"Đây là thúy thanh xà." Bạch Thiển cau mày, mặt cũng trở nên tái nhợt như tờ giấy: "Nhất định là nó trốn ở trong hoa Thủy Vũ..."
Bạch Thiển còn chưa nói hết lời, cả người đã lập tức hôn mê bất tỉnh.
Mộ Thiếu Dục vội vàng ôm Bạch Thiển vào trong ngực, hắn vội vàng kéo khăn che mặt xuống, dùng sức lay, đã thấy nàng không còn động tĩnh gì nữa.
Tần Thư Dao vội vàng nói: "Thúy thanh xà này ở trong hoa Thủy Vũ, nói không chừng hoa Thủy Vũ này chính là thuốc giải, nhanh hái một đóa cho cô nương ấy ăn!"
Mộ Thiếu Dục nghe vậy vội vàng lấy hoa Thủy Vũ trong sọt ra, cũng vội vàng nhét vào trong miệng Bạch Thiển. Nhưng mà Bạch Thiển đã hôn mê bất tỉnh, lúc này hoàn toàn ăn không được.
Mộ Thiếu Dục do dự một lát, lại nhét hoa Thủy Vũ vào trong miệng mình, đợi sau khi nhai qua mấy lần, mới nhất tay nắm lấy cằm Bạch Thiển, lại hôn lên đôi môi tái nhợt của Bạch Thiển.
Tần Thư Dao thấy thế đỏ mặt, vội vàng quay đầu. Trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một thoáng buồn bực, nàng không nói rõ được vì sao sẽ có loại cảm giác này.
Sau một lúc lâu, Mộ Thiếu Dục mới buông Bạch Thiển ra, nhưng mà Bạch Thiển vẫn hôn mê bất tỉnh. Hắn nhìn Tần Thư Dao luôn đứng ở một bên ngẩn người, lạnh lùng nói; "Chỗ kia còn một đóa hoa Thủy Vũ, ngươi nhanh chóng tới đó hái, sau đó chúng ta trở về!"
Lúc này Tần Thư Dao mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng hái đóa hoa Thủy Vũ còn lại, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Thiếu Dục vẫn ôm Bạch Thiển vào trong ngực như trước.
Nàng theo sát sau lưng Mộ Thiếu Dục, bởi vì không có Bạch Thiển dẫn đường, hơn nữa khí độc xung quanh càng ngày càng nhiều. Cho nên tuy bọn họ trở về theo đường cũ, nhưng tốc độ lại chậm hơn lúc trước rất nhiều.
Sắc trời dần dần tối lại, bọn họ lại vẫn chưa đi ra khỏi vùng khí độc, mà Bạch Thiển vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
"Này nên làm cái gì bây giờ. Sương mù càng ngày càng đậm, nếu trời tối. Chúng ta sẽ ra không được!" Tần Thư Dao bắt đầu bối rối.
Mộ Thiếu Dục không trả lời Tần Thư Dao, vẫn đi thẳng về phía trước.
Tần Thư Dao thấy hắn một lòng chỉ lo lắng Bạch Thiển, không vui trong lòng càng thêm nồng đậm, chỉ là nàng chán ghét cảm giác như vậy.
"Không cần lo lắng, qua nửa canh giờ nữa là có thể đi ra ngoài." Sắc mặt của Mộ Thiếu Dục cũng có chút tái nhợt.
Tần Thư Dao biết hắn cũng đã mỏi mệt không chịu nổi, nhưng lại không biết nên giúp hắn như thế nào.
Hai người dọc theo đường đi đều không nói nữa, bước chân của Mộ Thiếu Dục càng ngày càng chậm, Tần Thư Dao biết hắn đã hết sức rồi.
"Nơi này khí độc có chút mỏng, không bằng chúng ta nghỉ ngơi trước cái đã!" Tần Thư Dao nhìn Bạch Thiển vẫn hôn mê bất tỉnh trong lòng Mộ Thiếu Dục, mà trên trán Mộ Thiếu Dục đầy mồ hôi.
"Không cần, trời sắp tối rồi. Chúng ta nhanh chóng đi ra, hơn nữa dường như bệnh tình Bạch cô nương chuyển biến xấu!" Mộ Thiếu Dục không biết hoa Thủy Vũ kia phải phối hợp với thảo dược khác mới có thể giải được độc của thanh thúy xà. (rắn màu xanh lá cây)
Cho nên lúc này thấy Bạch Thiển luôn hôn mê bất tỉnh, trong lòng cũng cực kì sốt ruột.
Rốt cục đi ra khỏi nơi có khí độc, hai người đi thẳng đến nhà trúc của Bạch Thiển.
Bạch Tu Sinh vẫn còn đang lo lắng vì việc chọn tộc trưởng, không để ý đến nữ nhi của ông ta. Đợi lúc gặp được Mộ Thiếu Dục lại thấy Bạch Thiển hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, mới hoảng hốt không thôi.
Mộ Thiếu Dục nói ra chuyện Bạch Thiển trúng độc, chỉ là lượt bớt hắn mớm thuốc thế nào.
Bạch Tu Sinh lập tức tự mình điều chế thuốc giải cho Bạch Thiển, đợi sau khi Bạch Thiển uống thuốc giải xong, Bạch Tu Sinh mới thở phào nhẹ nhõm.
"May mắn các ngươi cho nó ăn hoa Thủy Vũ trước, nếu không cái mạng nhỏ này của nó cũng mất!" Bạch Tu Sinh thấy sắc mặt của nữ nhi mình tuy vẫn tái nhợt, nhưng mà độc cũng đã giải, cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Thiếu Dục vội vàng ôm quyền nói: "Điều này cũng là tại hạ phải làm, nếu không phải Bạch cô nương giúp tại hạ tìm thảo dược, nàng ấy cũng sẽ không thể trúng độc!"
Bạch Tu Sinh liếc mắt nhìn Mộ Thiếu Dục một cái, đột nhiên hỏi: "Ngươi thật sự một chút cũng không thích tiểu nữ?"
Mộ Thiếu Dục nghe vậy sửng sốt, lập tức không lại hé răng nữa.
Bạch Tu Sinh thở dài một tiếng, vuốt vuốt râu của mình: "Ta biết ngươi là người trung nguyên, tới nơi này cũng có mục đích khác. Nhưng mà tính tình của tiểu nữ nhà ta lương thiện, nếu ngươi không đồng ý cưới nó, như vậy xin mời rời khỏi đây miễn cho làm lỡ tiểu nữ nhà ta!"
"Ngày mai tại hạ sẽ đi!"
Mộ Thiếu Dục cũng biết nơi này không thể ở lại quá lâu, dù sao bọn họ đến Nam Tĩnh, là muốn một lưới bắt hết bọn họ.
Hơn nữa hắn cũng không muốn nợ nhân tình Bạch Thiển quá nhiều, lúc trước hắn đã cứu nàng một lần, hiện tại Bạch Thiển cứu hắn một lần. Hai người coi như huề nhau.
Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao đi ra cửa phòng, rồi trực tiếp trở về phòng của mình. Gọi những người khác đến.
Có bản đồ cùng với tập tranh vẽ các loại thảo dược của Bạch Thiển, cho nên bọn họ mới có thể trong vòng một ngày tìm được hơn mười loại dược liệu. Dựa theo tốc độ như vậy, thì không cần mười ngày, có thể tìm được tất cả các dược liệu.
Hơn nữa Mặc Kiếm vốn còn hơn mười loại, tổng cộng đã có được ba mươi loại dược liệu. Chỉ cần tìm thêm mười chín loại là được rồi.
Vẻ mặt của Mộ Thiếu Dục vẫn không biểu cảm, lạnh lùng nói: "Ngày mai chúng ta sẽ chuyển đi!"
Đám người Tuyết Ảnh không rõ chân tướng, nhưng cũng biết không thể luôn ở nơi này. Dù sao sau này bọn họ muốn tấn công Nam Tĩnh. Cho nên những người này cũng không có dị nghị gì.
Tất cả mọi người tản ra, trở về phòng mình thu thập này nọ.
Tần Thư Dao cũng không muốn cùng với Mộ Thiếu Dục cô nam quả nữ ở chung một phòng, cho nên nhẹ giọng nói: "Canh giờ cũng không sớm, ngài cũng sớm nghỉ ngơi một chút!" Nói xong nàng lập tức xoay người rời đi.
"Ta nhớ được cô nương bắn được cung tiễn?"
Tần Thư Dao quay đầu vừa vặn đối diện với hai mắt của Mộ Thiếu Dục, nàng khẽ gật đầu.
"Ngày mai ta sai người chuẩn bị cho cô nương một bộ cung tiễn, cũng có thể đủ để ngừa vạn nhất!"
Tần Thư Dao không nghĩ tới tài bắn cung của mình, lại cũng có công dụng.
Mộ Thiếu Dục nhìn Tần Thư Dao nhẹ giọng nói: "Còn có, người Nam Tĩnh thích nuôi dưỡng độc cũng là cao thủ dùng độc, chính mình phải cẩn thận một chút!"
Tần Thư Dao nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, bên cạnh nàng đã có ba nha hoàn võ công bảo vệ nàng, hơn nữa lại cùng đi theo Mộ Thiếu Dục, nguy hiểm đương nhiên là ít lại càng ít.
"Ngài hoài nghi..."
Tần Thư Dao còn chưa nói hết lời, Mộ Thiếu Dục đã ngắt lời nói: "Nơi này không an toàn, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi!"
Hắn cũng không xác định Bạch Tu Sinh đã nhìn thấu thân phận của hắn hay chưa, tuy rằng hôm nay Bạch Tu Sinh đối xử với hắn vẫn khách khí như trước, nhưng hắn luôn cảm thấy nơi nào đó lộ ra một chút cổ quái.
Hơn nữa sau này hắn cũng phải tấn công Nam Tĩnh, giờ phút này hắn cũng không nguyện ý đi lại quá thân cận với những người này.
Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục đã bắt đầu hoài nghi, cho nên nghiêm cẩn gật đầu, sau đó mới đi ra khỏi phòng.
Đêm đó, Tần Thư Dao trằn trọc khó ngủ. Ánh trăng màu trắng chiếu vào từ song cửa sổ.
Ngoài phòng là tiếng sáo dễ nghe, Tần Thư Dao bị tiếng sáo này tác độc, nàng mơ hồ đứng dậy khỏi giường, sau đó tùy ý mặc một cái áo khoác ngoài, lại đi ra khỏi phòng.
Nàng lúc này, nhìn từ xa rất giống một u hồn.
Vẫn là bên cạnh dòng suối nhỏ, tiếng nước chảy róc rách vẫn không cách nào đánh thức Tần Thư Dao.
Nàng một đường đi theo dòng suối nhỏ, hai chân bị nước làm ướt cũng không có cảm giác gì. Hai mắt của nàng vẫn mở to như trước, nhưng bên trong đôi mắt không có một chút sắc thái nào.
Mộ Thiếu Dục gắt gao theo sau lưng Tần Thư Dao, hắn đã sớm cảm thấy nơi này có chút cổ quái, Bạch Tu Sinh là tộc trưởng, ban ngày cực ít nhìn thấy người, mà buổi tối cũng chỉ vội vàng liếc mắt nhìn một cái, rồi lại không thấy bóng dáng. Ngay cả Bạch Thiển bị thương, Bạch Tu Sinh cũng không có biểu hiện ra cảm giác kinh ngạc gì quá lớn, chỉ bình tĩnh giải độc cho Bạch Thiển.
Bọn họ tới nơi này cũng đã hai ba ngày, nhưng ngoại trừ nhìn thấy Bạch Tu Sinh ra, rất ít nhìn thấy những người khác trong tộc. Xung quanh đây cũng không có nhà ở, hắn hoài nghi nơi này không phải là nơi ở chân chính của Bạch Tu Sinh.
Hơn nữa quan trọng nhất là, vài ngày nay hắn bố trí người ở trong này, đều không có tiếng động gì. Hắn phát ra vài tín hiệu, lại không ai đáp lại. Cho nên hắn không thể không hoài nghi.