Mục lục
Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Thiếu Dục thấy nàng trẻ con như vậy, cũng đi tới, dĩ nhiên trong tay có thêm một đống tuyết.

Tần Thư Dao tò mò nhìn hắn, cho rằng hắn cũng sẽ làm giống mình, ném tuyết vào trong dòng suối. Nhưng không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục quay người lại, ném tuyết vào trên người nàng.

Nàng đứng tại chỗ ngẩn ra, qua nửa ngày mới phản ứng lại. Sau đó nhanh chóng nhặt tuyết trên đất lên, cũng ném về phía Mộ Thiếu Dục.

Vừa mới bắt đầu Mộ Thiếu Dục còn tưởng rằng Tần Thư Dao bị hành động của mình dọa sợ, trong lòng còn có chút không yên và bất an. Nhưng không nghĩ tới chỉ nửa khắc, Tần Thư Dao cũng nhặt tuyết lên cùng chơi với hắn.

Giống như hôm nay, chỉ còn lại hai người bọn họ. Trong rừng mai truyền đến tiếng cười cùng với tiếng cầu xin tha thứ, hai người Tĩnh Nguyệt và Thi Vận canh giữ ở bên ngoài đều mang theo tươi cười trên mặt.bạn đang đọc truyện tại

Thanh Ngọc lại xoa xoa tay, dậm chân, buồn bực nói: "Nữ tử các ngươi thật sự kỳ quái, ngày lạnh như vậy mà cũng muốn ra ngoài. Trốn ở trong xe ngựa không phải càng tốt sao?"

Tĩnh Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn, cũng nhặt tuyết trên đất lên, ném qua, cười nói: "Có chúng ta đứng chung với ngươi, ngươi còn không biết đủ à! Lại còn bắt đầu oán trách nữa!"

Thanh Ngọc thấy Tĩnh Nguyệt trong ngày thường rất dịu dàng động lòng người, không nghĩ tới cũng sẽ đánh người, bỗng chốc ngu muội rồi. Hắn ủy khuất kêu lên: "Ta lạnh cũng không thể oán trách sao!"

Thi Vận cũng nhặt tuyết lên, ném vào trên người Thanh Ngọc, cười nói: "Tên ngốc nhà ngươi, nên bị ném!"

Tĩnh Nguyệt nghe vậy trên mặt ửng đỏ, nhặt tuyết, ném vào trên người Thanh Ngọc, Thanh Ngọc vội vàng tránh né, thân thủ hắn vô cùng tốt, cho nên Tĩnh Nguyệt ném nhiều lần như vậy, ngoại trừ lần thứ nhất, những lần khác đều không trúng.

Thanh Ngọc thấy mặt của Tĩnh Nguyệt hơi chút đỏ ửng, cảm thấy thật đẹp, lại thầm than ở trong lòng, đều lạnh thành như vậy rồi, còn không trốn vào.

Thi Vận nhìn Tĩnh Nguyệt, trong lòng giống như gương sáng. Bỗng nhiên nàng cúi đầu vuốt bụng mình, nói: "Ôi, ta bụng đau..."

Tĩnh Nguyệt khẩn trương nhìn Thi Vận, nói: "Sao lại bỗng nhiên đau bụng! Ta cùng với tỷ đi vào xe ngựa nghỉ ngơi một chút!"

Thi Vận vội vàng lắc đầu nói: "Không cần không cần, ta đi nhà xí trước, đợi lát nữa sẽ trở lại!" Nói xong vội vã chạy đi.

Ở nơi tuyết trắng này, cũng chỉ còn lại Tĩnh Nguyệt và Thanh Ngọc. Lúc mới đầu Tĩnh Nguyệt còn có chút khẩn trương, ai biết Thanh Ngọc thấy Tĩnh Nguyệt ngẩn người, thì vội vàng nhặt tuyết dưới đất lên, ném vào trên đầu Tĩnh Nguyệt

Thanh Ngọc quên Tĩnh Nguyệt không biết võ công, xuống tay cũng không khống chế, cú ném này trực tiếp làm Tĩnh Nguyệt ngã trên đất.lqd

Tĩnh Nguyệt kêu lên một tiếng, người cũng ngã xuống đất, búi tóc trên đầu cũng rối loạn.

"Cô nương không sao chứ?"

Thanh Ngọc kinh hoảng đi tới, vội vàng nâng Tĩnh Nguyệt lên, thấy vẻ mặt nàng đỏ bừng, trên tay cũng rất lạnh, vội vàng nói: "Nhanh vào trong xe ngựa nghỉ ngơi một chút!"

Tĩnh Nguyệt vội vàng tránh né tay Thanh Ngọc, chịu đựng đau đớn nói: "Ta mới không trở về cùng ngươi đâu. Tên ngốc này!" Nói xong nâng góc váy, chạy đi.

Một mình Thanh Ngọc đứng ở trong tuyết, sờ đầu của mình, vẫn không hiểu, rốt cuộc bản thân đã làm sai chuyện gì rồi.

Hắn nhìn bóng lưng Tĩnh Nguyệt đến ngẩn người, lại bỗng nhiên nhìn thấy một cái bóng màu đen bay về phía Tĩnh Nguyệt , chỉ trong chớp mắt, Tĩnh Nguyệt kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.

Nháy mắt trong tuyết màu trắng bị nhuộm thành đỏ tươi, trở nên quỷ dị và dọa người.

Thanh Ngọc nhảy dựng lên, dường như có một vật gì đó đang bị ăn mòn, hắn vội vàng chạy qua, ôm thân thể Tĩnh Nguyệt gào lên.

Thi Vận luôn trốn ở trong xe ngựa nghe được tiếng kêu lập tức đi ra, nhưng giờ phút này bên ngoài đều là mưa tên, nàng nhìn thấy một loạt mũi tên, hình như có người đang điên cuồng chống lại mưa tên kia.

Bỗng nhiên Thi Vận mở to hai mắt, la lớn: "Nhanh tránh đi..."

Nhưng đã muộn rồi, mũi tên xuyên qua thân thể Thanh Ngọc.

Thi Vận đỏ bừng hai mắt, nàng nhìn hai người ngã ở trong tuyết, trong lòng vừa hoảng sợ vừa lo, chính là giờ phút này nàng không thể do dự được, nàng nhanh chóng kéo xe ngựa, sau đó để ngựa chạy về một hướng.

Không phải nàng không đồng ý cứu hai người bọn họ, mà là lấy năng lực của một mình nàng không thể cứu được hai người bọn họ. Huống chi lúc này Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao chắc cũng đang bị đánh bất ngờ, hiện tại quan trọng nhất là tìm viện binh, khi bọn họ còn chưa chết, nhanh chóng tìm người đến cứu bọn họ trở về!

Gió lạnh gào thét, bông tuyết rơi xuông trong không trung.

Tần Thư Dao bị lạnh làm cho hai gò má đỏ ửng, mười ngón cũng lạnh đến đỏ lên, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: "Canh giờ không còn sớm nữa, chúng ta cũng cần phải trở về thôi!"

Dù sao nàng và Mộ Thiếu Dục còn chưa thành thân, đi ra ngoài bị người khác biết cũng không tốt.

Mộ Thiếu Dục cũng biết không thể ở lại lâu, nên gật đầu: "Ta đưa nàng trở về!"

Hắn vươn tay ôm lấy bả vai nhỏ bé của Tần Thư Dao, động tác như vậy cực kỳ quen thuộc, giống như hai người bọn họ đã là đôi phu thê lâu năm rồi vậy.

Bởi vì Mộ Thiếu Dục không thích có người quấy rầy, nên đều để thị nữ và tùy tùng đi chỗ khác. Một vùng rừng mai rộng lớn thế này chỉ có hai người bọn họ.

Bước trên nền tuyết trắng, hai người đều ăn ý không nói gì.

Bỗng nhiên một mũi tên bay về phía bọn họ, Mộ Thiếu Dục nhanh nhẹn, lập tức bảo vệ bên cạnh Tần Thư Dao, hơn nữa nhanh chóng đá bay mũi tên kia.

Hắn lạnh mặt nhìn thoáng qua bốn phía, nhưng không phát hiện bất kỳ kẻ nào. Chỉ là hắn biết đây chỉ mới bắt đầu của một đám người ẩn nấp dưới bóng cây kia.

Quả nhiên chỉ trong nháy mắt, có vô số mũi tên bay về phía bọn họ, Mộ Thiếu Dục vội vàng lấy trường kiếm bên hông ra, sau đó giải quyết những mũi tên bay về phía bọn họ.

Lúc đang chạy trốn, bỗng nhiên Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục cảm thấy dưới chân không tốt, cả người rơi xuống. Cũng đang trong lúc này, một mũi tên bay về phía bọn họ, Mộ Thiếu Dục hoảng hốt, vội vàng chắn trước người Tần Thư Dao, mũi tên kia vừa vặn trúng vào trên ngực hắn.

Tần Thư Dao thét chói tai ra tiếng, cả người ngã xuống đất, may mắn dưới đáy hố đất này chỉ có một chút ít đá vụn, cho nên không bị thương gì, chỉ có chân bị thương.

Mộ Thiếu Dục trúng tên ở ngực, lại nặng nề ngã xuống đất, hắn phun ra một ngụm máu đen, dùng hai tay nỗ lực chống đỡ thân thể của chính mình, mới không hoàn toàn ngã xuống

Hắn ngẩng đầu nhìn hố này, đây là một người thợ đào, hố sâu ba mét, chứa được tất cả ba người. Tuy bên dưới không chứa vật nhọn gì, nhưng cách mặt đất lại cực cao, chuyện này đối với Mộ Thiếu Dục mà nói cũng không phải việc khó.

Chân Tần Thư Dao bị thương, nàng thấy cả người Mộ Thiếu Dục đều là máu, trong lòng vô cùng kinh ngạc và khủng hoảng, nàng dùng hết toàn bộ sức lực đi tới bên người Mộ Thiếu Dục, sau đó nhìn mũi tên trên ngực hắn, nước mắt lập tức chảy xuống.

Chính vào lúc này, trên miệng hố lại xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK