Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Lam nằm trên sàn, cái lưng đau ê ẩm.

Cô ngơ ngác mất 2 giây mới nhận ra người trước mặt mình là ai.

Lòng cô cảm thấy vừa lạnh lẽo lại ấm áp.

Đã nếm trải đủ ngọt bùi đắng cay trong đời, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ với đôi câu vài lời của mình lại có thể khiến cậu vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến đây.

Phương Lam ngơ ngẩn để chiếc chảo đang cầm trên tay xuống đất, lại nghĩ đến việc cậu đã xuất hiện thì cô sẽ không thể muốn làm gì thì làm nữa.

Nghĩ vậy, cô cảm thấy mọi thứ trên đời đều chẳng được như ý muốn, thế là bực bội, cười khẩy một tiếng rồi đứng dậy, buông lời giáng đòn phủ đầu, không hề yếu thế: “Cậu muốn đi theo tôi đến tận khi nào hả Chiêm Đài?”

Chiêm Đài còn tức giận hơn cô.

Cậu bật đèn lên, ánh sáng tràn ngập khắp phòng, căn bếp nhỏ nằm bên tay phải cửa ra vào, một chiếc bát nhỏ màu xanh ngọc để trên chiếc bàn quầy bar, đặc biệt chướng mắt là chai nước khoáng chỉ còn một nửa đặt bên cạnh.

Chiêm Đài lạnh toát cả người, bấy giờ mới biết tình hình cấp bách đến mức nào.

Nếu sau khi trở lại Trùng Khánh, cậu đi xin giấy thông hành chậm một, hai ngày, nếu cậu không nhận được thông tin hữu ích từ chỗ Tần Phúc mà để muộn mất nửa ngày, nếu lúc nãy bị bảo vệ dưới tòa nhà vặn hỏi thêm 10 phút, thì Phương Lam hiện giờ sẽ thế nào?

Cậu không dám nghĩ tiếp.

Sau nỗi sợ hãi là cơn giận không tài nào kìm nén nổi.

Chiêm Đài giận đến mức lồng ngực phập phồng, hai mắt bốc lửa nhìn Phương Lam đầy hung dữ: “Đến khi nào cô không đâm đầu vào chỗ chết nữa thì thôi.”

Bốn chữ ‘đâm đầu vào chỗ chết’ đã nói trúng tim đen Phương Lam.

Cô không khỏi chột dạ, liền cụp mắt không nhìn cậu nữa, nhưng vẫn mạnh miệng cãi lại: “Tôi chỉ tìm một căn hộ giá rẻ thôi mà…”

Chiêm Đài day hai đầu lông mày, cảm thấy cô lải nhải thế này chỉ khiến cậu nhức cả đầu, lại chẳng có lấy một câu thật lòng, bèn bỏ hết ngoài tai.

Cậu đi đến sau lưng Phương Lam và bóp bả vai cô.

“Nói nhiều như vậy, xem ra không bị đau ở đâu nhỉ?” Cậu ấn vai cô, thấy cô không kêu đau thì nét mặt dịu đi, đoạn nhếch mày hỏi.

Phương Lam ấy thế mà lại thuận theo ý Chiêm Đài.

Nghe cậu hỏi, cô liền che lưng kêu lên ‘ui da’, nhưng vẫn nhanh nhẹn đi đến trước quầy bar màu trắng, thản nhiên trút chất lỏng trong suốt trong bát sứ vào chai nước khoáng bên cạnh.

Cô vừa thu dọn vừa quay đầu nhìn Chiêm Đài, khuôn mặt trắng trẻo nhăn nhó đầy đau đớn, viền mắt cũng đỏ hoe: “Có phải tại cậu đâu, có lẽ là tôi đã bị ngã đập lưng xuống sàn, bây giờ đau lắm.

Chúng ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đi cấp cứu thôi.”

Vờ vịt, cô lại tiếp tục vờ vịt.

Song Chiêm Đài chẳng hề tức giận mà chỉ khoanh tay đứng đó như đang xem khỉ diễn trò.

Lần trước cô diễn kịch kiểu này là mấy ngày đầu hai người mới gặp nhau, giờ cô lại tỏ ra mềm mỏng, vâng lời, còn dùng khổ nhục kế, gió chiều nào xoay chiều ấy.

Kĩ thuật diễn xuất vô cùng hoàn hảo.

Nếu cô đã muốn diễn thì cậu sẽ diễn cùng cô.

Nhân lúc cô không để ý, Chiêm Đài cầm chai nước khoáng trên quầy bar lên, tỉnh bơ nói: “Đau lưng à? Có muốn uống chút nước cho đỡ choáng không?”

Cậu đưa cái chai đến bên miệng cô, và nói với giọng điệu suồng sã cất giấu lửa giận: “Nào, uống một ngụm đi.”

Ngay khi chai nước để gần mũi Phương Lam, cô đã cảm thấy buồn nôn, nhanh chóng tránh đi.

Chiêm Đài vẫn đang trong cơn giận, càng không muốn bỏ qua cho cô.

Cậu giơ cái chai lên ra chiều định đổ xuống đầu cô: “Không muốn uống à? Không muốn uống thì trút xuống nhé, trời nóng nực như này, cô cũng được mát mẻ hơn.”

Miệng chai thối hoắc đã ở ngay trên đỉnh đầu cô.

Điều này quá trớn rồi đây.

Phương Lam nổi đóa, hất tay cậu ra.

“Cô coi tôi là gì hả? Hả?” Chiêm Đài cúi đầu nhìn xuống Phương Lam, “Tôi mà không nhận ra được Bích Trản Vân Lạp bày sờ sờ ra ở đó thì còn có thể lăn lộn trên giang hồ không?”

“Cô mới chân ướt chân ráo đến đây, kiếm đâu ra chai nước hóa thi này? Nói đi!” Chiêm Đài lạnh nhạt nói, đôi mắt đen ẩn chứa những cảm xúc đan xen lẫn lộn, “Còn trơ tráo bảo rằng tôi làm cô bị ngã, còn không biết xấu hổ bảo rằng lưng bị đau.”

“Nếu tôi đến chậm mấy phút thôi thì cô đã bị chặt ngang lưng rồi đấy, được chưa? Cô quên Ôn Bích Chi đã chết như thế nào rồi sao? Không sợ bị đau lưng hả?”

Phương Lam không đáp lời.

Nhìn cậu cẩn thận cất cả Bích Trản Vân Lạp lẫn chai nước hóa thi vào trong ba lô, cô chợt nghĩ đến một chuyện, thế là hừ nhạt một tiếng và hỏi: “Lão Bạch bán đứng tôi phải không?”

Chiêm Đài thoáng dừng động tác, nhưng lại thấy rất hả hê khi lão Bạch bị hiểu lầm.

Cậu cũng khịt mũi, đáp: “Cô biết thế là được.”

Phương Lam chửi thầm lão Bạch không đáng tin cậy.

Ngặt nỗi, trông Chiêm Đài đang bực bội nên không dám xông lên giành lại đồ.

Hiếm khi thấy cô nhượng bộ như vậy, cơn giận của Chiêm Đài cũng tiêu tan bớt phần nào.

Nhưng cậu vẫn đanh mặt, đeo ba lô lên vai và đi ra ngoài cửa.

Phương Lam vội vàng nối gót.

Pháp khí đã bị cậu giữ, lúc này cô chính là ‘cá nằm trên thớt’, nên chỉ có thể nở nụ cười, đi theo sau cậu: “Cậu đi đâu đấy?”

Chiêm Đài ‘à’ một tiếng, đáp với giọng châm chọc: “Cô cũng có nói cho tôi biết là cô đi đâu đâu, sao cô lại mặt dày mở miệng hỏi tôi đi đâu thế?”

Phương Lam nghẹn họng, một lúc sau mới lí nhí ‘bật lại: “Chẳng phải là vì cậu lấy mất Bích Trản Vân Lạp của tôi, nên tôi mới phải đi theo cậu à…”

Chiêm Đài lại bị cô khơi lên lửa giận.

Hai người vừa mới bước vào thang máy, cậu liền thu lại bàn tay đang giữ cửa thang máy cho Phương Lam, rồi tiện thể vỗ vào gáy cô một cái.

Cậu vỗ rất nhẹ vì sợ cô đau, nhưng lòng càng thêm tức giận.

“Cô có biết Bích Trản Vân Lạp để làm gì không? Cô có biết tình trạng tử vong của Ôn Bích Chi không?” Cậu lạnh lùng hỏi cô.

Hai hàng lông mi của Phương Lam khẽ run lên, cô đáp: “Có.”

Cô biết hết mà còn to gan thế này.

Chiêm Đài nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bướng bỉnh của cô và thở dài.

“Cô đã ninh xương bao giờ chưa?” Cậu cất lời nhẹ nhàng, như đang lẩm bẩm một mình, “Chọn xương ống loại tốt nhất, cho vào nồi, thêm ớt, hành, gừng, để lửa liu riu ninh một đêm, hớt bỏ bọt trắng.”

“Sáng hôm sau, cô hào hứng mở nắp nồi ra thì thấy nồi nước canh xương màu trắng sữa mà mình mong đợi đã biến thành nồi canh đặc sệt nổi bọt xanh biếc, thậm chí xương lợn trong nồi cũng đã chuyển sang màu xanh lá cây chỗ đậm chỗ nhạt, còn hai đầu xương thì đã đen sì.”

Chiêm Đài quay sang hỏi Phương Lam: “Cô có biết tại sao không?”

Phương Lam lờ mờ đoán được điều đó có liên quan đến Bích Trản Vân Lạp, nhưng chỉ cau mày, không đáp lời cậu.

Chiêm Đài mỉm cười, nói tiếp: “Lợn con vừa mới cai sữa, còn chưa đứng thẳng lên được thì đã bị nhốt vào trong một cái lồng chật chội, bị cắm một cái ống nhựa thật dài vào sâu trong cổ họng, ngày đêm đút thức ăn gia súc cho nó qua ống nhựa đó, giống như nhồi vịt vậy.”

“Một con lợn con sáu tháng tuổi được vỗ béo có thể nặng gần 100 cân, toàn thân béo mập, nhưng xương lại vừa mềm vừa yếu.”

“Nó lớn quá nhanh, xương cốt chưa kịp phát triển, thế nên khi mang đi ninh xương sẽ nổi bọt xanh lá cây, ngay cả xương hầm cũng chuyển thành màu đen.”

Chiêm Đài trầm giọng, nhìn Phương Lam: “Đó là xương lợn.

Nếu… đổi thành xương người thì thế nào? Cô đã nghĩ tới chưa?”

“Cái gọi là Bích Trản (bát màu xanh ngọc) thực chất chính là xương trẻ sơ sinh.”

“Xương người đấy.” Chiêm Đài nói tiếp.

Phương Lam nhướng mày, bất giác siết chặt tay thành nắm đấm.

Cô đã biết cái bát nhỏ màu xanh cổ quái đó từ lâu, cũng đoán được rằng thứ đồ tà giáo như vậy thể nào cũng có nguồn gốc không hề đơn giản.

Cộng thêm chất liệu đặc thù, màu sắc đục, chạm vào có cảm giác ấm mịn, không phải sáp ong, lại không phải nhựa.

Do đó, cô đã lờ mờ đoán được rằng nó rất có thể là xương người.

Có điều, cô không ngờ rằng đây là xương của trẻ sơ sinh, và màu xanh biếc trong suốt như pha lê của cái bát lại là màu của xương sau khi tinh luyện.

“Nến Vân Lạp thì sao?” Phương Lam đã cảm thấy hãi hùng trong lòng, cô không dám xem thường nữa mà hạ thấp giọng hỏi cậu.

“Trẻ sơ sinh thích gì nhất?”Chiêm Đài gợi ý.

“Người mẹ?” Phương Lam đoán.

“Gần đúng rồi, cô suy nghĩ thêm chút nữa đi.

Đứa trẻ vừa chào đời đã gào khóc đòi ăn, bụng đói cồn cào…” Chiêm Đài nói tiếp.

Phương Lam nhanh trí nghĩ ra ngay: “Sữa.”

Đúng vậy, cây đèn cầy hình hoa sen không phải làm bằng nến thật mà là sữa mẹ cô đặc thành cục, sau đó được chạm khắc thành hình dạng hoa sen.

Chiêm Đài lắc đầu, khe khẽ thở dài: “Khi người mẹ mang thai đã bị vắt lấy sữa… Rồi lại để cô ấy chết thảm thương sau khi sinh con, bởi vậy mới sinh ra nỗi day dứt khôn nguôi, đến chết vẫn nghĩ đến đứa con mới lọt lòng của mình.”

“Bích Trản mang theo bản năng của hài nhi, Vân Lạp chất chứa chấp niệm của người mẹ, khi dùng nước hóa thi làm chất dẫn, đốt đèn cầy Vân Lạp lên, trong phòng sẽ dậy mùi sữa.”

“Cô thử nghĩ xem, trên đời này còn điều gì tốt đẹp hơn hình ảnh đứa trẻ sơ sinh nằm trên ngực trần của người mẹ và bú ngon lành.

Người mẹ vừa mới vượt cạn thành công, tóc đẫm mồ hôi, cơ thể kiệt quệ, nhưng vẫn mãn nguyện nhìn ngắm đứa con của mình.”

“Đứa trẻ chết yểu vì chịu đủ mọi sự tra tấn và người mẹ chết bất đắc kỳ tử sau khi trải qua cơn đau sinh nở đã trùng phùng trong ảo cảnh, giữa căn phòng đậy mùi sữa lẫn mùi nước hóa thi.

Phải cái, sự viên mãn tột cùng đó lại chỉ là một hồi ảo giác tàn nhẫn.”

“Ảo giác càng tuyệt vời thì khi tan biến sẽ tạo nên nỗi oán hận càng xé ruột xé gan.” Chiêm Đài nói.

“Có oán giận thì sẽ có trút giận.

Thế nhưng, Bích Trản Vân Lạp không phải là lưỡi dao giết người vô hình, không phải là tiếng chuông có thể dẫn dụ những oan hồn.

Một ngọn nến làm sao có thể cởi bỏ được nỗi căm hờn.”

“Cô đừng quên… nến tượng trưng cho thời gian.” Chiêm Đài nói.

Đúng lúc này cửa thang máy mở ra.

Phương Lam đang đắm chìm trong sự miêu của Chiêm Đài bỗng hết hồn vì tiếng ‘ting’ vang lên.

Sau khi hoàn hồn, cô mới cùng Chiêm Đài đi ra khỏi thang máy.

Khi nhờ lão Bạch giúp đỡ, cô không biết Bích Trản Vân Lạp lại có nguồn gốc như vậy.

Trong những năm qua, người bạn cũ duy nhất mà cô vẫn còn giữ liên lạc là A Linh, cũng chính là người vẫn luôn để ý đến những vụ mất tích kỳ lạ ở các nơi.

Vì thế, lúc nghe tin về vụ án này ở Hương Cảng, Phương Lam cực kỳ phấn khích.

Cô vốn chỉ định điều tra từ từ, nhưng thời gian hiệu lực của giấy thông hành dành cho khách du lịch cá nhân là 2 lần cho một năm, đất Hồng Kông vật giá đắt đỏ, số tiền ít ỏi trong tay cô không chống đỡ được việc đi đi về về nhiều lần và ở lại lâu ngày.

Cực chẳng đã, cô đành ‘bí quá hóa liều’.

Vừa khéo vào thời điểm đó, Phương Lam nửa đêm rảnh rỗi lướt Weibo của bạn bè thì tình cờ xem được bài đăng của lão Bạch khoe rằng hắn đã có được Bích Trản Vân Lạp, trực tiếp nâng tầm ‘làm màu’ trong vòng kết nối của mình, còn nhờ bạn bè xem giùm, v...!v…

Thậm chí, hắn đã hào phóng đăng kèm cả bức ảnh chụp Bích Trản Vân Lạp cắt thành các ô vuông.

Phương Lam không nhịn nổi cười, nhưng bất giác ngẫm lại thật kĩ xem Bích Trản Vân Lạp rốt cuộc là thứ gì.

Nó có thể thu thập những oán hận và phục dựng lại cái chết, giống như trích xuất một đoạn video ngắn trong dòng thời gian, tái hiện lại cảnh tượng tử vong.

Bích Trản Vân Lạp không giết người, nhưng có thể đưa bạn quay trở lại cảnh tượng khi bị giết, như thể quay ngược thời gian trở lại thời khắc bị cướp đi sinh mạng và sinh ra nỗi oán giận.

Sự thù hận như lưỡi dao sắc bén chìm nổi trong nước hóa thi, cắt cổ tất cả những sinh mạng đang ở trong đó.

Khi đốt đèn cầy Bích Trản Vân Lạp trong phòng Ôn Bích Chi, Ôn Bích Chi bị giết đêm đó sẽ xuất hiện, kể cho bạn nghe cô ta đã bị giết như thế nào, hệt như một bộ phim vậy

Nhưng cô ta lại mang đầy nỗi căm hận và phẫn uất không thể hóa giải, khát vọng sống đã biến thành sự chi phối đối với cái chết.

Người sống và ác quỷ chỉ khác nhau ở điểm này.

Ôn Bích Chi không chỉ muốn nói với bạn, mà còn muốn giết bạn.

Cô ta đã bị chết như thế nào thì sẽ muốn giết bạn như thế.

Phương Lam và Chiêm Đài thả bước dọc theo con phố Chí Thiện, thế là đi đến bờ biển Sài Gòn.

Gió biển mặn chát mang theo cái nóng thiêu đốt táp vào mặt.

Lúc bấy giờ, Phương Lam mới cảm thấy đầu ngón tay lạnh như băng dần ấm lại, sắc mặt tái nhợt của cô cũng hồng hào hơn đôi chút.

“Cô đã đỡ hơn chưa?” Trong giọng nói bực bội của Chiêm Đài xen lẫn sự lo lắng, “Giờ mới biết sợ hả? Sao lúc đốt nến Vân Lạp không biết sợ?”

Phương Lam cười đáp: “Tôi không sợ…”

Chiêm Đài ngắt lời cô: “Tôi biết cô không chết, nhưng tôi biết cô chắc chắn sẽ sợ chết vì bị mổ bụng.”

“Đến cùng thì cô có biết đêm đó Ôn Bích Chi đã chết như thế nào không?” Chiêm Đài nghiêng đầu, trầm giọng hỏi cô.

Đôi mắt Phương Lam hiện lên một thoáng mù mờ: “Không phải là bị chém chết à? Trên báo đã viết rất rõ, nhát dao đầu tiên cắt đứt động mạch cổ, máu phọt ra bắn cao hơn 1 mét, còn văng ra cả bên dưới tấm rèm cửa sổ cạnh giường.”

“Nhát dao chí mạng, sâu đến tận xương.

Ôn Bích Chi tắt thở, chết ngay tại chỗ.

Mãi cho đến ba ngày sau, cánh săn ảnh rình dưới tòa nhà mới phát hiện vết máu trên tấm rèm cửa sổ, và lập tức báo cảnh sát.”

Chiêm Đài sầm mặt, tỏ vẻ không hài lòng: “Thông tin được đưa lên báo vốn rất hạn chế, để phòng ngừa kẻ xấu bắt chước, sẽ gây ra những vụ án tương tự, nên nhiều khi một số thông tin quan trọng trong quá trình gây án đã bị che giấu.

Cô đã tìm được cả nước hóa thi rồi mà không tìm người trong nghề hỏi đôi câu à?”

Phương Lam quả thực đã không hỏi, vì mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào người bạn trai kém Ôn Bích Chi 17 tuổi, vì vậy không để tâm đến việc tìm hiểu về tình trạng khi chết của cô ta.

Chiêm Đài chăm chú nhìn Phương Lam, không bỏ sót một biểu cảm nhỏ nào trên mặt cô, sau đó chợt hiểu ra điểm mấu chốt.

Thật ra, điều này cũng đúng như cậu đoán.

“Tôi biết cô không quan tâm Ôn Bích Chi đã chết ra sao, mà chỉ quan tâm đến việc Mark đã biến mất như thế nào.” Chiêm Đài khẽ thở dài, lồng ngực tức nghẹn, vừa đau vừa bức bối.

“Cánh paparazzi vẫn luôn ‘đóng quân’ ở đó suốt 3 ngày 3 đêm từ buổi tối Ôn Bích Chi và Mark trở về căn hộ, cho đến khi xảy ra vụ việc mà vẫn không chụp được ảnh Mark đi ra ngoài.”

“Bọn họ phát hiện vết màu trên rèm cửa sổ và báo ngay cho cảnh sát.

Sau khi cảnh sát mở cửa ra, thì tìm thấy thi thể trần truồng của Ôn Bích Chi trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.”

“Tổng cộng 3 nhát dao, nhát dao đầu tiên cắt ngang cổ, chém đứt động mạch cổ, một nhát chí mạng.”

“Nhát dao thứ hai rạch từ giữa hai bầu ngực xuống đến rốn, găm vào tận thịt, cắt đôi cơ thể được chăm sóc rất cẩn thận của Ôn Bích Chi, là nhát dao thật sự đã mổ bụng cô ta.”

“Nhát dao thứ ba như một nét bút vẽ nên một đám mây trắng nho nhỏ giữa lòng bàn chân của Ôn Bích Chi.”

Ngặt nỗi, trong phòng chỉ có thi thể của Ôn Bích Chi.

Còn Mark thì đã bỗng dưng biến mất, như chưa từng xuất hiện ở đó..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK