Phương Lam nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ toa tàu, dần dần cảm thấy hơi buồn ngủ, đầu càng lúc càng nặng trĩu.
Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trong vòng ôm của Chiêm Đài, thế là vội vàng ngồi thẳng lên: “Không đè lên miệng vết thương chứ?”
Chiêm Đài liền nhăn mặt rên lên một tiếng, vẻ mặt đau đớn, trông rất khổ sở.
Phương Lam hoảng hốt kéo cánh tay của cậu nhìn đi nhìn lại một lượt, còn lo lắng hỏi: “Cậu sao rồi? Có việc gì không?”
Chiêm Đài mặt nhăn như mướp đắng, chỉ vào đùi và khẽ nói với giọng kỳ quái: “Lúc ngủ, cô nghiêng ngả hết bên này sang bên kia, nếu tôi mà không đỡ cô thì trán cô đã đập vào cửa kính rồi.
Cô dựa vào tôi lâu như thế, chân tôi cũng tê hết cả lên vì bị cô đè đây này.
Ui da, còn không mau xoa cho tôi đi?”
Bấy giờ, Phương Lam mới yên tâm, bèn hất tay cậu ra, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đến đâu rồi?”
Tàu cao tốc vừa mới chạy qua Phúc Châu, còn 2 giờ nữa mới đến nơi.
Ngồi trên tàu quá lâu, Phương Lam bèn đứng dậy, cử động cái cổ đã mỏi nhừ.
“Cậu biết từ khi nào?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Lúc cô nhắc đến Tần Phúc.” Cậu đáp.
Cô nói đúng, ngoài lão Bạch ở Trùng Khánh và tay săn ảnh Sam ở Hồng Kông ra, chỉ có ông chủ Tần Phúc ở bến cảng Thâm Quyến là người biết tình hình gần đây của họ, đồng thời cũng có khả năng đoán được khi nào họ từ Hồng Kông trở về.
Cô nghĩ đến xứ Hương Cảng, nhưng cậu lại lập tức nghĩ xa hơn.
Ngoài Hồng Kông ra, cô và cậu đã từng đi nhiều nơi, để lại nhiều dấu vết, gây nhiều sự chú ý.
Tuy cậu đã mạo phạm Tần Phúc trong tình thế cấp bách, nhưng hắn tự xưng là người của môn phái đàng hoàng, cho dù thật sự ra tay giết người cũng không cần phải thu hút sự chú ý của họ cho vẽ vời thêm chuyện.
Song, còn có một người mà mặc dầu cậu và cô chưa thực sự đắc tội hắn, nhưng cũng coi như là đã từng “giao đấu” với nhau.
Tàu cao tốc đến trạm dừng, không khí ẩm ướt thốc vào mặt khiến Phương Lam bừng tỉnh.
Đây là lần thứ hai họ đến Hạ Môn.
“Chỗ này chính là Thanh Dục Gia Viên.” Chiêm Đài nheo mắt phượng, ngước nhìn tòa nhà màu xám âm u.
Luật sư Hình đang đứng dưới tầng với chiếc áo sơ mi màu xám, đầu tóc chải gọn gàng.
Nhìn thấy họ, anh ta uể oải vẫy tay: “Hai em đã ăn cơm chưa?”
Lúc họ đến đã là hơn 9 giờ tối, Phương Lam vội vàng gật đầu chào hỏi anh ta.
Anh ta mỉm cười nhìn cô, nói: “Đừng khách sáo với anh.
Vụ án lần này, các em vất vả rồi.”
“Anh đã biết về tình tiết của vụ án.
Thư Minh đã kể với anh một lượt.
Tối qua, anh đã nhờ một đồng nghiệp ở Hạ Môn kiểm tra, quả đúng như lời em nói.
3 tháng trước, Vu Minh tham gia đợt trao đổi cán bộ, nên đã chuyển từ Bệnh viện trực thuộc Hạ Môn đến Bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em số 2 của Bắc Kinh, đây cũng chính là khoảng thời gian chị Lâm Tố của em đến đó khám thai.
Trước đấy, hắn vẫn luôn ở Hạ Môn.” Luật sư Hình nói.
“Hắn sinh năm 83, nghe bảo là con một trong nhà, cha mẹ đều đã qua đời.
Tuy nhiên, sau khi điều tra đơn giản thì được biết hắn từng có một người chị ruột.” Luật sư Hình thở dài, “Mười mấy năm trước, người chị gái lớn hơn hắn 3 tuổi này đã thi đỗ vào trường đại học ở Bắc Kinh.”
“Hoàn cảnh gia đình Vu Minh không mấy dư dả, một nhà bốn người sống trong căn hộ cũ kỹ do nhà máy dệt phân cho trước đây.” Anh ta chỉ vào hành lang tối thui.
“Cô con gái thi đỗ đại học ở Bắc Kinh, cả nhà hết sức vui mừng, tiễn cô ấy nhập học.
Cô ấy rất phấn đấu, học hành giỏi giang, chưa bao giờ để gia đình phải bận lòng, còn đi làm thêm ngoài giờ học để đỡ đần bố mẹ.
Là đứa con ngoan toàn diện nhất mà em có thể nghĩ đến.”
Chiêm Đài cụp mắt, bàn tay từ từ nắm thành quả đấm.
Phương Lam đã đoán được diễn biến tiếp theo của câu chuyện, cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, nhưng vẫn đứng nghiêm, nghe luật sư Hình kể tiếp.
“Nhưng cô con gái ngoan ấy đã chết trong vụ cháy quán cà phê Internet tại thủ đô hơn 10 năm trước…” Anh ta lại thở dài, “Về sau, bạn cùng phòng của cô ấy kể lại rằng, cô ấy vẫn ở lại quán net mỗi đêm để viết tiểu thuyết đăng trên mạng, để kiếm tiền phụ giúp cho gia đình.”
“Sau khi xảy ra tai nạn, cô ấy không chết ngay mà được đưa đến bệnh viện cấp cứu và điều trị.
Cuối cùng, cô ấy vẫn ra đi sau hơn 10 ngày chống chọi, để lại bố mẹ và cậu em trai với nỗi đau đớn khôn nguôi.”
Phương Lam đột nhiên quay sang nhìn Chiêm Đài.
Câu khép hờ mắt, khẽ gật đầu.
Chị gái của Vu Minh chính là tác giả của tiểu thuyết trên mạng đã tạm dừng hơn 10 năm trước.
Cô ấy nắm bắt được thị hiếu của độc giả, dốc hết sức viết một bộ tiểu thuyết với mô típ thánh nữ, chỉ để kiếm ba đến năm tệ (khoảng 15 -18 nghìn đồng) cho một nghìn chữ mỗi chương, nhặt nhạnh chút tiền để có giúp đỡ gia đình.
Thế nhưng, cô ấy đã chết trong vụ cháy quán net do chính tay Điền Hữu Lương châm lửa.
Xác của cô ấy được đưa từ Bắc Kinh về quê nhà Hạ Môn.
Còn tên khốn kiếp phóng hỏa lại trốn khỏi sự trừng phạt mà hắn ta đáng phải nhận, vì chưa đủ tuổi vị thành niên
Người em trai Vu Minh vô cùng đau buồn đã thi đỗ vào Đại học Hạ Môn.
Sau khi tốt nghiệp, hắn ở luôn lại trường học tiếp lên cao học, tiến sĩ, quyết chí trở thành một bác sĩ cứu người.
Lưới trời thưa mà khó lọt.
7 năm sau vụ hỏa hoạn, khi Vu Minh đang học cao học, hắn tình cờ phát hiện thủ phạm tự tay châm lửa nhưng lại thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật năm đó là Điền Hữu Lương đã trở thành sinh viên năm nhất học cùng trường.
Phương Lam nhớ ra Chiêm Đài từng nói rằng, cho dù tất cả mọi người trên thế giới này đều quên, thì gia đình của hơn hai mươi nạn nhân bị chết bởi vụ cháy cũng sẽ không quên Điền Hữu Lương, kẻ đã may mắn thoát tội khi đó.
11 năm trước, Vu Minh đã đích thân ra tay trả thù, đưa Điền Hữu Lương ra trước công lý.
Vu Minh không giết Điền Hữu Lương, mà biến hắn ta thành một cái da người bằng sáp, cầm tù hắn trong cửa hàng tạp hóa cạnh sân vận động Hạ Môn.
Cho đến khi Phương Lam xuất hiện, Điền Hữu Lương bộc phát thú tính, và cô đã phá hủy lớp sáp trên người hắn trong lúc đôi bên giằng co.
“Tất nhiên, những người chúng ta đã gặp ở Hồng Kông có lẽ sẽ chú ý đến hành tung của tôi và cô.
Có điều, chúng ta cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện ở Trường Sa, Hạ Môn, Trùng Khánh như vậy, chẳng lẽ lại không thu hút sự chú ý của người khác sao?” Cậu nói.
“Có thể lên thuyền Diêm Vương, rồi một mình trói hai kẻ độc ác mà không ai hay biết, khiến họ biến mất trong buổi biểu diễn ca nhạc trước hàng nghìn con mắt khán giả, và biến họ thành cái xác sáp bọc da người.”
“Người như thế sao có thể mặc cho cô và tôi nói đến là đến, bảo đi là đi được?” Chiêm Đài nói tiếp.
“Cô đã làm hỏng cái xác bằng sáp bọc da người Điền Hữu Lương mà Vu Minh tạo ra, còn phải vào nhà giam vì việc này.
Vụ việc ầm như vậy, sao hắn có thể không có phản ứng gì cơ chứ? Tôi đoán, Vu Minh đã để ý đến chúng ta từ khi đó, đồng thời cẩn thận điều tra dấu vết của tôi và cô.”
“Hơn nữa, sau này hắn còn nhân cơ hội thăm khám thai mà chủ động tiếp cận chị Lâm Tố, động cơ không rõ ràng, nhưng tôi đoán hắn muốn nhân cơ hội dò hỏi chị ấy, xem chị ấy và chúng ta có ý định nhằm vào hắn không, hoặc chúng ta có tiếp tục nhúng tay vào vụ mất tích của Điền Hữu Lương và Trương Đại Xuyên nữa hay không, thậm chí liệu chúng ta có điều tra ra hắn không.” Phương Lam nhíu mày, tiếp lời Chiêm Đài.
“Phải cái, trong quá trình đó, hắn đã bị giết.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Đúng vậy.” Chiêm Đài gật đầu, “Vu Minh bị chết oan, hồn phách bị khống chết, nhưng lại nóng lòng hi vọng có người có thể báo thù, giải oan cho mình.”
“Do đó, hắn mới cập nhập 3 chương của cuốn tiểu thuyết trên mạng mà chị gái hắn từng viết.
Một chương kể về hai vợ chồng anh chị Lâm, Tống; một chương về cô và tôi; một chương về cái tay bị chặt thành từng mảnh, hòng thu hút sự chú ý của chúng ta, khiến chúng ta phải quan tâm đến việc điều tra vụ án cái tay bị chặt.”
“Nhưng tại sao chứ?” Phương Lam nghĩ mãi vẫn không hiểu.
“Rõ ràng là hắn có cơ hội giáp mặt chị Lâm Tố, vậy tại sao không trực tiếp nói về vụ án mà cứ phải chọn cách trả thù đặc biệt này?”
“Và cả cái tay bị cắt trong túi ni lông kia nữa.” Cô nói..
Danh Sách Chương: