Tần Thư Dao cười cầm lấy điểm tâm trong đĩa, nhìn trái nhìn phải: "Vì thời tiết lạnh lẽo nên khó làm cái này, còn đi hái hoa mai nữa."
Nói xong mở hé miệng nhỏ, thời điểm đang chuẩn bị ăn, Tĩnh Nguyệt đứng ở một bên châm trà cho Tần Thư Dao, cố ý làm như lỡ tay, tiếp đó nước trà đều đổ cả xuống trên người Tần Thư Dao.
Tĩnh Nguyệt vội vàng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt sợ hãi, thân thể cũng giống như đang run rẩy: "Nô tì đáng chết, nô tì đáng chết..."
Y phục trên người Tần Thư Dao đều ướt đẫm, bánh ngọt hồng mai trên tay cũng bị đánh rơi, nàng lạnh mặt, phẫn nộ quát: "Trong ngày thường nhìn ngươi còn có vài phần cơ trí, hôm nay thế nào kích động như vậy. Tới cửa quỳ cho ta, nếu không có phân phó của ta thì không được đứng lên."
Bên ngoài tuyết còn rơi xuống rất nhiều, Tĩnh Nguyệt khủng hoảng ngẩng đầu, vẻ mặt cầu xin nhìn Tần Thư Dao.
Lúc này hai bà tử đứng ở một bên đã kéo Tĩnh Nguyệt lên, Tĩnh Nguyệt gấp gáp lớn tiếng nói: "Tiểu thư tha cho nô tì lần này, lần sau nô tì không dám nữa ..."
Hai bà tử kia vội vàng bịt miệng Tĩnh Nguyệt, quát: "Mau đi ra ngoài quỳ lên, nếu lại chọc tiểu thư tức giận, kết cục của ngươi không tốt lắm đâu!"
Nói xong hai bà tử kia liền một trái một phải, nâng Tĩnh Nguyệt đi ra ngoài.
Lục Trúc vội vàng nâng Tần Thư Dao dậy, thấp giọng nói: "Tiểu thư, một thân y phục này đều ướt..."
Sắc mặt Tần Thư Dao khó coi vạn phần, lại nhìn thoáng qua Tiết Nhã, nói: "Để biểu muội chê cười rồi, trong ngày thường nha hoàn này coi như cơ trí, không nghĩ tới hôm nay lại lỗ mãng như thế." Nói xong lại nhìn đĩa điểm tâm trên bàn một cái: "Điểm tâm này ta nhận, chỉ là một thân y phục của ta đều đã ướt đẫm, vẫn là đợi đến thời điểm bữa tối lại ăn."
Tuy rằng Tiết Nhã không có tận mắt thấy Tần Thư Dao ăn, nhưng mà thấy nàng dường như thật sự tức giận, hơn nữa một loại chuyện vừa rồi cũng không giống như là làm bộ. Cho nên Tiết Nhã liền đứng lên, cười nói với Tần Thư Dao: "Muội cũng không quấy rầy biểu tỷ nữa, ngày khác lại đến tìm biểu tỷ chơi!"
Tần Thư Dao cười hơi vuốt cằm, sau đó để Đàn Hương tiễn Tiết Nhã đi ra ngoài.
Đợi sau khi Tiết Nhã ra ngoài, Lục Trúc lập tức đổi cho Tần Thư Dao một bộ y phục sạch sẽ.
Tần Thư Dao nhìn điểm tâm trên bàn, cười lạnh một tiếng: "Hình dáng điểm tâm này nhìn thật ngon, chỉ tiếc là ăn không được!"
"Vậy nô tì xử lý điểm tâm này!"
Tần Thư Dao cười lắc đầu, nói: "Không cần xử lý, đợi lát nữa chúng ta mang những điểm tâm này đi Như Ý Uyển.
Dù sao đây là đồ Tiết Nhã đưa, nếu xảy ra chuyện gì cũng liên quan đến nàng ta.
Sau khi Tần Thư Dao suy nghĩ lại nói: "Ngươi lại đi chuẩn bị mấy thứ điểm tâm có màu sắc tương tự đến, sau đó lại đến Như Ý Uyển với ta."
Bọn họ nghĩ sẽ hãm hại nàng, như vậy nàng sẽ làm cho bọn họ nếm thử tư vị bị hãm hại.
Đợi sau khi Lục Trúc đã chuẩn bị tốt điểm tâm, liền để vào một cái hộp đựng thức ăn hình bát giác, sau đó đi tới Như Ý Uyển cùng với Tần Thư Dao.
Lúc này đúng là buổi chiều, bên ngoài tuyết rơi bay tán loạn, mọi người đều không muốn đi ra ngoài, đều đợi ở trong phòng phát ngốc.
Tần Tuyết Như bỗng nhiên nghe nói Tần Thư Dao đến đây, vốn muốn làm bộ như còn đang nghỉ ngơi, thế nhưng còn chưa có bảo nha hoàn đi ra ngoài truyền lời, Tần Thư Dao đã xông vào.
Tần Thư Dao cởi áo choàng ra, sau đó tiện tay giao cho nha hoàn một bên, cười nói: "Khó trách phụ thân nói chữ viết của tam muội là tốt nhất, băng tuyết phủ tràn ngập thế này, mà muội vẫn có tâm tư ở chỗ này luyện viết chữ."
Tần Tuyết Như chán ghét nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, tiếp đó ném bút trong tay, không kiên nhẫn nói: "Tỷ tới làm gì?"
Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Lục Trúc một bên , Lục Trúc lập tức đặt hộp để thức ăn lên trên bàn, lại lấy điểm tâm từ bên trong ra.
"Vừa rồi Tiết biểu muội tặng những điểm tâm này đến, tỷ cảm thấy một mình tỷ cũng ăn không hết nhiều như vậy, cho nên cũng đưa một chút tới cho tam muội nếm thử."
Tần Tuyết Như nhìn điểm tâm này, trong mắt thoáng qua một chút âm lãnh, lạnh lùng nói: "Muội mới không ăn mấy thứ này!"
"Vừa rồi tỷ đã ăn thử một miếng, mùi vị vô cùng ngon!"
Tần Thư Dao cầm một khối điểm tâm đưa cho Tần Tuyết Như, nhưng mà Tần Tuyết Như lại như là đụng phải thứ gì bẩn vậy, lập tức hất điểm tâm trong tay Tần Thư Dao
"Tam muội đây là vì sao?" Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn Tần Tuyết Như.
Tần Tuyết Như cũng cảm thấy động tác bản thân quá lớn, dễ khiến cho Tần Thư Dao hoài nghi, vội vàng giải thích nói: "Ta không thích ăn mấy thứ này!"
"Trong ngày thường tỷ thấy tam muội thích ăn những thứ này mà, chẳng lẽ là tam muội ghét bỏ những thứ đó của ta?" Vẻ mặt Tần Thư Dao đau buồn.
Tần Tuyết Như khẽ hừ một tiếng: "Những điểm tâm này muội nhìn đến phát ngán, tỷ mau mang cất đi đi!"
Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, trên mặt vẫn còn vẻ khổ sở: "Thôi được, nếu muội đã không muốn ăn, ta đây sẽ đưa đến chỗ lão phu nhân. Trong ngày thường ta thấy Nhị muội và Tứ đệ đều thích ăn những thứ này, chắc hẳn bọn họ nhất định sẽ thích!"
Nếu chỉ đưa cho Tần Khả Cầm ăn, vậy Tần Tuyết Như cũng không để ý, cố tình Tần Thư Dao còn muốn đưa cho Tần Minh Hi ăn, Tần Tuyết Như bỗng chốc khẩn trương, vội vàng nói: "Không được..."
Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn nàng ta, nghi hoặc nói: "Vì sao không được?"
Tần Tuyết Như cắn chặt răng, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Thôi, tỷ để những điểm tâm đó ở đây đi, đợi lát nữa muội ăn là được!"
Tần Thư Dao ra vẻ vui mừng nói: "Ta còn tưởng rằng muội muội ghét bỏ những điểm tâm này." Nói xong liền bảo Lục Trúc để điểm tâm xuống.
Tần Tuyết Như chán nản nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, lại nghĩ đến vừa rồi nàng đã nói chính nàng đã ăn một khối điểm tâm, nhưng mà đến bây giờ lại không có triệu chứng gì. Chẳng lẽ Tiết Nhã không ra tay trong điểm tâm, nhưng mà ngày ấy rõ ràng nàng ta đã đáp ứng mình rồi mà.
Tần Thư Dao ngồi ở trên kháng gần cửa sổ, tiện tay cầm lấy một khối điểm tâm đặt ở bên môi nhẹ nhàng cắn một miếng, sau đó ngẩng đầu, cười nói: "Điểm tâm của Biểu muội thật ngon, thế nhưng làm ngon miệng như vậy!"
Tần Tuyết Như nghi hoặc nhìn điểm tâm trên bàn, tiếp đó lạnh lùng nói: "Đại tỷ, muội còn muốn nghỉ ngơi, vẫn là tỷ đi về trước đi. Điểm tâm này để lại ở chỗ này là được rồi!"
Tần Thư Dao cầm điểm tâm trong tay bỏ vào miệng, cười nói: "Bên ngoài tuyết rơi nhiều, tỷ vẫn nên đợi tuyết rơi ít rồi mới đi về!" Sau đó lại tiện tay cầm một khối điểm tâm đưa tới trước mặt Tần Tuyết Như : "Muội không nếm thử?"
Tần Tuyết Như thấy Tần Thư Dao hoàn hảo không tổn hao gì, không có dấu hiệu trúng độc cũng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ điểm tâm này thật sự không có độc?
"Tam muội thật sự không thích ăn? Tỷ đây đợi lát nữa lại đưa tới chỗ tứ đệ, hôm qua tỷ còn nghe được nó muốn ăn điểm tâm hồng mai này đấy!" Tần Thư Dao để điểm tâm trong tay lại vị trí cũ.
Tần Tuyết Như nhất thời gấp gáp, vội vàng nói; "Nó ở chỗ tổ mẫu, làm sao có thể thiếu mấy thứ này!" Sau đó bản thân lại chọn một khối điểm tâm, lại khẽ cắn một miếng.
Mùi vị quả thật không tệ, vừa vào miệng là tan, một chút cũng không ngấy.
Tần Tuyết Như thấy Tần Thư Dao lại cầm lấy một khối lên ăn, cũng đưa khối điểm tâm trong tay vào miệng nuốt xuống.
Tần Thư Dao thấy Tần Tuyết Như đã ăn xong, lại uống một ly trà, bỗng nhiên nàng ta nhíu chặt hai hàng lông mày, vẻ mặt đỏ bừng, toàn thân cũng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu: "Rất ngứa... Đây là có chuyện gì?"