Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 107: Trò Chơi Của Người Có Tiền


Nghĩ giơ tay lên kéo dãn lông mày ra cho anh, bất đắc dĩ mệt mỏi, trên tay thật không có hơi sức, cũng liền định an ổn dựa vào người nọ, lần nữa đã ngủ.


Trong lúc mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy anh hôn thân mật vào trán của cô, mặt mày, nhẹ nhàng, mang theo hơi thở của anh.


Anh hình như còn nói chút lời nói, thật thấp nói ở bên tai cô. *


Gần như vậy, cô lại vẫn là không có nghe rõ, lại quá mệt mỏi, trước khi mất đi ý thức nghĩ, ngày mai hỏi anh.


Chỉ là ngày thứ hai, khi cô tỉnh lại, thế nhưng anh lại đã không thấy bóng dáng. Anh hình như gặp chuyện khó giải quyết, hơn nữa còn chọc tâm tình của anh.


Đối với Dịch Tân mà nói, có thể chọc giận tâm tình của anh chuyện khó giải quyết cũng rất ít có thể chọc giận cảm xúc của anh. Chỉ là Tân Hoành lúc này cảm giác, chuyện này ở giữa hai người cũng chiếm toàn bộ.


Liên tiếp mấy ngày, cô và anh chân chính gặp mặt nói chuyện thời gian cũng không nhiều, anh không để cho cô đợi, cô vẫn biết mỗi đêm nửa đêm anh sẽ trở về, cánh tay ôm chầm hông của cô, nhiệt độ cùng đoạt lấy cô. Chỉ là mấy ngày kia, phải nói anh cùng với cô cùng xuất hiện, nhiều hơn nữa, nhưng cũng không có.


Dịch Tân rất ít khi bận rộn như vậy, cái người, bất cần đời, cơ hồ mọi sự đều không quan tâm, lúc này nhưng không biết là bởi vì cái gì chú ý như vậy. Tân Hoành trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, cùng Tang Nhuế nói, Tang Nhuế suy nghĩ một chút, nói: “H thị chỗ này có quá nhiều nguyên lão, chắc là chuyện của gia tộc đi, cậu cũng biết, người đứng đầu không phải dễ làm như thế, bên ngoài, có hoạ ngoại xâm; ở trong, lại có nội gián.”


Tân Hoành cũng không có hỏi nhiều nữa.


Tang Nhuế cùng Tân Hoành ngày ngày ở Dịch gia, sợ cô buồn bực ngược lại nghĩ quá nhiều, mạnh kéo muốn cô đi ra ngoài đi một chút.


“Hoành Hoành,


theo tớ ra ngoài đi một chút, mua đồ là bản tính của phụ nữ, chồng cậu nhiều tiền như vậy, cậu cũng không biết giúp hắn chia sẻ một chút, có chút không làm tròn bổn phận a~~


Tân Hoành nghe, cả người nhất thời cương cứng một chút, chỉ là đến nơi này lâu như vậy, cô quả thật cũng không có ra khỏi cửa, cũng liền gật đầu, mặc cho Tang Nhuế mở cửa xe Lamborghini của cô ấy mang cô đi.


Hai người cùng nhau, Tân Hoành nhìn Tang Nhuế một đường quen của quen mang theo cô ra vào các loại xa hoa, để cho cô không nhịn được cười cảm khái, “Cuối cùng thấy được cái gì gọi là nàng dâu Hào Môn rồi.”


Tang Nhuế nghe, nghiêng đầu cười một tiếng, sóng mắt dừng trên người Tân Hoành đảo một vòng, “Phải nói nàng dâu Hào Môn, có cậu ở đây, là thế nào cũng không tới phiên tớ đây.”


Nói xong, lại kéo cánh tay Tân Hoành, lôi kéo cô ở trên ghế sofa ngồi xuống, “Chúng ta xem một chút đồ trang sức.” Lại đi bên cạnh quản lý nháy mắt, quản lý lập tức cười lộ 8 chiếc răng, chỉ huy nhân viên phụ vụ đem đồ trang sức từng bộ từng bộ đến trước mặt họ.


Tân Hoành tùy ý liếc qua những thứ kia đưa lên, tiệm này, có thể tính được là Quốc Nội đứng đầu nhất tiệm trang sức rồi, những thứ kia, chính là rất nhiều người cả đời không ăn không uống cũng tích lũy không đến, cao quý, ánh sáng rực rỡ, chỉ là Tân Hoành vẫn là cảm thấy không hứng thú lắm, nhìn ít thứ, cũng không thấy có được đặc biệt thích.


Cô như vậy nghĩ tới, lại không nhịn được nghĩ thầm mắng mình làm kiêu, lại nghe được Tang Nhuế cười nói, “Charlie, trong tiệm của anh tiêu chuẩn hiện nay nhưng càng ngày càng thấp.”


Âm thanh kia mang theo ý cười, giọng nói nhưng có chút nửa thật nửa giả.


Tân Hoành quay đầu lại, chỉ thấy Tang Nhuế ánh mắt xinh đẹp rơi vào vị tên là “Charlie” quản lý kia, Charlie sắc mặt nhưng có chút xám tro, lại không thấy 8 cái răng vừa xong, hơi cúi đầu, hình như có chút lúng túng khó chịu. Không bao lâu sau, lại đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhất thời cũng sáng lên, vội vàng vẫy tay gọi lại một vị nữ nhân viên phục vụ: “Đi, đi đem bộ ngọc lục bảo đồ trang sức mới lấy tới cho Phong phu nhân cùng mới tiểu thư nhìn một chút.”


Vị kia nữ nhân viên phục vụ nghe, nhưng có chút chần chờ, “Nhưng…”


Charlie không nhịn được, hướng về phía nữ nhân viên phục vụ vung mạnh phất tay, “Cho cô đi liền nhanh chóng!”


Nữ nhân viên phục vụ vội vàng một đường chạy đi xuống.


Tân Hoành nghiêng đầu, nhìn Tang Nhuế. “Tớ xem cũng có chút mệt mỏi, nếu không chúng ta đi chỗ khác đi một chút đi?”


Tang Nhuế còn chưa tới kịp nói chuyện, Charlie lại gấp gáp nói: “Tân tiểu thư, ngài chờ, khoản đồ trang sức lập tức liền vì ngài đưa tới, ngài nhìn lại cũng không muộn.”


Charlie thật sự là sốt ruột, vốn là coi như đắc thế cử chỉ đến này lúc đã là rõ ràng hốt hoảng, thậm chí động tác trên tay cũng có chút khoa trương, thấy Tang Nhuế lườm một cái qua hắn, lúc này mới đem cơ hồ có lẽ đã vung đến mặt Tân Hoành vội vàng thu hồi, lại xin lỗi nhìn về phía Tân Hoành.


Tân Hoành chợt cảm thấy kỳ quái, không phải liền một đơn buôn bán sao? Phải nơm nớp lo sợ cẩn thận như vậy? Cô lại không biết, có thể một đường vào đến loại cao cấp nơi này làm quản lý, ánh mắt cũng có mấy phần sắc bén, trong ngày thường hạng người gì, từ nhỏ Phú Qúy, còn là một đường mờ mẫm lăn lộn lấy được tài phú, hay là một đêm chợt giàu, thậm chí là mạo xưng là người có tiền, hiện nay, bị tôi luyện cũng thấy liền biết được.


Charlie tự nhiên biết cháu dâu Dịch gia Tang Nhuế, mặc dù cũng không biết cô hôm nay mang tới vị “Tân tiểu thư” này là ai, nhưng thấy cô tức giận mơ hồ mang theo cao quý bẩm sinh, lại liền Tang Nhuế cũng cẩn thận chăm sóc như vậy, tự nhiên cũng có thể đoán được vị này thân phận bất phàm. Tang Nhuế không hài lòng, Charlie đã là thấp thỏm, huống chi vị này Tân tiểu thư, sau khi xem, không hứng thú lắm đã muốn đi, nếu để cho cô không hài lòng, chỉ sợ ngày sau hắn cũng không cần nghĩ tới làm Dịch gia làm ăn.


Ở quốc nội, kiếm ít tiền của Dịch gia, lui về phía sau buôn bán trực tiếp có thể giảm phân nửa. Những tâm tư đó của Charlie, Tang Nhuế là rõ ràng, lúc này cũng liền cầm tay Tân Hoành, cười nói, “Cậu bây giờ đi, sợ là muốn cho hắn về sau không cần ở chỗ này lăn lộn.”


Tân Hoành nghe, lúc đầu ngẩn ra, suy nghĩ một chút, hiểu, cười một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu.


Người có tiền chơi trò chơi, ở nơi nào đều là giống nhau. Thì ra là người không đắc tội nổi Hạ Noãn Tâm, người nơi này cũng không dám không để cho Tang Nhuế hài lòng.


Nữ nhân viên phục vụ động tác cực nhanh, đang nói chuyện không có đôi câu, hộp trang sức đã cầm tới, đặt ở trước mặt Tân Hoành.


Charlie tự mình tới đây vì Tân Hoành mở hộp ra. Hài lòng thấy mình trong mắt rốt cuộc lộ vẻ chút thần thái.





Chương 108: Đồ Trang Sức


Tân Hoành nhìn màu đen nhung tơ sấn tôn lên màu của ngọc lục bảo, dây chuyền, khuyên tai, một bộ, quý hiêm. Màu xanh lá không nổi bật nhưng cao quý.


Tâm, hung hăng nhảy lên. Mắt đã không rời đi nổi.*


Cứ như vậy mà nhìn chằm chằm, hồi lâu, cũng không phản ứng.


Charlie khom nửa người, đứng nghiêng ở phía trước Tân Hoành, nhìn bộ dạng này của cô mà giật mình, mặt nhất thời cười đến càng thêm rực rỡ, lòng, hồi hộp.


Hắn biết, vật này, nhất định có thể làm người khác choáng váng, bất luận người nọ đã từng thấy quen như thế nào. Có ít thứ, giá trị vẫn luôn tồn tại, chính là vì không có nhiều người có thể có được nó, mà không thể nghi ngờ, bộ bảo thạch này thì rất có khả năng như vậy.


Lần nữa cười lộ 8 chiếc răng, Char¬lie nói: “Tân tiểu thư, bộ này có hài lòng không?”


Lời của hắn, khiến cả người Tân Hoành không tự chủ được cứng lại, lúc này cô mới phục hồi lại tinh thần, có chút cứng nhắc đem ánh mắt chuyển tới hướng Char¬lie, lời ra khỏi miệng, cũng không kiềm chế được do dự, “Xin hỏi… Bộ này đồ trang sức, tôi có thể mua về sao?”


Câu hỏi của cô, trong âm thanh mang theo chút bất ổn, giống nhưlà vui mừng, cũng như là cầu xin mà không, là có chút kích động. Char¬ilie vội hướng Tân Hoành cười nói, “Có thể, dĩ nhiên có thể! Tân tiểu thư thích, lập tức bọc lại, đưa đến


nhà của ngài.”


Char¬lie nói chưa dứt lời, chỉ cảm thấy vạt áo bị người khác kéo thật chặt, hắn không nhịn quay đầu lại, thấy là nữ nhân viên phục vụ đưa đồ trang sức lên, có chút phiền não, liền khiển trách, “Chuyện gì? !”


Nữ nhân viên phục vụ nhìn Tân Hoành một chút, muốn nói lại thôi, lấy ánh mắt ý bảo Char¬lie kiếm một chỗ nói chuyện, chỉ là Char¬lie hiện tại đang muốn khiến Tân Hoành hài lòng vui vẻ, không rảnh ứng phó nữ nhân viên phục vụ, trong ánh mắt có chút không nhịn được, “Có chuyện gì, nói mau!”


“Bộ đồ trang sức này đã bị người mua xong rồi.” Nữ nhân viên phục vụ lúc này mới thật thấp lên tiếng, ngay trước mặt Tân Hoành.


Tân Hoành nghe, nhưng mà trên mặt lại cũng không có vẻ kinh ngạc, ngược lại nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn nữ nhân viên phục vụ, hỏi, “Chẳng lẽ không thể làm cho họ nhường cho tôi sao? Tôi, rất thích nó.”


“Có thể, dĩ nhiên có thể! Tân tiểu thư thích cứ cầm đi là được!” Char¬lie không chút do dự liền nói.


Nữ nhân viên phục vụ nghe, trên mặt cũng gấp gáp lên, càng ngày càng nghiêm trọng, lúc này cơ hồ mặt đã đỏ lên. Tân Hoành cố khẽ mỉm cười ánh mắt còn vẫn rơi vào trên người cô, mà Tang Nhuế đang nhìn cô (Tân Hoành), cũng thẳng tắp theo cô nhìn chằm chằm. Nữ nhân viên phục vụ cả người quýnh lên, rốt cuộc bật thốt lên, “Bộ đồ trang sức này, là Tân thiếu mua!”


Sau đó, Char¬lie khuôn mặt tươi cười vì vậy cứng ngắc vì một câu nói kia. Thật vất vả mới phản ứng được, cực nhanh thu hồi nụ cười trên mặt, thấp giọng khiển trách nữ nhân viên phục vụ, “Chuyện khi nào? Ta làm sao sẽ không biết?!”


Nữ nhân viên phục vụ cẩn thận từng li từng tí cúi đầu, đáp một tiếng, “Một tháng trước. Ngài không ở đây, là Tân thiếu tự mình phân phó hai năm trước quản lý J nghỉ việc lần nữa tới Anh quốc chế tác. Tới nay, Tân thiếu còn chưa từng có tới lấy…”


Nữ nhân viên phục vụ nói tới chỗ này, phía sau sẽ không có một tiếng động, lời giải thích kia cũng không khỏi quá rõ ràng đi, ở H thị, vật Dịch Tân nhìn trúng, những người khác không thể tranh, cũng là tranh không được.


Char¬lie nhất thời cảm thấy cả da đầu tê dại rồi, cứng ngắc xoay người, trên mặt lại có nụ cười, chỉ là lúc này nụ cười cứng lại, giống như là bị phong hóa trăm ngàn rồi, có chút thê lương không tự nhiên, “Tân tiểu thư…Chuyện này…Cô xem…”


Tân Hoành cười nhạt, còn chưa kịp nói chuyện, Tang Nhuế đang ở một bên cười nói, “Char¬lie cái bộ trang sức a phải nên…” là của Tân Hoành…


Tang Nhuế vốn là muốn nói như vậy, chỉ là còn chưa nói hết, tay liền bị Tân Hoành đè thật chặt lại, cô kinh ngạc, dừng lời nói, lại chỉ xoay đầu lại nhìn Tân Hoành, hướng cô nhẹ nhàng lắc đầu.


Sau đó, Tang Nhuế cũng không có kịp nói gì, liền bị Tân Hoành kéo rời đi.


Char¬lie một đường cung tiễn, một đường nói xin lỗi, Tân Hoành chỉ quay đầu lại nói với hắn nói một câu “Không sao”, bước chân cũng rõ ràng là gấp gáp, một đường gấp gáp cùng Tang Nhuế rời đi, càng giống như là chạy trốn.


Tang Nhuế trên mặt lúc này đã không còn như khi vừa ở tiệm châu báu mà cười nữa, còn mơ hồ có chút uất ức, trong bụng nghi ngờ, vẫn là cười nói, “Cậu làm sao vậy? Đồ trang sức này là Dịch Tân mua, cậu mua như là hắn lấy, sớm muộn gì đều là của cậu, cậu bây giờ ở đây tiếc rẻ cái gì?”


Tang Nhuế vừa nói như thế, Tân Hoành rốt cuộc không nhịn được cười khổ một tiếng, “Bộ đồ trang sức kia, hai năm trước tớ cũng đã có.”


Tang Nhuế chỉ cảm thấy lòng dạ bị người ta va vào một phát, trong nháy mắt, liền bị đụng đến tê dại, thân thể cử động không được, chỉ có thể sững sờ nhìn chằm chằm khóe môi Tân Hoành chứa tia cười tự giễu.


Hai năm trước cũng đã có…Hiện tại, lại xuất hiện một bộ khác giống nhau y đúc.


Tiệm châu báu này, món đồ nào cũng là Trân Phẩm, đã giữ vững sự cao quý cùng lực hút, cơ hồ mỗi một kiểu đều chỉ có một bộ, chân chính độc nhất vô nhị. Hiện tại, Dịch Tân lại mất tâm tư kia đem quản lý J hai năm trước đã nghỉ việc tìm trở về, chế ra một bộ khác.


Phần tâm tư này, không thể nói là không sâu. Chỉ là, phần tâm tư này, hắn là đối với người nào?


Nhất định không phải Tân Hoành. Tân Hoành đã có rồi, trừ phi cô ấy có cái gì cổ quái, chính là thích đem từng món đồ một mang đi phục chế…


Chỉ là, thật rất đáng tiếc, cô không có. Như vậy, Dịch Tân đem đưa cho Tân Hoành thứ gì đó sao chép là được, là lại muốn đưa cho người nào?


Suy nghĩ chuyển tới chuyện này, Tang Nhuế đột nhiên cả kinh. Cắn răng, nhịn xuống trái tim nhảy lên mãnh liệt, kéo tay Tân Hoành, chống lại bộ mặt bình tĩnh của cô, cười, vải ở trên mặt, lại đột nhiên không nói ra lời.


Đứt gân não rồi! Tang Nhuế ở trong lòng hung hăng chửi mình. Thì ngược lại Tân Hoành hướng cô thản nhiên cười một tiếng, “Trước không nên đi lấy xe, chúng ta đi đi thôi.”


Như vậy, cũng miễn cưỡng coi như là vòng vo đề tài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK