*Hạ Hắc Đà: Tên một thôn làng nằm gần tuyến đường Nhị Hứa, quận Tiểu Điếm, thành phố Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
Trung thu năm nay rơi vào thứ Hai đầu tuần, là ngày làm việc, cho nên hai bên bờ sông có ít người dân đến xem biểu diễn ánh sáng.
Phương Lam rảo bước đi thẳng một mạch về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến bên bờ sông, sau đó khoanh tay lặng lẽ đứng đợi.
Dưới ánh hoàng hôn, nước sông buổi đêm đen thẫm một màu, những ánh đèn muôn màu chạy dọc hai bên bờ, trải dài vô tận.
Nhiều cặp cha mẹ đưa con cái đến đây chơi.
Những đứa trẻ 2, 3 tuổi cầm đèn hoa sen sáng lấp lánh đang cười đùa thích thú, trông như một niềm hạnh phúc giản đơn nhất giữa cõi phàm trần.
Hạnh phúc ư? Phương Lam hơi ngẩn ngơ.
Từ nhỏ đến giờ, dường như cô chưa từng trải qua một cuộc sống bình thường.
Sau hai năm phiêu bạt, cô không biết rốt cuộc tương lai của mình sẽ ra sao, song lại chẳng hề nắm được điều gì trong tay.
Số phận của cô giống như cái bóng phản chiếu trên mặt sông tối đen, trôi theo dòng nước, và bị đẩy về phía trước bởi hết sự sắp đặt này đến sự sắp đặt khác.
Suy cho cùng, cô và Chiêm Đài có thể như thế này được bao lâu? Nếu sau khi cậu bói gạo, Lục Ấu Khanh vẫn còn sống thì cô nên làm thế nào? Cô nên tiếp tục tìm anh, hay từ bỏ? Nếu anh đã mất thì cô nên làm gì?
Nửa đời trước cô như cánh bèo trôi, sợ nhất là bản thân bỗng dưng bị trói buộc.
Phương Lam nhắm mắt lại, gió đêm mát mẻ thốc vào mặt, khiến đầu óc với những suy nghĩ lộn xộn dần dần tỉnh táo hơn.
Bên tai vang lên tiếng huyên náo, chiếc hồ lô bằng gỗ du đeo trên cổ đột nhiên khẽ nhúc nhích, Phương Lam rất thính, lập tức mở mắt ra.
Cô trông thấy một đoàn ương ca* mặc đồ đỏ đang đi tới, giữa đoàn là hai người đàn ông mang gậy sắt trên vai.
Quả nhiên, có hai bé gái tầm 7, 8 tuổi trang điểm rất đậm, nét mặt có phần đờ đẫn, đang đứng trên gậy sắt.
*Ương ca là loại hình múa dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền Bắc.
Cô cau mày nhìn họ đi đến gần và lẳng lặng nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay, đồng thời hơi cúi đầu xuống.
Tuy nhiên, đám đông bỗng xôn xao, kèm theo một loạt tiếng hô kinh ngạc.
Phương Lam liền ngẩng đầu lên, thì nhận ra phía cuối đoàn ương ca còn có một người đang biểu diễn múa đầu thú.
Chiếc đầu thú rất to, mặt xanh nanh vàng, con ngươi đen nhánh sống động như thật, miệng phun lửa rừng rực trong chớp mắt, khiến người xem thi nhau vỗ tay hoan hô, tán thưởng.
Mặt nạ đầu thú? Tim Phương Lam chợt thắt lại, điều đầu tiên mà cô nghĩ đến là ông Lâm đã thấm nhuần những trò chơi dân gian của vùng nông thôn Thiểm Tây nhiều năm, sở trường của ông là làm đầu thú.
Chẳng lẽ dưới mặt nạ đầu thú là ông Lâm? Phương Lam mím môi, lách qua biển người, đi ngược về hướng đầu thú.
Cô ăn đứt ở khoản xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng khó gần, đứng giữa đám đông trông cực kỳ bắt mắt.
Khi vừa mới chen được lên trước, cô mơ hồ nhận thấy người đội mặt nạ đầu thú thoáng dừng lại, nhìn về phía cô.
Vì sợ ông Lâm không nhận ra mình, nhân lúc đầu thú nghỉ ngơi trước khi phun lửa, cô bèn cất cao tiếng gọi, khiến người khác không khỏi để ý.
Nghe thấy tiếng gọi lảnh lót của cô, người dưới mặt nạ đầu thú hơi khựng lại.
Trong chớp mắt, Phương Lam có cảm giác người nọ liếc nhìn về phía cô, nhưng hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì tiếp theo, thay vào đó lại đi tiếp về phía trước, khiến cô cảm thấy cái liếc mắt đó thật ra chỉ là ảo giác.
Thấy đội ngũ đang đi đến địa điểm cuối cùng của tiết mục biểu diễn ánh sáng, Phương Lam càng sốt ruột hơn, vội mở miệng gọi thật to, tiếng gọi còn tha thiết hơn lần trước.
Rốt cuộc, người mang mặt nạ đầu thú cũng chú ý đến cô.
Người đó nghiêng đầu và từ từ dừng lại.
Đúng lúc này, đội ngũ đi đến cuối đường, phía trước đầu thú là nhóm múa gậy, cô bé đứng trên gậy chuẩn bị nhảy xuống, mấy bác gái trong đoàn ương ca xúm lại hỗ trợ cô ấy.
Trong lúc hỗn loạn, người đàn ông nhân cơ hội này tháo chiếc mặt nạ đầu thú xuống, để lộ khuôn mặt khôi ngô dưới ánh đèn.
Hàng mi dài, mắt phượng hơi xếch, da dẻ trắng sáng như ngọc, sống mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng mím nhẹ, trên mặt viết rõ sự không đồng tình, còn nhìn cô bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa trách cứ.
“Chiêm Đài…” Phương Lam lẩm bẩm gọi tên cậu, lại chợt nhận ra nước mắt đã nhòe mi.
Chiêm Đài quẳng mặt nạ đầu thú sang một bên, bước tới gần cô, nhấn vào vai cô một cách khẩn trương và khẽ nói: “Suỵt…”
Cậu ôm cô vào trước ngực, lòng bàn tay dính thuốc màu màu xám không biết từ đâu, cứ thế bôi lung tung lên mặt Phương Lam, biến khuôn mặt trắng nõn của cô trở nên lem luốc.
“Nếu em đã tới thì ngoan ngoãn theo sát bên tôi, đừng đi đâu hết, không được rời khỏi tôi nửa bước.” Cậu căng thẳng đến độ hạ thấp giọng, rồi ôm cô đi nhanh lên trước, dẫn cô đến trước mặt một người phụ nữ đi đầu đội ngũ.
Người phụ nữ tầm 40 tuổi, mặc áo choàng ngắn màu đỏ tươi và chiếc quần màu xanh lá cây, khuôn mặt tròn trịa chưa nói đã cười, nom rất hòa nhã và dễ gần.
Chiêm Đài kéo cô đến trước mặt cô ta, cười nói: “Chị Thẩm ơi, đây là vợ em, cô ấy hát Tần xoang*.
Tối nay đi ăn cơm, em dẫn cô ấy đi cùng nhé?”
*Tần xoang: Là loại hình ca kịch lưu hành ở các tỉnh phía tây Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau.
Người phụ nữ họ Thẩm chậm rãi ngước mắt lên, nở nụ cười vô tư, nhưng lại quét mắt quan sát Phương Lam từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng thong thả gật đầu, đáp: “Ừ.”
Chiêm Đài mỉm cười, vừa định mở miệng nói cảm ơn thì cô ta liền vờ như vô tình chỉ vào gậy sắt trên mặt đất mà rằng: “À, đừng quên đạo cụ.”.
Danh Sách Chương: