Nhưng mà Tần Thư Dao vẫn giống như thường ngày, không phản ứng giống mọi người, không chỉ có không khóc, thậm chí không hỏi một tiếng. Ngay cả đêm qua, Tần Thư Dao bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, nàng cũng chưa từng khóc, chỉ dùng phương thức của nàng, muốn giảm bớt đau đớn cho hắn.
Ngay cả chính Mộ Thiếu Dục cũng không biết, ngày hôm qua vì sao lại ma xui quỷ khiến, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ nuốt độc dược kia vào. Chẳng lẽ thật sự chỉ vì hắn từng cam đoan với hoàng thượng, bản thân sẽ bảo vệ an toàn cho nàng sao?
Bên trong xe đều luôn yên lặng, hai người đều có suy nghĩ riêng của mình. Bỗng nhiên xe ngựa đột nhiên lắc lư, mà Tần Thư Dao bởi vì một tay chống lên đầu mình, xe bỗng nhiên lắc lư, thân mình lập tức đụng vào trên người Mộ Thiếu Dục.
Đợi khi Tần Thư Dao mở mắt ra, nàng đã bị Mộ Thiếu Dục ôm vào trong lòng. Tần Thư Dao nghe thấy hơi thở nam tử trên người Mộ Thiếu Dục, hơi thở này khác biệt với hơi thở trên người Hàn Thế Quân, nàng vội vàng đẩy hắn ra, trên mặt xuất hiện hai mảng đỏ ửng, nhưng mà vẻ mặt vẫn còn rất bình tĩnh.
Nàng kéo màn xe lên, nhìn thấy trên đường đều là đá lổm chổm, không khỏi nhíu đầu mày: "Không phải là đường chính sao? Sao không đi đường chính!"
"Nơi này gần hơn một chút!"
Mộ Thiếu Dục có chút tham luyến mùi hương độc đáo trên người nàng, nhưng mà không nghĩ tới Tần Thư Dao lại lập tức đẩy hắn ra, còn xem như không có chuyện gì, nhìn phong cảnh ngoài xe.
Bọn họ kéo dài vài ngày, Mộ Thiếu Dục nghĩ phải nhanh một chút đuổi tới Nam Tĩnh.
Tần Thư Dao cũng chỉ tìm một việc gì đó giảm bớt xấu hổ vừa rồi mà thôi. Cho nên nghe hắn nói như vậy, cũng để màn xe xuống, tiếp tục nằm ở trên giường êm, nhắm mắt dưỡng thần.
Liên tục bảy, tám ngày, bọn họ đều không tìm được một khách điếm nào, đều ăn ngủ ở bên ngoài. Ngay cả ăn đều là hai người Thanh Ngọc và Mặc Kiếm đi lên núi hái món ăn thôn quê.
Vừa mới bắt đầu đám người Tuyết Ảnh còn chịu nổi, nhưng mà liên tục mấy ngày sau, rốt cuộc các nàng cũng phản kháng.
"Cái này là cho người ăn sao? Chủ tử các ngươi là người thô kệch, nhưng tiểu thư chúng ta là kim chi ngọc diệp, làm sao có thể mỗi ngày đều ăn mấy thứ này được!" Tuyết Ảnh luôn nhanh mồm nhanh miệng, nhiều ngày ăn món thôn quê như vậy, đã sớm chán rồi.
Hơn nữa quan trọng nhất là, vài ngày nay đều ăn ngủ ở bên ngoài, hiện tại thời tiết lại nóng lên. Không có một địa phương nghỉ ngơi thoải mái, còn phải ở trên núi cho muỗi đốt.
Ngưng Sương cũng oán giận theo: "Theo kinh thành đến Nam Tĩnh, thế nào cũng phải một tháng, cho dù tam hoàng tử chạy thế nào, cũng sẽ không thể đến trước thời gian. Còn không bằng đi đường chính, chỗ kia lại có khách điếm. Hơn nữa các ngươi nhìn tiểu thư nhà chúng ta mà xem, vài ngày nay đều gầy thành cái dạng gì rồi! Một chút cũng đều không hiểu thương hoa tiếc ngọc."
Tính tình Thanh Ngọc nóng vội, cũng làm ầm ĩ lên: "Công tử nhà chúng ta cũng như thế. Hơn nữa, là tiểu thư nhà các ngươi tự muốn đi theo, công tử nhà chúng ta lại không bức nàng!"
Lúc này, Mộ Thiếu Dục đi ra từ trong xe ngựa. Đám người Thanh Ngọc lập tức ngậm miệng lại.
Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua sắc mặt có chút tái nhợt của Tần Thư Dao, hắn biết vài ngày nay Tần Thư Dao hoàn toàn không có một giấc ngủ ngon lành, vùng hoang vu dã ngoại này, nhiều muỗi, hơn nữa đều là đá lổm chổm, khi người đi đường đều xóc nảy lợi hại.
"Từ nơi này đến đường chính mất bao lâu?"
Mặc Kiếm cũng đã sớm dò la con đường rồi, lập tức nói: "Chỉ cần nửa canh giờ!"
"Vậy sau khi mọi người nghỉ ngơi xong, thì đi đường chính!"
Mộ Thiếu Dục nói xong lập tức đi sang một chỗ khác, thưởng thức phong cảnh vùng núi.
Sau khi đi đường chính, đường đi cũng trở nên càng thêm thuận lợi, chỉ là xe ngựa vẫn chạy nhanh như trước. Vài ngày nay tuy Tần Thư Dao ăn không ngon uống không tốt, nhưng mà một câu oán trách cũng chưa từng nói.
Mộ Thiếu Dục càng thêm đoán không ra nàng là người như thế nào, chẳng lẽ chỉ cần có thể cứu muội muội của mình, ăn tất cả đau khổ cũng không chối từ sao?
Rốt cục nhanh chóng đến Nam Tĩnh, xung quanh những ngọn núi càng thêm dày đặc, hơn nữa đường cũng trở nên càng thêm khó đi. Vùng núi đều là chim hót hoa thơm, thường xuyên có thể nghe tiếng chim kêu to.
Tần Thư Dao luôn cho rằng Nam Tĩnh là một nơi cằn cỗi, không nghĩ tới lại có cảnh đẹp như vậy. Khó trách Mộ Thiếu Dục muốn thu nó vào bên trong bản đồ của Đại Minh.
Một ngày này, bọn họ ở ven đường nghỉ ngơi. Mộ Thiếu Dục đưa cho Tần Thư Dao một bình nước, nhẹ giọng nói: "Qua hai ngày nữa sẽ đến Nam Tĩnh. Đến lúc đó chúng ta trực tiếp đi Nam Tĩnh."
Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, hỏi: "Không phải nói đi Ninh Châu trước sao?"
Ninh Châu gần ngay bên cạnh Nam Tĩnh, Ninh Châu thuộc về Đại Minh, chỗ kia cũng đã sớm bố trí binh mã. Chỉ còn chờ mệnh lệnh của Mộ Thiếu Dục, sẽ lập tức tấn công Nam Tĩnh.
Nhưng mà hiện tại Mộ Thiếu Dục bỗng nhiên thay đổi chủ ý, làm Tần Thư Dao kinh ngạc không thôi. Chỉ là tấn công Nam Tĩnh là chuyện của Mộ Thiếu Dục, nàng đến Nam Tĩnh là vì tìm Thiên Tằm Hồng Đậu. Mộ Thiếu Dục có thể trực tiếp đi Nam Tĩnh, nàng cũng càng thêm vui mừng.
Cho nên sau khi thấy Mộ Thiếu Dục không trả lời, nàng cũng không hỏi lại.
Mọi người liên tục chạy hai mươi mấy ngày đường, cũng đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, lúc này đều muốn tìm một địa phương để thoải mái nghỉ ngơi. Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến từng đợt tiếng kêu cứu, Tần Thư Dao cau mày, lại nhìn thấy Mộ Thiếu Dục đi về phía chỗ phát ra tiếng.
Nàng biết Mộ Thiếu Dục tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng mà vẫn không nhịn được đi theo sau lưng hắn. Mặc Kiếm và Thanh Ngọc cũng cùng theo đi.
Mọi người chỉ đi không đến một trăm mét, đã nhìn đến một nữ tử mặc trang phục Miêu tộc nằm sấp trên một gốc cây đại thụ, mà dưới tàng cây lại là một con hổ lớn, mở to miệng về phía nàng ấy.
Mộ Thiếu Dục nhảy người lên, bay nhanh đến trên cây.
Nữ tử kia hiển nhiên không chú ý tới lúc này thật sự có người, bỗng nhiên nhìn thấy Mộ Thiếu Dục xuất hiện ở trước mặt nàng, kinh ngạc kêu ra tiếng. Chỉ là mới hét lên được một nửa, chỉ thấy Mộ Thiếu Dục từ bên cạnh người nàng bắt được một con rắn độc, nữ tử kia sợ tới mức buông lỏng tay, thân mình cũng nhanh chóng rơi xuống.
Mộ Thiếu Dục vội vàng ném con rắn độc kia, con rắn độc kia trực tiếp ngã chết trên mặt đất. Sau đó hai tay của hắn vội vàng ôm lấy cái eo nhỏ của nữ tử kia, hai chân đạp trên lưng hổ.
Con hổ kia chỉ cảm thấy trên người có người, dùng sức lăn. Mộ Thiếu Dục lại ôm nàng kia bay vọt lên, sử dụng khinh công bay đến trên một cây đại thụ khác.
Lúc này Thanh Ngọc và Mặc Kiếm cùng xuất đao kiếm, chỉ một lát đã giết con hổ kia.
Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục và nàng kia ôm nhau gắt gao, chỉ cảm thấy trong lòng tức giận không thôi, nàng nói không rõ đây là cảm giác gì. Thậm chí nàng chán ghét cảm giác như vậy. Nàng xoay người coi như không nhìn thấy, dựa theo đường cũ quay trở về chỗ bọn họ nghỉ ngơi.
Đợi sau một lát, chỉ thấy trên tay Thanh Ngọc là một tấm da hổ, và một khối thịt lớn.
"Hắc hắc, hôm nay chúng ta có thịt hổ ăn!"
Thanh Ngọc lộ ra tươi cười tinh quái, đốt lửa bắt đầu nướng thịt.
Lúc này Mộ Thiếu Dục và nữ tử kia cũng đi ra, nữ tử kia hiển nhiên sợ tới mức không nhẹ. Chỉ là Tần Thư Dao vẫn rất bội phục, nữ tử nhỏ yếu như vậy còn có thể trèo cây.
Nữ tử kia hiển nhiên không phải nhân sĩ trung nguyên, nàng mặc y phục Miêu tộc, mà trên lưng có một cái sọt nhỏ, hiển nhiên là tới hái thuốc.
"Đa tạ các vị cứu giúp. Tiểu nữ tên là Bạch Thiển, ở chỗ này lạc đường, hi vọng ân công có thể sẽ giúp tiểu nữ một lần nữa!"
Lúc này Tần Thư Dao mới nhìn rõ khuôn mặt của Bạch Thiển, diện mạo nàng ấy xinh xắn lung linh, dưới lông mi dày là một đôi mắt sáng ngời, khi cười rộ lên hai mắt hơi cong cong, như vầng trăng lưỡi liềm, mà trên má còn có lúm đồng tiền nhỏ, có vẻ rất đáng yêu.
Không biết vì sao, Tần Thư Dao luôn nhớ tới màn Mộ Thiếu Dục ôm chặt nàng ta.