*Tiêm Thảo Bình là một quận thuộc thành phố Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây.
"Tóc à?" Phương Lam khẽ nhíu mày.
Hôm đó, cô cùng Chiêm Đài đi đến đầm nước ở núi Thiên Sơn, khi lặn xuống nước, họ đã phát hiện hồ tiên dùng đám tóc này để làm mồi câu.
Cô vừa chạm nhẹ vào đám tóc liền bị hồ tiên kéo văng ra khỏi mặt nước như câu cá, đó cũng là lần đầu họ gặp Hồ Dị.
"Đám tóc này thì có gì kì lạ?" Phương Lam đưa mắt, hỏi Chiêm Đài, "Nó là đám rong có hình thù kì dị, hay là yêu quái có thể mê hoặc lòng người?"
Chiêm Đài lắc đầu: "Tất cả đều không phải."
Sắc mặt Hồ Dị cũng nghiêm trọng giống cậu, riêng yêu tinh cá là có phần hả hê khi thấy người khác gặp họa, chỉ lo thiên hạ không loạn.
Chiêm Đài lạnh lùng liếc nhìn lão với vẻ khinh thường, như thể dù lão có làm gì cũng không vừa mắt cậu.
"Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên hồ ly gặp Ngô Du không?" Chiêm Đài nhẹ giọng hỏi Phương Lam.
Tất nhiên là cô nhớ rõ.
Hồ Dị gặp Ngô Du lần đầu ngay tại đầm Bích Ba ở núi Thiên Môn.
Trời đổ mưa như trút, trong lúc tránh mưa, hồ ly tình cờ trông thấy cậu sinh viên Ngô Du nhảy vào đầm nước.
Cậu ta bị đám tóc này cuốn lấy, nên suýt chết đuối, may mắn được hồ ly tốt bụng cứu mạng.
Sau khi hồ ly bỏ trốn từ Trường Sa trở về núi Thiên Môn thì vẫn giữ đám tóc này.
Hồ li vô cùng ngây thơ, thậm chí còn tưởng rằng trước đây Ngô Du bị thu hút bởi đám tóc, do đó, cô ấy coi nó như mồi câu cá, muốn dùng nó làm mồi câu người qua đường.
Thế là, cô ấy canh chừng ven đầm Bích Ba trên núi Thiên Môn mỗi ngày, để chờ người có duyên tiếp theo sẽ mắc câu.
Nhờ vậy mà Phương Lam và Chiêm Đài mới giải đáp được vụ mất tích của Ngô Du.
Cô gật đầu đáp: "Tôi nhớ, cậu ta đã bị chìm trong đầm nước ở núi Thiên Môn."
Chiêm Đài gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy cô có nhớ cách giết người của Trương Yên không?"
Phương Lam hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời cậu: "À...!cô ta thừa lúc Vu Minh đang bơi, mở lỗ thoát nước của hồ bơi.
Xoáy nước được hình thành với lực hút rất mạnh, Vu Minh bị cuốn vào trong xoáy nước, chết đuối trong bể bơi."
Trường hợp Vu Minh bị chết đuối và việc Ngô Du bị đuối nước cách đây gần một năm, ngoại trừ cả hai đều liên quan đến nước ra, thì quả là không có mối liên hệ gì với nhau.
Phương Lam không rõ Chiêm Đài có ý gì, chỉ có thể bấm bụng nói tiếp.
Chiêm Đài lại hỏi: "Ngày chúng ta gặp được Trương Yên, cô ta đã chết từ lâu, nhưng vẫn có thể nói chuyện một lúc với chúng ta như người đang còn sống."
Phương Lâm hiểu ra: "Đúng vậy, bởi vì cô ta được phủ lớp sáp bọc da người, hồn phách được niêm phong vào trong cái xác, cho dù xác thịt bên dưới lớp vỏ gần như đã biến thành bộ xương trắng, thì vẫn giống một bức tượng sáp sống động, y như người sống."
"Nhưng cô có từng nghĩ rằng," Chiêm Đài cắt ngang lời cô: "Người chết như đèn tắt, hồn phách tan biến, một lớp sáp mỏng lại có khả năng phong ấn vững chắc như kim cương, có thể lưu giữ linh hồn của người sống, đến nỗi khiến họ không thể đi vào luân hồi.
Chẳng lẽ điều đó không trái với tam cương ngũ thường sao?"
"Tương Tây có giáo phái tà đạo Lãi Kệ, sở trường là chú hồn, nhưng chỉ thổi hồn phách vào trong xác chết, cùng lắm là điều khiển được việc đi đứng của cái xác mà thôi.
Dù sao người chết cũng là người chết, hoàn toàn không thể mở miệng nói chuyện, chứ đừng nói đến việc đối đáp lưu loát."
"Đạo pháp ghê gớm đến đâu cũng có nhân quả đi kèm, pháp khí mạnh đến mấy cũng có nhược điểm.
Một lớp sáp mỏng lại có thể giữ lại linh hồn người chết ở cõi dương gian, thậm chí có hành vi cử chỉ chẳng khác gì lúc còn sống, vẫn còn cả ý thức lẫn trí nhớ.
Nếu đạo pháp này mạnh như thế thì sao có thể yếu đến độ bị phá vỡ hoàn toàn chỉ bằng một nhát dao của cô, hay một lá bùa do tôi đốt lên."
Phương Lam giật mình vỡ lẽ.
Hôm đó, Điền Hữu Lương có hành vi quấy rối cô, cô đã dùng con dao găm chọc thủng lớp sáp, khiến hắn đổ ập xuống đất như quả bóng bị xì hơi.
Sau này, họ gặp Trương Yên bên bể bơi của khách sạn Venice, Chiêm Đài chỉ dùng một đốm lửa âm phủ màu xanh trong lòng bàn tay là đã phá hỏng lớp sáp mỏng trên người cô ta.
Phương Lam nhớ đến câu chuyện của sư phụ Chiêm Đài.
Nhiều năm về trước, ông cũng từng gặp một đám xác sáp bọc da người ở vùng rừng núi hoang vu, chẳng phải khi đó, ông cũng đã thuận lợi thoát thân bằng một đốm lửa sao?
Chiêm Đài nói rất có lý, nếu xác sáp bọc da người có thể thật sự giam giữ hồn phách của người sống, thì sao lại yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn tấn công?
"Tại sao nhỉ?" Phương Lam lẩm bẩm: "Tại sao lại mâu thuẫn như vậy? Có phải ngay từ đầu chúng ta đã phán đoán sai về xác sáp không?"
"Không phải, chỉ là mới đầu chúng ta cũng không biết chính xác thứ gì được khóa trong xác sáp thôi." Chiêm Đài nói.
Trước kia, cậu không biết nhiều về xác sáp, chỉ có hồi nhỏ thỉnh thoảng được nghe sư phụ nhắc đến.
Về sau, gặp vụ Điền Hữu Lương mất tích ở Hạ Môn, cậu đã nghi ngờ về xác sáp da người, nhưng chưa bao giờ thấy tận mắt.
"Cho đến khi gặp được Vu Minh và Trương Yên, tôi mới xâu chuỗi những chuyện trước đây lại với nhau." Cậu nói: “Vu Minh chết trong bể bơi vì bị ngạt nước, nhưng vẫn kịp ám vào Trương Yên, ăn mòn ý thức của cô ta.
Xưa nay có vô số người vô tội mất mạng, ai cũng muốn báo thù xong rồi mới đi vào luân hồi, nhưng tại sao không ai làm được điều đó, mà chỉ có Vu Minh làm được?"
"Hồn chết đuối." Yêu tinh cá vẫn luôn im lặng đột nhiên xen lời, còn nhếch miệng cười khẩy, "Tất nhiên là loài chim thú sống trên mặt đất như các người sẽ không biết, nhưng những loài cá tôm nhãi nhép sinh sống dưới sông sâu biển lớn lâu năm như chúng tôi, khó tránh khỏi việc hay gặp phải mấy vong hồn chết đuối."
Phương Lam còn chưa kịp hiểu hồn chết đuối là gì, thì đã kinh hãi trước hàng loạt câu hỏi mà Chiêm Đài đưa ra tiếp theo.
"Lúc ở Hạ Môn, khi xác sáp bị phá hỏng, Điền Hữu Lương chết ngay trước mặt cô, vậy nên cô đã bị nhốt trong trại tạm giam, cho đến khi có kết quả khám nghiệm tử thi xác nhận rằng hắn đã chết trước khi cô bước vào cửa hàng.
Vết thương trên cánh tay hắn do con dao của cô gây ra là tổn thương sau khi chết." Cậu nhìn cô chăm chú và hỏi: “Cô có từng thử nghĩ xem nguyên nhân cái chết của Điền Hữu Lương là gì không?"
"Là bị chết đuối."
"Cô có muốn đoán thêm không? Trương Yên ngã xuống trước mặt chúng ta, nhưng trên người lại không có vết thương nào.
Kết quả khám nghiệm kết luận nguyên nhân cái chết của cô ta là gì?" Cậu nhẹ nhàng hỏi.
Phương Lam hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nói: "Cũng là chết đuối?"
Chiêm Đài không trả lời cô mà hỏi tiếp: "Đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể của Trương Đại Xuyên, Vu Minh lo rằng dấu vết của mình đã bị bại lộ, nên mới giết Trương Đại Xuyên để diệt khẩu.
Cô có dám đánh cược với tôi về nguyên nhân cái chết của Trương Đại Xuyên không?"
Phương Lam lắc đầu, cô đã hiểu được kết luận suy đoán của cậu.
Vu Minh, Trương Yên, Trương Đại Xuyên và Điền Hữu Lương, bốn người họ đều bị chết vì ngạt nước, và có liên quan chặt chẽ tới xác sáp bọc da người.
"Trước kia dân trí còn thấp, nữ giới bị mất trinh sẽ phải chịu hình phạt dìm lồng heo." Chiêm Đài thản nhiên nói: "Bỏ hòn đá tảng vào lồng tre, rồi nhấn cả người lẫn lồng xuống nước, làm chết ngạt một người vẫn đang sống.
Trong lúc giãy giụa, họ cào ngón tay lên vách lồng tre sắc nhọn đến rách bươm, máu tươi đầm đìa, đau đớn vô cùng."
"Để tránh bị ma nước trả thù, mây tre đều được ngâm qua máu gà rồi viết đầy bùa chú để đảm bảo hồn phách của người chết sẽ tan biến, vĩnh viễn không được đầu thai kiếp khác."
Chiêm Đài ngước mắt nhìn Phương Lam: "Một trăm năm trước, thứ giam giữ linh hồn của người chết đuối là lồng mây tre viết đầy bùa chú.
Hiện tại, thứ trấn yểm hồn vía của người chết đuối là lớp xác sáp mỏng manh."
"Cô còn không hiểu ư? Đây chính là hình thức tế sống.
Trước tiên, một người sống sờ sờ bị niêm phong vào lớp sáp nóng bỏng, tiếp theo bị dìm vào nước cho đến chết.
Sau khi người đã chết hẳn, lớp sáp phong ấn mọi oán niệm, mọi hận thù điên cuồng để rồi nung luyện chúng lên.
Từ đó, những ý niệm tối tăm nhất dần lan tràn như dây leo, cho đến khi trở thành một linh hồn chết đuối người không ra người, ma không ra ma."
"Từ đầu chí cuối, thứ bị nhốt trong lớp sáp không phải là hồn vía con người, mà là hồn chết đuối đã được nung luyện.".
Danh Sách Chương: