Trong sảnh, quần áo hương tấn bay.
Tang Nhuế tức giận trùng trùng đứng ở trong góc nhỏ uống rượu, Phong Dương ở một bên nhìn cô cười khổ.
“Em gái.”
Đột nhiên có tiếng gọi Phong Dương quay đầu, lại thấy anh Tang Nhuế anh cả Tang cùng anh hai Tang là Tang Di, mở miệng là Tang Di.
Tang Nhuế cũng nhìn thấy hai người kia, nhất thời, chân mày nhíu chặt hơn, nhất là nhìn lúc này đang mặt sắc mặt vui mừng Tang Di, ánh mắt xinh đẹp trong nháy mắt tức giận.*
Tang Di vừa mới đi vào, liền chỉ cảm thấy trước mặt một đạo kình phong bén nhọn đánh tới, hắn theo bản năng lắc mình, tránh thoát, ngang hông cũng đã đột nhiên đau đớn, bị người hung hăng đánh một quả đấm.
“Tang Nhuế!”
“Em gái!”
Làm hai người đàn ông này hét thất thanh, Tang Nhuế bị hai người đồng thời ngăn trở.
Tang Di lúc này đau đớn nên hơi chậm, lại liền lùi lại hai bước, lúc này mới nhíu mày nhìn về phía Tang Nhuế, trong âm thanh cũng mang theo tức giận, “Em gái, em điên rồi?!”
Tang Nhuế nghe, đôi mắt đẹp giương lên, định tiến lên nữa, cũng vì bị Phong Dương cùng Tang Nhân giữ chặt, chỉ đành phải hướng về phía Tang Di cười lạnh, “Là tôi điên rồi vậy thì anh cũng điên rồi? Anh điên phải không, anh đi giành phụ nữ với Phương Vũ làm cái gì?!”
Cô nói xong, lướt mắt liếc qua người phụ nữ một thân lễ phục màu sâm banh đang hướng bên này, không khỏi cười đến lạnh hơn, “Người phụ nữ có thể bị Phương Vũ, Mạc Tương Đằng nhúng chàm, không người nào là Tàn Hoa Bại Liễu thủy tính dương hoa?! Anh cũng để ý?!”
Tang Nhuế nói xong, lướt mắt qua, bóng dáng quyến rũ nhất thời đứng thẳng bất động tại chỗ, không đi vào không lùi. Rơi vào tầm mắt Tang Nhuế, mang theo nặng nề uất ức cùng khổ sở.
Tang Di lại không biết lời Tang Nhuế ngấm ngầm hại người, chỉ coi cô nói là phụ nữ của hắn, không khỏi gương mặt nghẹn hồng, gầm nhẹ, “Em gái, khi nào em trở nên cay nghiệt như vậy?”
“Em cay nghiệt? Anh chỉ là vì người phụ nữ cá rách liên lụy rất nhiều người thôi!”
“Em!”
Tang Di nhất thời tức giận không chịu nổi, tiến lên một bước, đã hướng Tang Nhuế ra tay. Vốn là ngăn ở trước người Tang Nhuế lúc này sắc mặt Phong Dương trầm xuống, trở tay liền đem Tang Di rời ra.
Tang Nhân thấy thế, sải bước đến giữa hai người, đem Tang Di ngăn lại, chân mày nhíu chặt, “Tang Di, em thật điên rồi! Em có thể nào đối với em ấy ra tay?”
Tang Di vốn chỉ là bị lời Tang Nhuế kích động nhất thời tức giận, lúc này nghe được Tang Nhân mở miệng, lý trí liền cũng trở về hơn phân nửa, thống hận thả tay xuống, nhưng trong lòng vẫn tức giận, chỉ chăm chú nhìn Tang Nhuế, hung ác nói, “Anh cái gì cũng không biết, anh có tư cách nói nó? !”
Nói xong, một tay vươn ra dùng lực kéo Tang Nhân, xoay người liền rời đi.
Tang Nhuế đứng sau lưng Phong Dương, sững sờ nhìn Tang Di rời đi.
Tang Nhân nhìn Tang Nhuế, khẽ thở dài một hơi, “Em gái, cái người này thật quá mức. Cô bé kia không sai quá như vậy.”
Nói xong, liền cũng cùng đi theo.
Tang Nhuế chỉ cảm thấy trái tim vốn là bị rượu mạnh đè xuống nặng nề lúc này trong nháy mắt lại lần nữa trào ra, và lại nặng hơn.Cô thở dài, thả ly rượu trong tay, xoay người, đã muốn đi.
Cánh tay lại bị người kéo lại.
Phong Dương nhìn Tang Nhuế, trong mắt tràn ngập đau lòng, “Em không cần phải tự trách, không phải lỗi của em”
Tang Nhuế chịu không nổi nhất người đối với cô ôn nhu dịu dàng, lúc này bị Phong Dương vừa nói, ngược lại hốc mắt nóng lên. Cô hướng về phía Phong Dương nhẹ nhàng lắc đầu, “Em trách Tang Di, trách hắn vì phụ nữ cùng Phương gia nổi tranh chấp. Nếu không phải hắn bị thương, em cũng sẽ không vội vàng chạy về nơi này, anh,Dịch Tân cùng Tân Hoành cũng sẽ không theo em trở lại, như vậy cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.”
Tang Nhuế nói xong, vừa khổ cười khẽ, có chút bất đắc dĩ, “Thế nhưng xem ra, Tang Di cũng là vô tội đấy.”
Phong Dương trong lòng căng thẳng, đã tiến lên đem thân thể mảnh khảnh của Tang Nhuế ôm vào lòng. Như vậy cô mặc dù kích động, mặc dù thường thường bén nhọn, nhưng cũng trọng tình trọng nghĩa, yêu ghét phân minh, có thể đau xót người khác. Anh ôm cô, mềm lòng, nhưng cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể an ủi, “Không có chuyện gì.”
Tang Nhuế ở trong lòng anh nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ thán, “Lần này lớn chuyện rồi.”
Ở trước mặt nhiều nhân vật hết sức quan trọng Dịch gia công khai thừa nhận Nghê Tranh chính là Dịch thiếu phu nhân, muốn đem Tân Hoành đặt ở chỗ nào?
Dịch tân đem cô bảo vệ tốt như vậy, đến cuối cùng, danh phận kia lại rơi trên người phụ nữ khác, mà người phụ nữ đó còn làm cho Tân Hoành khó có thể quên được – Nghê tranh.
Tuy nói Tân Hoành hình như không thèm để ý người ngoài có thừa nhận quan hệ của cô và Dịch Tân hay không, thế nhưng khi cô đã tồn tại thì Dịch gia lại chính miệng thừa nhận một người phụ nữ khác mới vợ Dịch Tân lúc này, Tân Hoành còn có thể không thèm để ý sao?
Tang Nhuế nghĩ tới, đã cảm thấy kết quả kia nhất định quá kinh khủng. Không nhịn được, ở trong ngực Phong Dương run lên, cô cuống quít đẩy Phong Dương ra,”Em đi tìm ông nội, nói cho ông biết thuốc kia là của em, cùng Tân Hoành không có quan hệ, ông không thể bởi vì một viên thuốc liền xử tử với Tân Hoành. Lại nói, lại nói cùng không phải cô ấy cũng không uống sao?”
Cô nói xong, đã vội vàng xoay người.
Cô đi thật nhanh, Phong Dương ở phía sau đuổi theo cô, đến lầu hai mới đem cô ngăn lại.
Phong Dương bắt được tay Tang Nhuế, hướng về phía cô trầm trọng lắc đầu một cái, “Vô dụng thôi”
Tang Nhuế nhìn anh, trong mắt đau xót, mang theo hỏi thăm.
Phong Dương nói: “Tân Hoành không có uống thuốc, nhưng Dịch Tân sáng ngày kế tiếp luôn bảo anh kê thuốc, nấu thành canh, cho quản gia đưa đi, nhìn cô ấy uống.”
Phong Dương hơi ngừng lại, vừa tiếp tục nói, “Ông nội nhất định đã biết.”
Tang Nhuế cả kinh, mở to con mắt, “Anh nói, Dịch Tân để cho anh kê đơn thuốc? Anh ta. . .”
Phong Dương gật đầu, “Là cậu ta, cậu ta đối với cô ấy, hình như luôn là nghĩ một đằng nói một nẻo. Thật ra thì, chỉ cần Tân Hoành không muốn, cậu ấy sẽ không ép buộc cô ấy.”
Tang Nhuế chỉ cảm thấy trái tim nặng nề mềm nhũn.
Cô hiểu lầm anh.
Cô lại cuống quít hỏi, “Vậy Tân Hoành biết không?”
Phong Dương đang muốn nói chuyện, lúc này, lại chỉ nghe được cách đó không xa trong thư phòng truyền đến hô thô rống.
“Dịch gia ta muốn một người phụ nữ không muốn sinh con dưỡng cái có ích lợi gì?”
Chương 162: Phong Ba Bắt Đầu (2)
Nơi này là thư phòng Dịch gia, vốn cách âm cực tốt.
Lúc này, Phong Dương cùng Tang Nhuế ở ngoài cửa lại nghe được rõ ràng, lời nói quyết tuyệt và tức giận từ bên trong.
Hai người đều là ngẩn ra, tiếp theo trong lòng khẩn trương. Bước nhanh đi tới thư phòng, vừa tới, cửa cũng đã từ trong mở ra.
Dịch Tân tay vịn cửa, trên mặt tái nhợt không thấy phong lưu lười biếng thường ngày, một đôi con ngươi xinh đẹp, lúc này lại thâm sâu, đau đớn, một mặt mà Tang Nhuế và Phong Dương chưa từng thấy qua.*
Anh đưa lưng về phía Dịch lão, âm thanh trước nay nghiêm túc chưa từng có, “Cô ấy không cần sinh con dưỡng cái, chỉ cần cô ấy cùng cháu ở chung một chỗ liền đủ!”
Dịch Tân nói xong, đã nghiêng người từ giữa Phong Dương và Tang Nhuế đang đứng chặn ở cửa mà đi qua.
Phong Dương Tang Nhuế kinh ngạc, sững sờ nhìn Dịch Tân. Dịch Tân như vậy, tựa như có lẽ đã không phải là Dịch Tân.
“Bang!”
Sau lưng,âm thanh đồ sứ vỡ, làm Phong Dương Tang Nhuế cả kinh hồi hồn, hai người không để ý Dịch Tân nữa chỉ xoay người vội vàng đi vào xem Dịch lão.
Tân Hoành mệt mỏi vô cùng, quấn ở trong chăn ngủ lại chỉ cảm thấy giữa răng môi bị gắt gao chặn lại, cô không hô hấp được, không khỏi chậm rãi mở mắt ra.
Anh không có mở đèn, trong bóng tối, cô chỉ thấy anh nửa chống thân thể cúi người ở phía trên cô nhẹ nhàng mà nặng nề hôn cô.
Nhận thấy được cô tỉnh lại, người nọ lúc này mới chậm rãi thối lui khỏi, “Đem em đánh thức?”
Đầu Tân Hoành đầy vạch đen, “Không phải anh chính là muốn đem em đánh thức sao? Lúc này, trong lòng anh thật ra là đang nói ‘cuối cùng em bị nháo tỉnh’ thôi.”
Người nọ trong bóng đêm thật thấp cười ra tiếng, vẫn duy trì tư thế cúi người, con ngươi đen nhánh nhìn cô, “Ừ, vậy thì em hiểu anh.”
Tân Hoành nói không nên lời.
Trong phòng vì vậy yên tĩnh lại, người đàn ông cúi người ở phía trên cô cũng không nói chuyện, cũng không rời đi, cứ như vậy trong bóng đêm nhìn cô. Trong lòng Tân Hoành đột nhiên có một nơi nhạy cảm, khẽ nhúc nhích, cô hỏi, “Tiệc rượu kết thúc rồi?”
“Ừ.”Anh nhẹ giọng trả lời.
Cô thấy anh lúc này có chút khác thường, hình như là không vui, nhưng lại không tiện trực tiếp hỏi anh, hơi ngừng lại hỏi, “Có chuyện gì đặc biệt sao?”
Thân thể Dịch Tân cứng đờ, “Có.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Tân Hoành khẩn trương, đang đợi anh trả lời, lại chỉ cảm thấy trước mắt bóng người bỗng nhiên đến gần, trên môi ấm áp, liền bị anh hôn.
Anh liên tục hôn cô thật dài, lại thật thấp nói chuyện với cô, “Anh chỉ nhớ em.”
Tân Hoành chỉ cảm thấy tâm nhất thời giống như là bị cái gì hòa tan, không tự chủ được liền giơ tay lên, nhốt chặt cổ của anh lại chủ động nâng cao thân thể hôn anh.
Lúc này anh hình như cũng không động tình, chỉ là hôn cô hôn đủ rồi, liền đem cô buông ra, đứng lên, “Anh đi tắm.”
Tân Hoành nghe được trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, đại não dần dần tỉnh táo.
Tâm trạng của anh không tốt.
Là gặp phải chuyện gì?
Nhớ anh, vốn là buồn ngủ mãnh liệt lại không thấy bóng dáng, cô mở đèn, đắp chăn tựa vào trên giường.
Dịch Tân vừa lau thân thể vừa đi, lúc đi rathì nhìn thấy cô khẽ đờ đẫn nhìn bộ dáng của anh. Hình như trước khi anh ra ngoài cô vẫn nhìn về hướng này.
Đợi thấy rõ anh trong mắt cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ thấu.
“Anh…anh. . .” Trên mặt cô vừa kinh vừa thẹn vừa giận, giơ tay lên, khẽ run từ trên xuống dưới chỉ anh.
Dịch Tân thấy cô như vậy, trong nháy mắt tâm tình thật tốt, hướng về phía cô mập mờ cười một tiếng, “Chưa từng thấy qua? Vậy nhất định nên xem thật kỹ một chút.”
Tân Hoành chỉ cảm thấy bị thứ gì hung hăng ngăn lại nơi cổ họng, giận dữ, còn không phát tác được.
Lúc này trên người Dịch Tân không hề che đậy quang minh chính đại đứng ở trước mặt cô, bởi vì cô thưởng thức. Thân thể của anh đường cong tuyệt đối được xưng tụng hoàn mỹ, có lực. Trên mặt anh yêu mỵ, thân thể lại mơ hồ cất giấu lực lượng.
Tân Hoành chỉ cảm thấy cả người nóng lên, ánh mắt lại không rời đi, nhìn bắp thịt trên người bền chắc và vừa đúng của anh, không tự chủ đi xuống. . .
Sau đó, đại não nhất thời nổ vang, tiếp theo trống rỗng. Thân thể cứng ngắc, hoàn toàn không thể động đậy.
“Cái người yêu tinh này!” Là tiếng gầm nhẹ của Dịch Tân, cô chỉ cảm thấy hoa mắt, thân thể đã bị người ôm thật chặt vào trong ngực, lại cùng nhau nằm dài trên giường.
Cô kinh hãi, lúc này, thân thể ôm cô của anh vừa nóng lại vừa cứng, nhiệt độ của anh liền xuyên thấu qua áo sơ mi truyền tới trên người cô.
Cô hốt hoảng nhìn anh, lại thấy lúc này một đôi mắt rõ ràng có đám Hồng Quang, chăm chú nhìn cô, giọng nói trầm thấp đến kinh người , “Nhìn đủ rồi?”
Cô bị anh làm giật mình, theo bản năng lắc đầu một cái, đợi phản ứng kịp lại chợt gật đầu.
Cô chỉ cảm giác lồng ngực của anh khẽ chấn động, nghe giọng nói của anh mang theo trêu chọc, “Rốt cuộc là nhìn đủ rồi hay vẫn là không có nhìn đủ?”
Tân Hoành cắn răng, nghĩ, dù sao bây giờ cô là heo chết không sợ nước nóng,cũng không định tránh anh, nhìn anh trừng mắt nói “Nhìn đủ rồi!”
Dịch Tân nghe chân mày cau lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve qua mặt tinh tế của cô, chậm mà nhẹ, một đường đi xuống.
Tân Hoành bị hắn động vào trong lòng sợ hãi lại nghe anh đột nhiên nói, “Thật là anh xem em.”
Anh nói xong, đã nhanh chóng muốn đẩy cổ áo của cô ra.
Tân Hoành quýnh lên, vội vàng nắm được tay làm loạn của anh, vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Không có nhìn đủ, còn chưa xem đủ. . .”
Chính cô nói xong, đã không mặt mũi nhìn người đàn ông kia rồi, dời đi tầm mắt, tùy ý rơi vào nơi khác.
“A.” Dịch Tân nghe, quả nhiên tay thuần lương lại, lần nữa đem cô ôm vào trong ngực, cái trán chống đỡ trán cô, nhỏ giọng hỏi, “Thật không có nhìn đủ?”
Trong nháy mắt lòng Tân Hoành đều muốn chết rồi, vẫn còn muốn nhắm mắt gật đầu.
Cô nghĩ, cô không có nhìn đủ, căng hết cỡ chính là chỗ này của đàn ông, không biết xấu hổ nhìn xuống lần nữa để cho cô nhìn một lần, dù sao cũng tốt hơn cô bị anh nhìn một lần.
Nhưng không nghĩ, trong mắt người đàn ông xẹt qua tia tà ác trong nháy mắt, cực kỳ nhanh lật người ngăn chặn cô.
Cô cả kinh, vừa động, lại chỉ cảm giác phía dưới chỗ mẫn cảm ấm áp, cô đột nhiên ngừng lại kinh hoàng nhìn vào trong mắt của anh.
Dịch Tân cười tà, cúi đầu, ở bên tai cô nhẹ nhàng thổi khí, “Cảm thấy? Nó bị em xem đủ rồi.”