"Vì có quan hệ huyết thống, máu mủ ruột thịt, nên mới có thể xuất hiện vào lúc bói gạo." Chiêm Đài nói, "Bởi lẽ đó, chúng ta thường nói rằng khi bói gạo cần sự có mặt của người thân nhất."
Phương Lam gật đầu, đồng quan điểm với cậu: "Chính vì là người thân ruột thịt, anh ta mới có thể nhận ra là hồn phách của Ôn Bích Chi bị yểm sau khi cô ta chết, nhờ đó mới bí mật báo cho chúng ta."
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều không ngờ chân tướng lại đáng sợ đến thế.
"Cậu nói họ có huyết thống, là chị em à?" Phương Lam vẫn cố đấu tranh, bác bỏ suy nghĩ trong đầu, lại hỏi Chiêm Đài với ánh mắt tuyệt vọng.
Chiêm Đài đưa mắt nhìn cô, dáng vẻ quyết không tin vào sự thật ghê tởm đó của cô thật khiến cậu đau lòng.
Nhưng cậu vẫn như cười như không mà rằng: "Cô học thạo hơn tôi, cũng biết rõ chuyện xưa hơn tôi."
Đây là lời nói thật, cô có tác phong làm việc trước sau như một, hay hành động trước khi suy nghĩ, cứ một mực phải điều tra rõ quá khứ của hai người kia.
Nếu không, cô đã chẳng biết câu chuyện ma trong nhà vệ sinh nam của công viên Victoria.
Phương Lam vô thức mân mê đầu ngón tay và thở dài nói: "Ôn Bích Chi là con út trong nhà, chỉ có một anh trai lớn hơn gần mười tuổi."
Đó là anh trai cùng mẹ khác bố.
Bố của anh ta là thủy thủ nhưng đã một đi không trở lại, mẹ Ôn Bích Chi ở góa 7, 8 năm mới tái giá với bố của Ôn Bích Chi.
Gái già nghiện cờ bạc gặp lão lưu manh, hai người sống với nhau không được bao lâu.
Đến lúc bàn chuyện li hôn, không ai chịu nhận nuôi cô bé Bích Chi mới 2, 3 tuổi.
"Ôn Bích Chi thật sự rất tội, nếu không phải do thiếu thốn tình thương, cô ta đã không lập gia đình vào lúc sự nghiệp đỉnh cao như vậy.
Có lẽ từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn khao khát có một gia đình riêng của mình." Phương Lam nhẹ nhàng nói.
Chiêm Đài cũng lấy làm thương tiếc cho Ôn Bích Chi.
Sáng nay, hai người họ đến Café de Coral ăn sáng, cậu còn nhìn thấy trên trang đầu của tờ báo giải trí Apple Daily giật tít về người mẹ ham mê cờ bạc của Ôn Bích Chi.
Con gái đã qua đời hơn nửa năm, nhưng bà ta vẫn còn tranh chấp di vật với quỹ từ thiện trên tòa án, chỉ nhăm nhe mang hết quần áo từ trong ra ngoài mà con gái từng mặc để đi đấu giá kiếm chút tiền.
Ôn Bích Chi tham dự cuộc thi Hoa hậu Hồng Kông năm 17 tuổi.
Còn Mark vừa khéo nhỏ hơn cô ta 17 tuổi.
"Ôn Bích Chi sinh năm 66, thi hoa hậu năm 17 tuổi, là vào năm 83." Phương Lam nói: "Tham gia thi tuyển vào tháng 4, thi chung kết vào tháng 5.
Chín tháng sau, cô ấy vừa tròn mười 18, lễ trưởng thành được tổ chức linh đình ở khách sạn Regent."
Chiêm Đài hỏi: "Mark sinh năm bao nhiêu?"
Phương Lam nhớ lại, khóe miệng cong lên: "Cuối năm 82."
Thời gian trùng khớp một cách hoàn hảo.
Cô đứng lên, nhớ lại rõ ràng rồi nói tiếp: "Anh ta sinh vào cuối năm 82.
Đến năm 97, anh ta sang Canada du học."
"Nhà anh ta rất khá giả, tin tức cá nhân được giữ rất kín, ngay đến người của cuộc thi Mr.
Hồng Kông cũng không đào bới được vụ lùm xùm nào của anh ta trên mặt báo."
Phương Lam nheo mắt lại, đoạn nói: "Đôi khi, những chuyện xấu xa nhất lại thường là chuyện chân thật nhất."
Đến nay, việc nạo phá thai vẫn là bất hợp pháp ở Hồng Kông.
"Cậu chủ nhà giàu yêu cô bé lọ lem, lại còn có thai, vậy kết cục cuối cùng cho cuộc tình này thường là gì?"
Bốn chữ thôi, giữ con bỏ mẹ.
Ôn Bích Chi sinh một bé trai khi mới 17 tuổi, cũng nhờ vậy mà kiếm được một khoản tiền lớn.
"Sau khi Mark về nước, anh ta nhận ra mối quan hệ giữa mình và Ôn Bích Chi từ khi nào? Bọn họ yêu nhau trước rồi mới biết được thân thế, hay là ngược lại?" Phương Lam nhíu mày.
Chiêm Đài trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ôn Bích Chi và Mark lần lượt bị sát hại trong cùng khu căn hộ, chứng tỏ vụ án này đã được mưu tính từ trước."
"Khi nến Bích Trản Vân Lạp được thắp lên, tôi từng thấy cảnh hai người họ xảy ra xung đột.
Mark đã ôm lấy Ôn Bích Chi để an ủi cô ta.
Phải chăng họ tranh cãi vì nhận ra bản thân đang gặp nguy hiểm?"
Lên kế hoạch giết người, chỉ có thể là vì trả thù, chiếm đoạt tiền hoặc là diệt khẩu.
Ôn Bích Chi đã rút khỏi giới giải trí nhiều năm, còn Mark cũng không nhận hợp đồng nào đặc biệt chướng mắt, sau khi giành giải trong cuộc thi Mr.
Hồng Kông.
Họ đều không có xung đột lợi ích với người khác, cho nên trường hợp bị trả thù là không khả thi.
Nếu không phải là bị trả thù thì chỉ có thể là cướp đoạt tiền bạc.
"Mark có gia cảnh giàu có, Ôn Bích Chi cũng có tiền tiết kiệm, hai người không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc.
Song nếu chỉ là cướp tiền bình thường thì không đến mức hại những hai mạng người." Chiêm Đài đã có suy đoán trong lòng.
Cậu chầm chậm thở ra một hơi, đoạn nói tiếp: "Ví thử mối quan hệ thật sự của Ôn Bích Chi và Mark đã bị phát hiện thì sao? Nếu có người phát hiện họ là mẹ con ruột, và tống tiền họ thì sao?"
Phương Lam lại nghĩ sâu xa hơn: "Thậm chí, chuyện đe dọa tống tiền này có thể không phải là lần đầu.
Ôn Bích Chi và Mark nổ ra tranh cãi, có lẽ do anh ta không chịu nổi cảnh bị tống tiền hết ngày này sang ngày khác.
Vì thế, lần này anh ta quyết không thỏa hiệp."
"Anh ta không thỏa hiệp, nên muốn thuyết phục Ôn Bích Chi không đưa tiền bịt miệng nữa, cũng đừng sợ người tống tiền phơi bày mối quan hệ mẹ con giữa họ.
Anh ta sẽ không tiếp tục để bị đe dọa tống tiền hết lần này đến lần khác như vậy."
"Chính vì lẽ đó, Ôn Bích Chi mới kích động mà tranh cãi với anh ta.
Và, anh ta mới dịu dàng ôm lấy cô ta để an ủi." Ánh mắt Chiêm Đài tối đi.
Cậu còn có thể tưởng tượng ra cảnh Mark hứa hẹn với Ôn Bích Chi, rằng sẽ cùng cô ta đối mặt với bất cứ chuyện gì xảy ra, thậm chí khuyên cô ta cùng mình trở về Canada, rời xa nơi hỗn loạn này.
Phương Lam cau mà, khẽ thở dài: "Cũng chính vì anh ta không chịu thỏa hiệp, nên mới bị bọn tống tiền giết chết trong cơn tức giận."
"Hiện tại, mấu chốt của vấn đề là bọn tống tiền này là ai." Phương Lam ngẫm nghĩ.
Chiêm Đài lại cười nhẹ một tiếng, còn đưa tay vén sợi tóc của cô ra sau tai: "Không phải, vấn đề hiện giờ là chúng ta làm sao thoát ra khỏi cỗ quan tài trấn hồn này."
Cậu ‘bắt lỗi’ cô bằng giọng nói mang theo một thoáng dịu dàng khó nhận ra: "Lần nào điều tra cũng liều mạng đến cùng.
Cô quên rồi sao? Cô thắp nến Bích Trản Vân Lạp, tôi dùng nước hóa thi, giờ hai ta đều bị nhốt trong quan tài trấn hồn rồi đấy."
"Cô không sợ sao?" Cậu nhẹ nhàng hỏi.
Cho đến lúc này, Phương Lam thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện có sợ hay không.
Nói ra thì giây phút cô thấy sợ hãi nhất là khi chạy vào nhà vệ sinh nam mà không thấy Chiêm Đài đâu.
Mất đi rồi lại tìm thấy chính là điều may mắn nhất trên đời.
Phương Lam lắc đầu, không khỏi nhếch miệng cười với cậu: "Không sợ, thấy cậu thì tôi sẽ không sợ nữa."
Cô nói rất thản nhiên, nhưng cậu không biết cô đang nghĩ gì, lại cảm thấy câu nói này như sấm chớp trên bầu trời, khiến đầu óc cậu choáng váng, chỉ biết cười ngây ngô: "Thật ư? Hì hì...!vậy thì tốt."
Nói xong, cậu hối hận đến mức muốn cắn đứt lưỡi mình.
Phương Lam đứng lên, đi đến trước tấm gương và đưa tay chạm vào mặt kính mát lạnh.
"Câu chuyện ma mà tôi kể cậu nghe luôn xoay quanh chủ đề chiếc gương.
Nó được lan truyền rầm rộ như thế hoặc là để che giấu sự thật đằng sau chiếc gương này, hoặc là che giấu điều quái dị thật sự trong căn phòng này.".