Mục lục
Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Bích quỳ trên mặt đất vẫn còn run rẩy, nàng ta biết hôm nay bản thân không sống được. Nếu thật sự nói ra chân tướng, như vậy người nhà của nàng ta cũng sẽ gặp tai ương.

Cho nên nàng ta thừa dịp mọi người chưa phản ứng kịp, đã vội vàng đứng lên, tiếp đó nhanh chóng chạy đến đụng đầu vào trên cột tử tự.

Tần Thư Dao cũng không nghĩ tới Ngọc Bích lại sẽ tự sát, hơn nữa vừa rồi đám người Tần Tuyết Như và Ngô thị cố ý không ngăn cản. Vì chính là để tự bản thân Ngọc Bích kết thúc.

Tần lão phu nhân nhíu đầu mày, lại cúi đầu niệm một câu "A di đà phật".

Ngô thị cũng đi theo niệm một câu, sau đó lại nói: "Nha hoàn này trong ngày thường xem như là thông minh lanh lợi, không nghĩ tới thế nhưng lại nổi lên tâm tư như vậy. Con dâu thấy là nàng ta nhìn thấy thân thể Cầm Nhi luôn yếu kém nhiều bệnh, trong phòng lại không có người chiếu cố, cho nên mới hạ độc, vì chỉ muốn đi vào trộm thứ gì đó đáng giá. Lúc trước con dâu nghe Như Nhi nói, đại ca nàng ta thua sạch những gì có trong nhà, hiện tại mọi người đều bị nhốt ở trong đại lao!"

Hiện tại người đã chết, mặc kệ nàng ta vì nguyên nhân gì mà hạ độc, đều không ai có thể nói rõ ràng được nữa rồi.

Tần Thư Dao nắm chặt nắm tay, xem ra nàng phải đề phòng không chỉ có một mình Hàn Thế Quân, mà còn có hai mẫu tử bọn họ.

May mắn tối hôm qua Tĩnh Nguyệt cảnh giác thận trọng, không đưa chén thuốc cho Tần Khả Cầm uống vào. Sở dĩ Tần Khả Cầm sẽ hộc máu, đó là bởi vì độc Tương Tư tống máu đen bên trong người nàng ra.

Mà thái y sở dĩ sẽ chẩn đoạn Tần Khả Cầm trúng độc, đó là bởi vì bên trong cơ thể nàng vốn có độc Tương Tư.

Tần Thư Dao bố trí một kế hoạch chờ Tần Tuyết Như nhảy vào, không nghĩ tới nha hoàn bên người nàng ta lại trung thành và tận tâm, tình nguyện chết cũng không nói ra sự thật.

"Chuyện này trước hết dừng lại ở đây, sau này thuốc của Cầm Nhi đều do người bên cạnh ta nấu, những người khác không được nhúng tay vào!" Sắc mặt của Tần lão phu nhân vẫn khó coi vạn phần như trước.

Tần Thư Dao biết chuyện lần này, để Tần lão phu nhân mang theo cảnh giác với mọi người. Tuy rằng Tần lão phu nhân biết nàng sẽ không hạ độc Tần Khả Cầm, nhưng mà lần này Tần Khả Cầm hộc máu, vẫn để Tần lão phu nhân lo lắng cực kì.

Sau khi trở lại Hinh Hương Viện, Tĩnh Nguyệt lập tức quỳ trên mặt đất: "Lần sau nô tì sẽ không bao giờ phạm vào sai lầm như vậy nữa!"

Tần Thư Dao cũng không muốn phạt nàng, dù sao chuyện này cũng không phải một mình nàng có lỗi, hơn nữa Tĩnh Nguyệt cũng coi như cơ trí không đưa chén thuốc cho Tần Khả Cầm uống vào, nếu không hậu quả sẽ không thể nào chịu nổi.

Chỉ là sau khi phát sinh chuyện, Tần Thư Dao càng thêm hiểu rõ, bản thân không chỉ muốn để Tần Lương đồng ý, đề phòng Hàn Thế Quân trừ khử, còn có chuyện càng quan trọng hơn là mưu kế của hai người Tần Tuyết Như và Ngô thị.

"Ngươi đứng lên đi, chuyện này cũng không phải là lỗi của ngươi." Tần Thư Dao cầm lấy ly trà lên uống một ngụm, lại tiếp tục nói: "Ngươi đi mời Tiết biểu muội đến đây, nói ta đang thêu một bình phong, có chỗ không hiểu, muốn thỉnh giáo nàng một chút!"

Tĩnh Nguyệt vội vàng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nô tì hiểu rõ!" Nói xong lập tức đứng lên, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Thi Vận luôn ít nói, trừ khi Tần Thư Dao lên tiếng, thời điểm bình thường nàng đều lẳng lặng đứng ở bên cạnh Tần Thư Dao.

Tần Thư Dao nhìn nàng một cái, nhẹ giọng cười nói: "Ngươi học võ đã bao lâu? Trong nhà có còn người thân không?"

Thi Vận tiến lên một bước, sau đó cúi người thi lễ, nói: "Nô tì học võ từ nhỏ, trong nhà không còn người thân!"

"Biết dùng độc không? Chẳng hạn như độc châm?"

Thi Vận lập tức gật đầu: "Sở trường của nô tì chính là Cửu Dương Thần Châm!"

"Nhưng mà sẽ độc chết người không?" Tần Thư Dao nghe xong rất hài lòng, lại nhẹ giọng hỏi.

"Vậy thì không, chỉ làm người ta không thể động đậy!"

Bởi vì dù sao cũng ở bên trong hoàng cung, nếu tùy tiện giết người, bị người phát hiện, cũng sẽ gây ra phiền phức. Cho nên độc Thi Vận bôi ở trên đầu kim châm không phải mạnh nhất.

Tần Thư Dao khẽ gật đầu: "Đợi lát nữa Tiết Nhã đến đây, ngươi dùng châm, kế tiếp nghe lệnh của ta làm việc!"

Sau một lúc lâu, Tiết Nhã mang theo Thủy Châu cùng đi vào.

"Biểu tỷ, tài thêu thùa của tỷ là tuyệt đỉnh nhất. Muội cũng tự ti đấy!"

Hôm nay sở dĩ nàng ta sẽ đến, toàn là vì Tần Tuyết Như muốn để nàng ta cố ý nhét một ít thứ bẩn thiểu vào trong phòng Tần Thư Dao.

Tần Thư Dao lập tức đứng lên, cười nói: "Nhanh ngồi xuống. Người trong phủ ai chẳng biết khả năng thêu thùa của muội là tốt nhất. Ta không tìm muội thì tìm ai chứ!" Nói xong lại bảo Thi Vận rót trà.

Tiết Nhã ngồi xuống, lại không uống trà, cười nói: "Biểu tỷ, tỷ thêu bình phong đâu? Ở đâu chứ?"

Trên mặt Tần Thư Dao vẫn tươi cười như trước, quay đầu nhìn thoáng qua Thi Vận.

Thi Vận hành động nhanh chóng, chỉ trong thời gian nháy mắt. Hai người Tiết Nhã và Thủy Châu lập tức thét chói tai ra tiếng.

Hai người Tiết Nhã và Thủy Châu chỉ cảm thấy trên người đau xót, sau đó thân thể lập tức cứng ngắc, không thể động đậy. Hơn nữa toàn thân còn như bị kiến cắn vậy, vừa tê dại vừa ngứa, cố tình lại không thể động đậy, trong lòng khó chịu vạn phần.

"Biểu muội, đừng có gấp." Tần Thư Dao nhìn bộ dạng sợ hãi và đau đớn của Tiết Nhã, cười lạnh một tiếng: "Hôm nay mời muội muội đến đây, cũng có chuyện muốn muội muội hỗ trợ!"

Tiết Nhã há miệng thở dốc, phát hiện bản thân còn có thể nói chuyện, lập tức lo sợ nói: "Rốt cuộc tỷ muốn làm gì?"

"Đừng có gấp. Chỉ cần muội ngoan ngoãn nghe lời ta nói, ta tuyệt đối làm muội lập tức không có việc gì!"

"Tỷ muốn muội làm cái gì?" Tiết Nhã sợ hãi run rẩy, cố tình thân thể lại không thể động đậy.

"Cũng không có gì. Qua một lát nữa, ta muốn ra khỏi phủ một chuyến. Hôm nay bệnh nặng của nhị muội tái phát, sợ là không thoát khỏi liên quan đến tam muội. Hiện tại ta cũng chỉ hy vọng lúc ta ra khỏi phủ, xin biểu muội chiếu cô nhị muội nhiều hơn."

Tiết Nhã cố gắng trấn định, hừ lạnh một tiếng: "Có người nhờ vả người khác như tỷ sao?"

"Muội không đồng ý cũng không sao. Dù sao vừa rồi muội đã trúng độc, sợ là tính mạng cũng không còn bao lâu nữa!" Tần Thư Dao thản nhiên ngồi ở trên ghế, cầm lấy ly trà chậm rãi uống một ngụm, sau đó nhìn vẻ mặt Tiết Nhã vừa sợ hãi vừa không biết thế nào.

Lúc trước nàng không nghĩ tới sẽ tra tấn Tiết Nhã như vậy đâu!

Tiết Nhã lập tức sợ hãi, nhưng mà vẫn còn mạnh miệng nói: "Ta mà chết, nhất định mợ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Muội nghĩ rằng ta thật sự sợ bà ta? Muội cũng không nhìn xem hiện tại trong phủ là thiên hạ của ai, chỗ nào có phần cho bà ta giương oai!" Tần Thư Dao cười nói: "Hôm nay muội không đáp ứng cũng không sao, dù sao tính mạng của muội cũng xem như là mất rồi. Mẫu thân cũng sẽ không thể làm gì được ta!"

Bản thân Tiết Nhã rất rõ ràng, địa vị của nàng ta trong lòng Ngô thị. Lúc trước Ngô thị mang Tiết Nhã đến trong nhà, cũng chỉ nhìn tình cảm của tỷ tỷ. Nhưng mà một năm qua, quyền trong tay Ngô thị chậm rãi suy yếu, mà Tần Lương lại càng ngày càng không muốn gặp bà ta. Cho nên Ngô thị cũng càng không thích Tiết Nhã, cảm thấy từ khi nàng ta vào cửa Tần gia, Ngô thị mới càng ngày càng xúi quẩy.

Cho nên chỉ cần Tần Thư Dao xử lý thỏa đáng, nếu bản thân chết, Ngô thị cũng sẽ không truy cứu!

"Ngươi... Ngươi... Cuối cùng ngươi muốn làm gì?" Tiết Nhã mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng.

"Vừa rồi ta đã nói, ta chỉ muốn lúc ta không ở trong phủ, ngươi phải giúp ta nhìn đám người tam muội. Nếu bọn họ động thủ, thì lập tức bẩm báo lão phu nhân!" Tần Thư Dao dừng một chút, lại nói: "Hiện tại chỉ cần qua nửa canh giờ nữa muội sẽ phát độc mà chết. Chỉ là, ta chỉ cho muội một nén nhang thời gian suy nghĩ. Nếu không đồng ý, hiện tại ta lập tức sai người ném muội đến bãi tha ma!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK