Nàng nhìn xung quanh, phát hiện đám người Tuyết Ảnh đều hoàn hảo không tổn hao gì ngồi ở bên cạnh nàng, chỉ là tay chân cũng đều bị trói, miệng cũng bị nhét một mảnh vải rách giống nàng.
Lúc này đám người Tuyết Ảnh cũng đã tỉnh lại, thấy một màn như vậy đều trừng lớn hai mắt, ngoài kinh ngạc trên mặt, không thể tin ra, càng nhiều hơn là hối hận. Dù sao nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Tần Thư Dao, hiện tại bản thân và Tần Thư Dao bị bắt, đương nhiên là buồn bực không thôi.
Lúc này ngoài cửa đi vào vài người, những người này Tần Thư Dao đều chưa từng thấy, bọn họ thấy đám người Tần Thư Dao đã tỉnh, trên mặt đều lộ ra tươi cười dâm đãng.
"Nhiều tiểu mĩ nhân như vậy, mấy người huynh đệ chúng ta phải chơi đùa thật vui vẻ!" Nam tử cầm đầu trên mặt đầy râu ria, trên tay còn cầm một cây đại đao.
Một nam tử khác bộ dạng gầy gò, giữ chặt nam tử kia, thấp giọng nói: "Trương đại ca, những nữ nhân này không chạm vào được đâu!"
Trương Nhất Đao lập tức nhíu mày, hung thần ác sát nói: "Có cái gì mà chạm vào không được , bọn họ bảo chúng ta bắt những nữ nhân này trở về, còn không cho chúng ta chơi đùa!"
"Bọn họ cho chúng ta năm trăm lượng bạc, nếu chúng ta thật sự đụng vào. Đến lúc đó sợ chúng ta đều..."
Nam tử gầy gò còn muốn khuyên nữa, nhưng mà Trương Nhất Đao thế nào cũng nghe nữa, lập tức đẩy hắn ra, sau đó đi đến trước mặt Tần Thư Dao, ngồi xổm xuống, lấy mảnh vải rách trong miệng nàng ra. Lại nâng cằm của nàng, cẩn thận, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười dâm đãng: "Cô nương này bộ dạng đẹp nhất, ta muốn người này. Cái khác các ngươi tự chia nhau!"
Tần Thư Dao ghét nhìn hắn ta một cái, lúc này trong lòng nàng vô cùng khẩn trương, nàng tin tưởng Mộ Thiếu Dục nhất định sẽ tìm đến nàng. Chỉ là không biết khi nào thì hắn có thể tìm được nàng.
"Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, không cần sợ hãi. Đợi lát nữa nhất định gia sẽ làm cho nàng thích!" Nói xong liền cười tủm tỉm muốn mở trói cho nàng.
Nhưng mà tay vừa chạm vào dây thừng, một phi đao không biết từ chỗ nào bay vào, hơn nữa rất chuẩn xác đâm vào trên cánh tay.
Trương Nhất Đao nhất thời kêu thảm thiết ra tiếng, lăn lộn trên mặt đất.
Người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt hoảng sự, nhưng lại không có một người đi kiểm tra tình trạng vết thương của Trương Nhất Đao.
Lúc này một gã nam tử mặc áo đen đi vào, trên người hắn còn khoác ào choàng màu đen, bởi vì áo choàng che khuất hơn phân nửa mặt hắn, cho nên những người này hoàn toàn thấy không rõ diện mạo của hắn.
Tần Thư Dao rất vui mừng, lại càng thêm sợ hãi. Người này làm cho người ta sợ hãi vô cùng, làm cho người ta phát lạnh từ đáy lòng.
Ngay cả đám người Tuyết Ảnh cũng nhìn không ra, võ công của nam tử này như thế nào, lại là người phương nào.
"Đều cút cho ta!"
Giọng điệu khát máu như vậy, làm cho trong lòng người ta phát lạnh, một đám người vội vàng chạy ra ngoài. Ngay cả Trương Nhất Đao kia cũng không dám lại lưu.
Tần Thư Dao nhìn chằm chằm người nam tử này, rốt cục cố lấy dũng khí, hỏi: "Ngươi là ai?"
Tên nam tử kia một câu nói cũng không có nói, chỉ cầm lấy kiếm trong tay, chỉ hướng Tĩnh Nguyệt.
Trong lòng Tần Thư Dao kinh hãi, vội vàng hô lên "Ngươi muốn cái gì? Ta đều có thể cho ngươi!"
Kiếp trước kiếp này, người nàng có thể tín nhiệm (tin tưởng và giao nhiệm vụ) duy nhất, cũng chỉ có một mình Tĩnh Nguyệt, cho nên Tĩnh Nguyệt ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện.
Tên nam tử kia nghe vậy nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Nếu để tính mạng của nha hoàn này đổi tính mạng của ngươi. Có thể không?"
Tần Thư Dao hơi sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: "Không thể, ta còn có việc chưa làm xong. Nhưng mà ngoại trừ tính mạng ra, cái khác ta đều có thể cho ngươi!"
Nàng sống lại một lần nữa, chính là vì báo thù, thù của nàng còn chưa báo xong. Mà thuốc giải của Tần Khả Cầm còn chưa tìm được, nàng không thể chết như vậy. Nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong.
Nàng chưa nhìn thấy Tiết Nhã chết thảm, nàng chưa nhìn thấy Hàn Thế Quân nhận hết nhục nhã, nàng còn chưa nhìn thấy đám người Tần Tuyết Như bị trừng phạt mà bọn họ nên chịu. Nàng không thể chết như vậy.
Người nọ cười lạnh một tiếng, sau đó cũng thu kiếm lại: "Tốt lắm, ta chỉ muốn một mình ngươi!" Nói xong lập tức đi tới bên cạnh Tần Thư Dao, sau đó khiêng nàng lên, lại nhanh chóng biến mất ở trước mặt bọn họ.
Đám người Tuyết Ảnh còn chưa phản ứng kịp, trong phòng lại chỉ còn lại vài người bọn họ. Đám người Tuyết Ảnh và Thi Vận cau mày, xem ra người bọn họ gặp lần này, còn cường đại hơn trong tưởng tượng của bọn họ nhiều.
Qua không đến một khắc, Mộ Thiếu Dục mang theo nhân mã tiến vào, nhìn đến đám người Tuyết Ảnh còn sống, cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà trong những người này, lại không thấy Tần Thư Dao
"Nàng ở đâu?"
Mộ Thiếu Dục không nhìn thấy bóng dáng Tần Thư Dao, trong lòng lo lắng không thôi, loại lo lắng này ngay cả chính hắn cũng có chút ngoài ý muốn.
Lần này hắn cố ý để Tần Thư Dao bị người bắt đi, chính là vì bức bóng đen kia ra, nhưng mà không nghĩ tới hắn vẫn đến chậm một bước.
Trong những người này, ngoại trừ Tĩnh Nguyệt luôn chảy nước mắt, một câu cũng không nói ra. Đám người Tuyết Ảnh ngược lại vẫn còn bình tĩnh, bọn họ đều nói chuyện người áo đen và Trương Nhất Đao ra.
Sau khi Mộ Thiếu Dục nghe xong lập tức cau mày, xem ra người nọ rất thông minh, khi bắt những người này, không phải mình tự thân xuất mã, mà là mướn thổ phỉ xử lý.
Chính là hiện tại Tần Thư Dao đã bị bắt đi, vì sao hắn phải làm như thế?
Chẳng lẽ hắn kiêng kị bản thân? Hay là bởi vì nguyên nhân khác.
Mộ Thiếu Dục và đám người Thanh Ngọc đều luôn mai phục ở gần tửu lâu, bọn họ tận mắt thấy đám người Tần Thư Dao bị người bắt đi. Chỉ là bọn hắn biết, người muốn bắt Tần Thư Dao đi, không phải đám thổ phỉ này, cho nên đều luôn yên lặng xem xét. Nghĩ đợi đến thời điểm quan trọng sẽ xuất hiện.
Nhưng mà không nghĩ tới người nọ cực kỳ giảo hoạt, lại biết Mộ Thiếu Dục mai phục ở gần đó, dùng kế điệu hổ ly sơn, kéo dài thời gian, bằng không bọn họ cũng không đến mức lúc này mới đuổi tới.
Hiện tại Tần Thư Dao hoàn toàn không có tung tích, Mộ Thiếu Dục cũng không biết tìm kiếm người ở chỗ nào. Từ khi bọn họ bắt đầu ra khỏi kinh thành, người nọ đều luôn theo đuôi bọn họ, hắn vì bức người nọ ra, cho nên mới cố ý ở lại trấn Phượng Khê này một ngày. Lại không nghĩ rằng Tần Thư Dao thế nhưng bị bắt đi.
Lúc này Mộ Thiếu Dục buồn bực không thôi, sắc mặt càng khó coi vạn phần. Ngay cả hai người Thanh Ngọc và Mặc Kiếm cũng không dám nói một câu nào.
Mộ Thiếu Dục nhặt phi đao rơi trên mặt đất lên, sau đó cẩn thận nhìn thoáng qua, chau mày.
"Phi đao này các ngươi có nhận ra không?"
Mộ Thiếu Dục chỉ cảm thấy dường như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng mà lại nghĩ không ra.
Hai người Thanh Ngọc và Mặc Kiếm cũng cẩn thận quan sát, sau một lúc lâu trên mặt hai người lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
Mặc Kiếm nhíu mày nói: "Phi đao này là của Hắc Liên giáo!"
Sau lưng phi đao có khắc một đóa hoa sen màu đen rất nhỏ, đó là dấu hiệu của Hắc Liên giáo.
"Hắc Liên giáo là tà giáo, dù sao bọn hắn cũng là người trong võ lâm, vì sao sẽ xuất hiện ở nơi này?"
Mày kiếm của Mộ Thiếu Dục nhíu chặt, đôi môi mím chặt. Hắn thật không ngờ lần này hoàng hậu thế nhưng ngay cả Hắc Liên giáo cũng mời được, như vậy kế tiếp chờ bọn hắn lại là cái gì đây?
Hiện tại hắn bắt đầu hối hận khi mang theo Tần Thư Dao đi ra ngoài, vì sao lúc trước hắn không chịu cam đoan với nàng, bản thân sẽ giúp nàng tìm Thiên Tằm Hồng Đậu? Như vậy nàng cũng không cần đi theo hắn mạo hiểm.