Bạn có điều kỳ quặc gì đó mà chưa bao giờ nói với ai không?
Nó được chôn sâu tận đáy lòng, chỉ sợ có người nào đó sẽ vô tình nhắc đến.
Ly thủy tinh lắc lư, rơi xuống tấm thảm dày nhưng không vỡ.
Tuy nhiên, vào giây tiếp theo, giống như có chiếc đồng hồ đảo ngược không gian và thời gian, ly thủy tinh chưa từng chao đảo rơi xuống, tất cả những chuyện này chưa hề xảy ra.
Phương Lam có cảm giác mình đang đi trong một đường hầm vừa dài vừa sâu hun hút, xung quanh tối mịt mùng và tĩnh lặng đến độ không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Cô giương mắt nhìn về phía lối ra bé tí rất xa rất xa, nhưng lại nhìn thấy những đốm sáng màu trắng toát ra ở đó.
Tuyệt vọng, song không thể hoàn toàn tuyệt vọng.
Ngặt nỗi, nếu nói là có hi vọng thì lại không biết rốt cuộc nơi cuối con đường tối tăm và vắng lặng này là đâu.
Cô rất mệt, rất muốn nằm xuống ngủ luôn tại chỗ, mặc kệ hết thảy.
Thế nhưng, lại luôn nghe thấy tiếng anh đang kiên định gọi cô ở bên tai.
“A Lam, A Lam.
A Lam, A Lam.”
Giọng anh như sắc đêm dịu dàng nhất thế gian, vừa khiến người ta khó chịu lại khiến người ta say sưa.
Cô dường như đang chết đuối trong biển cả mênh mông, đập vào tầm mắt chỉ toàn là vực thẳm, nhưng toàn thân lại được bao bọc trong sự ấm áp bao la của anh.
Là đứa bé chưa bao giờ mở mắt đã trở về trong bụng mẹ.
Là mầm cây chưa nhú đã vùi sâu trong bùn đất ẩm ướt.
Là đám mây nặng hạt chưa từng đổ mưa.
Là thuở ban sơ hỗn độn của vũ trụ, không có ký ức, cũng không có em và anh.
Hai mắt Phương Lam ướt nhòa, rõ ràng là cô rất muốn mở miệng gọi anh giống như anh gọi cô.
Có điều, đôi môi mấp máy, ấp úng một hồi, lại sợ mở miệng ra sẽ dọa anh chạy mất.
Giọng anh yếu dần, nước mắt Phương Lam trào ra như vỡ đê.
“Không… Em xin anh… Đừng mà…”
Bàn tay ấm áp và khô ráo chạm vào má cô.
Là anh cuối cùng đã vượt qua muôn vàn khó khăn để trở lại trước mặt cô.
“A Lam, em sao rồi?” Anh hỏi, giọng nói vẫn như trước kia.
Anh trông rất nhỏ, có lẽ là khi họ gặp nhau lần đầu tiên.
Hai đứa trẻ 8 tuổi lần đầu gặp mặt, một người không có bố, một người không có mẹ, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực.
Cô giống con nhím, còn anh giống con thỏ.
Sinh ra làm người, dốc trọn cả đời để hoàn thành một mục tiêu nào đó, và chắc chắn sẽ có rất nhiều điều ‘không như ý’ khắc cốt ghi tâm.
Đôi khi, những điều này sẽ bị hạn chế vô thời hạn, hoặc phát triển một cách không thể kiểm soát.
Cô biết rõ trên núi có hổ, nhưng vẫn không thể ngăn được bước chân mình.
Cô muốn khóc, lại không hiểu vì sao anh đang đứng trước mặt cô mà cô vẫn buồn đến thế.
Cô muốn cười, song trái tim cô đang bị một sợi dây thừng quấn chặt, trong tâm tư đầy ắp sự tra tấn điên cuồng của việc mong cầu mà không được.
Tại sao? Cô hỏi ra tiếng.
Nhưng anh chỉ biết ngây thơ ôm cô vào lòng và khẽ hôn lên trán cô.
“Không sao, để đó cho anh!” Anh nói, ánh mắt trong veo dịu dàng như nước.
Cô muốn đáp ‘vâng’, nhưng lại biết rằng anh không đáng tin.
Cô hoảng hốt và hoang mang, nếu ngay cả anh cũng không đáng tin thì còn có thể tin được ai trên đời nữa?
Anh lại nói: ““A Lam, ngủ đi em, đừng nghĩ nhiều.”
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt vào, nhưng ngay sau đó cả người cô cô như bị lửa thiêu đốt, khiến cô cảm nhận được nỗi đau ngàn mũi tên đâm vào tim.
Không, không thể ngủ được.
Không biết ý thức từ đâu đang gào thét như điên bên tai cô, đánh thức cô khỏi cơn mê.
Cô biết rằng mình không thể nhắm mắt, nếu tiếp tục nhắm mắt sẽ đau thấu tâm can.
Nhưng tại sao? Tại sao cô không thể ngủ?
Cô yêu anh nhất, cô chỉ yêu mình anh, nhưng tại sao lại không thể nghe lời anh?
Cô đau đớn vô cùng, đau đến tận xương, đau không thiết sống nữa.
Cơn đau âm ỉ khắp toàn thân dần trở nên rõ rệt và dồn lại một chỗ.
Má của cô đau như bị kim châm.
Càng lúc càng đau hơn.
Kèm theo đó là giọng nam giới trầm thấp, đang nôn nóng gọi: “Phương Lam! Phương Lam! Tỉnh lại đi!”
Đầu ngón tay đau nhói, cuối cùng Phương Lam cũng mở bừng hai mắt.
Cô đang nằm ngửa trên sân khấu, còn Chiêm Đài đang quỳ bên cạnh, mũi kiếm gỗ đào đã đâm vào đầu ngón tay cô chảy máu.
Mặt cô cũng đau và đỏ lừ hết cả lên, đó là do Chiêm Đài hết vỗ lại véo má cô để đánh thức cô lúc nãy.
Phương Lam từ từ nhổm dậy, vẫn không phân biệt được đây là ảo cảnh hay thực tế, bèn đưa tay day hai đầu lông mày và im lặng hồi lâu.
Thấy cô đã tỉnh, Chiêm Đài rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêng người ngồi bệt xuống bên cạnh, lẳng lặng nhìn cô.
Phương Lam tỉnh táo lại, dường như đã hiểu rõ ngọn ngành.
Cô cau mày, khàn giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Chiêm Đài nâng cổ tay mình lên cho cô nhìn đồng hồ đeo tay.
Nhờ ánh đèn màu cam trên trần sân khấu, cô nheo mắt nhìn một lúc mới nhận ra bây giờ đã là rạng sáng.
Cô khẽ thở dài và định đứng lên.
Có điều, Chiêm Đài đã giơ tay ngăn cô lại.
Cậu kìm nén mãi, kìm nén đến mức lồng ngực sắp nổ tung đến nơi, cuối cùng không nhịn được nữa bèn hỏi cô.
“Phương Lam, Lục Ấu Khanh là ai?”
Huyên Bạch Cốt tạo ra ảo cảnh.
Ngay khi vong vải liệm bị phá bởi tiếng huyên, Chiêm Đài liền cất huyên đi, không thổi nữa.
Tuy nhiên, vừa mới xoay người lại nhìn thì thấy Phương Lam đã ngã xuống cạnh sân khấu.
Cậu vốn không lo lắng cho lắm, vì ảo cảnh mà huyên Bạch Cốt tạo ra không gây chết người, có ảnh cảnh đẹp đẽ và ngọt ngào, cũng có ảo cảnh kinh khủng và đau thương, nhưng người bình thường có thể tỉnh lại chỉ sau nhiều nhất là vài ba phút.
Cho dù gặp phải chuyện sống chết, tan cửa nát nhà, chỉ cần bên ngoài cất tiếng gọi, thì cùng lắm chỉ mất 10 phút là tỉnh lại.
Nhưng khi cậu đi tới và lật người Phương Lam lên, lại thấy khuôn mặt cô đỏ ửng và đẫm nước mắt, cả người run rẩy như chìm trong nỗi đau đớn tột cùng.
Chiêm Đài cả kinh, lập tức vỗ vào má Phương Lam để đánh thức cô.
Phải cái, cậu đã vỗ đến mức má cô đỏ hết cả lên, mà cô vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại và liên tục lẩm bẩm.
Chiêm Đài cúi người xuống gần bên miệng cô mới nghe ra là cô vẫn luôn gọi: “Ấu Khanh.”
Cô cứ lặp lại hết lần này đến lần khác hai từ Ấu Khanh, tiếng gọi khi ngọt ngào, lúc dịu dàng, khi đau đớn lúc buồn bã.
Cậu ngẩn người lắng nghe, không hiểu vì sao Phương Lam lại lặp lại tên giả của cô như vậy.
Mãi đến vài phút sau, Chiêm Đài mới bừng tỉnh.
Không phải cô lặp lại tên giả của mình mà đang gọi tên một người khác.
Người đó tên là Ấu Khanh.
Lục Ấu Khanh.
Hai mắt Chiêm Đài sáng lên, cậu im lặng chờ đợi câu trả lời của Phương Lam.
Cô vừa mới tỉnh lại, đôi môi hãy còn tái nhợt, cứ thế ngồi dưới ánh đèn màu cam với đôi mắt ươn ướt, trông chẳng khác gì chú nai con lạc đường.
Nhưng chỉ một lát sau, vẻ yếu ớt và lơ mơ khi vừa mới tỉnh lại đã dần biến mất.
Nét mặt cương nghị và lạnh lùng hẳn lên, cô lại trở lại là một Phương Lam kiêu ngạo và ‘giỏi diễn xuất’ quen thuộc.
Chiêm Đài gần như muốn vỗ tay khen ngợi sự thay đổi sắc mặt của cô.
Cậu suýt nữa đã không kìm được mà buông lời nói kháy cô, đoán rằng cô không học Học viện Điện ảnh Bắc Kinh thì cũng phải học Học viện Hí kịch Trung Ương.
Có điều, khi thấy cô dửng dưng lau máu trên đầu ngón tay vào vạt áo, khuôn mặt hãy còn sưng đỏ mà vẫn đứng lên như chẳng hề gì, cậu lại cảm thấy tưng tức trong lồng ngực, khó chịu ghê gớm.
Sự yếu đuối và nước mắt của cô đều ở trong ảo cảnh, chỉ bộc lộ trước mặt ‘Ấu Khanh’ kia.
Chiêm Đài đột nhiên không nén nổi cơn tức giận, lập tức níu cánh tay cô, còn hỏi một cách rất dứt khoát.
“Phương Lam, đến cùng thì Lục Ấu Khanh là ai?”
Phương Lam hất tay cậu ra, như thể tay cậu là sâu không bằng.
Đoạn, cô quay người lại và đáp: “Là chồng tôi, được chưa?”.