“Có lẽ, câu chuyện ma cô kể liên quan đến chiếc gương trong nhà vệ sinh năm đó có chút nội tình, cho nên bất đắc dĩ mới phải dùng một vài thủ thuật kín đáo, chẳng hạn như Bích Trản Vân Lạp.” Chiêm Đài vừa nói vừa đi xung quanh cái chuông màu máu, đồng thời xoay thanh kiếm gỗ đào trong tay, và vẫn đang do dự không biết bắt đầu như thế nào.
“Chẳng biết là bọn họ mời thuật sĩ lừa đảo, hay là cô gái kia bị giết chết quá thê thảm, nên oán khí vẫn quanh quẩn trong nhà vệ sinh mãi vẫn không tiêu tan.
Vì vậy, những nhân tài Hồng Kông coi trọng phong thủy đã biến nơi này thành cỗ quan tài trấn hồn.” Cuối cùng, Chiêm Đài đã có quyết định.
Cậu ngồi xổm xuống, lấy từng pháp khí trong ba lô ra xem thử, rồi lại cau mày ném đi, có vẻ không hài lòng cho lắm.
Phương Lam thấy cậu lục tung lên như vậy, bèn hỏi: “Cậu tìm cái gì?”
Cậu không trả lời cô, mà vẫn nói tiếp về vụ án: “Quan tài trấn hồn chỉ là thứ để người ta yên tâm phần nào, chung quy phong thủy cũng chỉ là trò ‘dệt hoa trên gấm’, chẳng thay đổi được sinh tử vô thường, cũng như số phận.”
“Mất công tạo một cỗ quan tài trấn hồn, lại bị kẻ xấu lợi dụng, vẽ thêm cái chuông máu trên tường.
Cô nói xem đây là đang có ý đồ gì? Để đề phòng yêu ma quỷ quái, nhưng rốt cuộc ai đã làm hại cô? Rõ ràng là con người mà.”
Chiêm Đài lấy ra từ đáy ba lô một cái hồ lô nhỏ xở dây tơ hồng, bấy giờ mới tạm gật đầu, thở phào một hơi, sau đó xoay người lại, đeo nó lên cổ Phương Lam.
Cái hồ lô quê mùa xấu xí, nhưng sợi dây tơ hồng mảnh mai trên cần cổ trắng nõn thon dài của cô lại toát lên vẻ thanh tú.
Cuối cùng, cậu cong khóe miệng, chăm chú nhìn cô, nhưng lại hỏi đến nợ cũ: “Cũng tại cô tự cho mình thông minh, hồi đó cứ muốn ‘chỉnh’ tôi bằng được.
Nếu răng chó đen vẫn ở trong tay tôi thì bây giờ đã có thể đeo lên cổ cô để trừ tà, tôi cũng yên tâm hơn nhiều.”
Cậu nói với giọng nửa trách cứ nửa lo lắng: “Cô dùng tạm hồ lô gỗ du này đi, có còn hơn không.
Lát nữa, tôi niệm quyết phá cái chuông máu kia, cô nhớ nấp ra xa một chút, nghe chưa?”
Trước khi phá trận, tuy cậu rất bình tĩnh, nhưng sau cùng vẫn mím môi, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn của cô.
“Đừng cậy mạnh.” Cậu dịu dàng như biển lặng: “Dù trời sập xuống cũng có tôi chống đỡ cho cô.”
Cái chuông màu máu chiếm nửa mặt tường.
Chiêm Đài ghé sát vào xem, lại phát hiện nó được vẽ sinh động như thật, nửa trên vẽ ba mươi sáu Thiên Cương, từ giữa đến quả lắc vẽ bảy mươi hai Địa Sát.
Thiên Cương Bắc Đẩu đều có cả, còn cố ý vẽ trong quan tài trấn hồn, đây chẳng phải là để trấn áp ác quỷ yêu nghiệt vĩnh viễn sao?
Tiếng chuông ngân vang một lúc mới tan, Ôn Bích Chi và ma nữ váy trắng vô danh giống như bụi bặm trên không trung, từ từ biến mất theo tiếng chuông, mây khói như dần dần trở nên mờ mịt.
Chiêm Đài nhớ lại cảnh tượng khi hai vong hồn biến mất, sau đó âm thầm cắn chặt răng.
Dùng đến biện pháp mạnh để xử lí hai ma nữ bị chết oan, không chột dạ thì là gì?
Cậu lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, ngón tay dần dần siết chặt lại thành nắm đấm rồi hạ quyết tâm, quay người lại, nhẹ giọng nói với Phương Lam: “A Lam, chuẩn bị đi, tôi sắp bắt đầu đây.”
Rõ ràng là cậu dịu dàng ngày thường rất nhiều, nhưng trái tim Phương Lam lại chùng xuống.
Cô vừa định đi về phía trước liền thấy cánh tay trái của cậu vung lên cao, trong tay không biết đã cầm một bình nước hóa thi từ khi nào.
Cô thót tim, giây tiếp theo lại thấy cậu vung tay lên, hất mạnh bình nước hóa thi về phía chuông máu trên tường.
Nước trong bình bắn tung tóe, nhưng lại bốc lên ngọn lửa cháy ngùn ngụt ngay khi tiếp xúc với không khí.
Ngọn lửa màu hồng cam theo cột nước lan đến chiếc chuông, bốc cháy phừng phừng dọc theo quỹ đạo màu đỏ tươi kia.
Bức tường màu xám thoáng chốc bùng cháy cùng chuông máu.
Dưới sự phản chiếu của ngọn lửa, khuôn mặt Chiêm mang theo vẻ đẹp ma mi pha lẫn nét điềm đạm.
Cậu dán mắt nhìn vào bức tường, giơ kiếm gỗ đào lên trời, lá bùa vàng như những bông tuyết bay lả tả, bị sóng nhiệt thổi tung lên không trung.
Phương Lam đứng ở xa mà vẫn cảm nhận được hơi nóng hầm hập thốc tới.
Phần da để lộ ra bên ngoài nóng đến đau rát, hai cánh tay đỏ lên trông thấy.
Cô vội lao đến bồn rửa tay, nhưng trong vòi nước lại không có một giọt nước nào.
Cơn sóng nhiệt xuyên qua da thịt, truyền đến cơ thể cô, cổ họng cô đau rát khó thở, khiến cô không thể nhịn được mà ho khan theo bản năng.
Phương Lam ho đến độ chảy nước mắt.
Cô bất giác nghĩ đến bản thân mình đã như này, chẳng phải Chiêm Đài lại càng khó chịu hơn sao?
Cậu thật sự rất khó chịu, nhưng đó là sự tra tấn về mặt tâm lý.
Người sống lại bị coi như vong hồn mà nhốt trong chuông máu của quan tài trấn hồn, chưa từng có cuốn sách nào hướng dẫn cách tự cứu mình khi rơi vào tình cảnh này.
Cậu hết cách, đành nhắm mắt lấy độc trị độc đánh cược một ván, dùng lửa dương để phá trận chuông máu âm.
Gọi là nước hóa thi nhưng lại không phải là nước, mà là dầu của xác chết cực độc được luyện từ thi thể mới chết, khi hồn phách còn chưa hoàn toàn rời khỏi cơ thể.
Một bình dầu tử thi kia hắt lên chuông máu, ngọn lửa cháy rừng rực, hai mắt Chiêm Đài đỏ hoe, miệng lẩm nhẩm đếm, và hi vọng sẽ thắng cược.
Tiếng chuông kêu đủ 108 tiếng.
Đuôi lông mày bỏng rát, cậu bèn chạm vào mới nhận ra hơi nóng đang thiêu đốt lông mày của mình.
Cậu đã đếm đủ 180 hồi chuông, nhưng vẫn chưa phá được trận.
Lửa vẫn cháy, bóng cây loang lổ không hề thay đổi, vẫn xuyên qua ánh lửa in lên mặt đất như thể được vẽ nên.
Cửa cũng vẫn là cửa hai chiều, sau khi đẩy ra lại có một nhà vệ sinh khác, từng đợt lửa nóng cuồn cuộn xông ra, bịt kín đường lui.
Chiêm Đài vốn đã nắm chắc tám phần khi có thể đốt lên ngọn lửa này.
Trong quan tài có bao nhiêu thứ có thể thiêu được? Trong tình huống xấu nhất, dầu thi thể cháy sạch thì lửa cũng sẽ ngừng.
Tay phải đã bị thương, nên cậu không dám đánh cược xem liệu có bị chết trong Bích Trản Vân Lạp nữa hay không, vì thế mới cố liều một phen.
Tuy nhiên, cậu lại không đoán được rằng ngọn lửa quỷ quái đã lan lên trần nhà dọc theo chiếc chuông máu trong tường.
Trần nhà rõ ràng là trống trơn, nhưng lúc này lại biến thành biển lửa kỳ quái, đốm lửa rơi lả tả từ trên trời xuống, giống như một cơn mưa đỏ.
Chiêm Đài đanh mặt đi về phía Phương Lam rồi ôm ngang cô lên bằng tay trái, dùng một tay nâng eo cô, đẩy cô tiến sát ô cửa sổ nhỏ trên tường: “Cô gầy nên eo cũng mềm hơn, thử chui ra đi!”
Bả vai dày rộng của cậu bị hai chân cô giẫm lên mà không hề cảm thấy nặng: “Dù không thoát ra được, thì hít tí không khí trong lành cũng tốt.”
Phương Lam đã mềm nhũn cả người.
Cô trượt xuống theo vách tường chẳng khác gì tượng đất bị tan chảy, sau đó rơi vào khoảng trống giữa hai cánh tay cậu: “Tôi đã vào đây thì sẽ không định ra ngoài một mình! Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết, dẫu tôi có xấu xa đến đâu cũng không thể quên đạo nghĩa giang hồ được.”
Chiêm Đài vẫn định nâng vai đưa cô lên, nhưng do cánh tay phải đang bị thương nên để cô thoát được như cá chạch.
“Đừng bỏ cuộc! Chiêm Đài, đừng bỏ cuộc! Chúng ta đều có thể sống, cậu đừng có chỉ lo cho tôi như thế.” Cô nhào lên ba lô.
May mà mái tóc dài đã bị cắt ngắn trong tù, nếu không cũng đã sớm bị ngọn lửa thiêu rụi, khó mà giữ được.
“Huyên Bạch Cốt, cậu thổi đi!” Cô vừa lục ba lô vừa hét, còn tiện tay lấy một nắm gạo nếp và một nắm đậu xanh ném lên biển lửa trên trần nhà, rồi lại lấy ra cái vạc Hỏa Minh, ném mạnh về phía chuông máu trên tường.
Chiêm Đài lưng đầy mồ hôi, thở hổn hển, tay nắm chặt huyên Bạch Cốt, song lồng ngực lại đau đớn không chịu nổi.
Cậu bỗng buông tay, huyên Bạch Cốt sáng bóng rơi xuống, lăn trên đất.
Cậu vừa mới cúi xuống định nhặt lên, thì đầu gối đã mềm nhũn quỳ phịch xuống đất.
Mồ hôi chảy vào mắt cậu, hình ảnh cuối cùng mà cậu loáng thoáng nhìn thấy chính là cảnh Phương Lam đang cố hết sức lao đến.
***
“Cảm nắng? Họ nói như vậy sao?” Chiêm Đài hỏi với vẻ mặt đầy nghi ngờ và vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Ừ, lúc dì quét dọn vệ sinh tìm thấy tôi với cậu, hai ta nằm bất động trên sàn, mồ hôi nhễ nhại giống như bị ngất xỉu.
Dì ấy đã gọi điện báo cảnh sát, rồi gọi xe cứu thương đưa chúng ta đến bệnh viện.” Tình trạng của Phương Lam khá hơn Chiêm Đài rất nhiều.
Trước khi xe cấp cứu tới, cô đã từ từ tỉnh táo lại, sau đó đến xem cậu, thấy cậu thở đều, không có gì bất thường ngoại trừ người đầy mồ hôi.
“Tôi nhớ trước đó lông mày của cậu rõ ràng là đã bị bỏng, nhưng lúc ấy nhìn kỹ thì lại không thấy bất cứ dấu vết bị cháy nào, thế nên mới biết chắc hẳn là cậu không sao.” Phương Lam nhẹ nhàng thở ra.
Chiêm Đài cụp mắt, suy nghĩ một chốc, đoạn nói: “Là tôi niệm quyết phóng hỏa, nhưng cuối cùng lửa lớn đến mức không thể khống chế, nằm ngoài dự đoán của tôi.
Bây giờ ngẫm ra thì quan tài trấn hồn và chuông lửa đã nhốt hồn phách yêu ma trong đó, chắc chắn cũng sẽ đề phòng tà ma mượn ngoại lực chạy trốn.
Chúng ta đốt chuông máu, phá quan tài, đương nhiên là sẽ bị phản đòn.”
Cậu lại ngẫm nghĩ, rồi nói: “Quan tài trấn hồn và chuông máu giam giữ linh hồn, yêu quái, tà ma.
Tôi với cô là người sống sờ sờ, lửa lớn như thế là do chuông máu và quan tài trấn hồn gây ra.
Cảm giác bỏng rát mà chúng ta phải chịu đựng sau đó chỉ là do hồn phách bị nhốt trong quan tài bị đau, còn cơ thể thì không đáng ngại.”
“Trong quan tài trấn hồn, thứ có thể giết chết chúng ta chỉ có Bích Trản Vân Lạp.
Có điều, nó chỉ có thể dùng dao găm hoặc dao phay để giết chúng ta, giống như đã giết Ôn Bích Chi và A Mark.”
Ngọn lửa bùng lên trong quan tài trấn hồn, phá vỡ chuông máu trong tường.
Nguyên khí của họ bị hao tổn, tinh lực sa sút, lăn ra đất ngất xỉu, nhưng đã thoát được nguy hiểm.
Ngọn lửa như cơn thủy triều mãnh liệt, nuốt trọn nhà vệ sinh công cộng.
Sau khi ngọn lửa tiêu tan, không gian trong quan tài trấn hồn cũng biến mất theo chiếc chuông máu trên tường.
Chỉ còn lại Chiêm Đài và Phương Lam hôn mê bất tỉnh trên nền gạch lạnh lẽo của nhà vệ sinh.
Chiêm Đài khẽ cười rồi nói: “Trời xui đất khiến, phúc lớn mạng lớn.
Tuy gặp chút rắc rối, nhưng cuối cùng cũng đoán đúng khởi đầu và kết thúc.”
Phương Lam phì cười, nói: “Cậu thật biết ‘mèo khen mèo dài đuôi’.
Lần sau gặp chuyện, nhớ phải bàn bạc trước với tôi đấy.
Chẳng lẽ cậu nói ra thì tôi sẽ sợ sao?”
Ánh mắt cô tối đi khi nhớ lại khoảnh khắc cậu cứ kiên quyết muốn nâng cô lên về phía ô cửa sổ.
Thật ra, Chiêm Đài chưa chắc đã không biết là lửa cháy to chỉ làm tổn thương đến nguyên khí và hồn phách.
Mới đầu, cậu khoanh tay đứng nhìn, chẳng phải chỉ vì mục đích này sao?
Song, vạn vật trên đời không thoát khỏi sáu từ ‘quan tâm quá hóa rối loạn’.
Cậu quay đầu lại nhìn cô, nhưng không thể và cũng không nỡ để cô gặp nguy hiểm, trong lòng hoảng hốt, bản thân đã loạn trận tuyến trước.
Cô là điểm yếu, là điểm mù, là niềm đau.
Là kiên cường, cũng là yếu mềm.*
*Xuất phát từ câu nói trước khi chết của Lưu Côn, nhà chính trị, nhà văn, nhạc sĩ thời Tây Tấn.
Ý là "Làm sao có thể ngờ được, ta đường đường là một kẻ kiên cường, lại rơi vào cảnh mặc người chém giết, yếu đuối đến không thể phản kháng
Họ vẫn đang ở trong khu cấp cứu của bệnh viện Dưỡng Hòa*.
Bệnh viện công lập rất đông bệnh nhân đang xếp hàng để khám bệnh, người qua kẻ lại trước giường bệnh của cậu.
*Trên thực tế, bệnh viện Dưỡng Hòa là bệnh đa khoa tư nhân nổi tiếng ở Hồng Kông.
Đây có lẽ là sự nhầm lẫn của tác giả.
Muôn nghìn chúng sinh, muôn hình muôn vẻ, muôn nghìn cuộc đời.
Nhưng Chiêm Đài dường như chỉ nhìn thấy một mình Phương Lam giữa dòng người ngược xuôi..