh thoảng đến trong cung điện của bà ta chơi đùa, chẳng qua là hoàng hậu cũng không có tinh thần. Càng thêm quên mất chung thân đại sự của Mộ Phương Hoa.
Lúc này, hoàng hậu mới nhớ tới, nữ nhi của mình vẫn mang đến cho mình không ít chỗ tốt.
Bà ta nhíu chặt mày, chỉ trong chốc lát mới nói: "Qua vài ngày nữa, để mấy vị hoàng tử phi và mấy phu nhân trong kinh thành vào trong cung một chuyến, Bổn cung nên chọn một lang quân như ý cho Hoa Nhi rồi!"