“Đêm ấy, em và anh quen nhau là lúc mà anh chật vật nhất. Sau đó chính anh cũng không biết cảm gúac trong lòng anh là gì, không dám thừa nhận hoặc là sợ, anh không có tìm em nhưng em giống như một kết một dạng rơi vào trong lòng anh. Lần đầu tiên vô tình, anh gặp được Nghê Tranh, phong cách bề ngoài cô ấy và em thật rất giống nhau, trong nháy mắt đó, anh chỉ cảm giác. . .” Anh nói tới chỗ này, lại đột nhiên cùng từ*, chỉ chăm chú nhìn cô, nhỏ giọng nói, “Em có thể hiểu loại cảm giác đó sao?”
Cô cẩn thận thử dò xét, “Ý của anh là, cô cho anh một loại cảm giác ‘duyên phận’?”
Anh khẽ mỉm cười, gật đầu, “Anh biết ngay, lời này nghe mặc dù có chút không giải thích được, nhưng em sẽ hiểu.”
Anh lại nói, “Giống như như em ở trong nơi rực rỡ muôn màu liếc thấy trúng cái gì, chỉ là một khắc kia, em lại không có bắt được, em cho rằng không có đặt ở bên cạnh, em sẽ từ từ quên mất. Nhưng sự thật là không chỉ không thể quên được, ngược lại hoàn toàn mọc rễ ở trong lòng em, càng ngày càng sâu, cho đến ăn sâu vào trong. Rồi sau đó, đột nhiên có một ngày, em gặp lại được nó, thậm chí cũng không phải nó, chỉ là cùng nó tương tự, trong lòng em cũng sẽ không tự chủ được kích động, âm thầm tự nói với mình, lần này, ta nhất định sẽ không buông tay.”
Anh cười một tiếng, “Đối với Nghê Tranh, chính là loại tâm lý. Còn nữa, anh cũng thấy được, Nghê Tranh đối với Yến Thanh, cũng chẳng có bao nhiêu thật lòng. Anh một câu lập lờ nước đôi thử dò xét, Nghê Tranh liền tự động rời đi Yến Thanh.”
“Cô ta muốn thứ mà cô ta muốn có được, mà anh vừa lúc có thể giúp cô ta. Nhưng không biết là bởi vì quan hệ với Yến Thanh hay là bởi vì em, từ đầu đến cuối anh không có biện pháp cùng cô ta làm chuyện kia.”
Tân Hoành kéo kéo khóe môi, “Cùng em có quan hệ gì?”
Con ngươi đen nhánh sâu sắc nhìn cô, anh thán, “Nếu như là em, anh sẽ trước cùng em kết hôn, biết làm nhiều chuyện hơn, sau đó mới có thể để cho em trở thành của anh đấy.”
Tân Hoành cười như không cười, “Anh đang giải thích tại sao anh vừa thấy em liền buộc em gả cho anh?”
Anh trào phúng cười một tiếng, “Phải có nhiều nhất chứng cớ nhất chứng minh em là của anh.”
Tân Hoành nhìn anh, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, “Anh cưỡng bức nhân gia hoàng hoa đại cô nương, anh còn lý luận.”
Dịch tân cười, “Hoàng hoa đại cô nương? Thì ra là, gả cho của anh liền sau không phải.”
Cô bị anh nói cho nghẹn.
Anh chợt sâu sắc nhìn cô, nói: “Một ngày kia, em tìm đến anh, nói cho anh biết em mang thai. Một khắc kia, anh không dám tin tưởng. Nhưng là, trước đó không tới một phút trước, Yến Thanh điện thoại cho anh, nói với anh cùng nhau trải qua rất nhiều việc, lại nói cho anh biết Nghê Tranh ở Áo rước tới họa sát thân, cầu anh đi cứu Nghê Tranh.”
“Khi đó, bởi vì em, thật sự anh cho là cuộc sống của anh đã hoàn mỹ. Nhưng Yến Thanh nhắc nhở anh, ít nhất, anh có lỗi với cậu ta. Anh có thể thẳng thắn nói với em, anh cùng với Nghê Tranh cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, giữa anh và cô ta trong sạch. Nhưng là, anh thẹn với Yến Thanh, đối với cậu ta, anh không chỉ có tàn nhẫn, càng thêm hèn hạ. Bất luận Nghê Tranh là dạng phụ nữ gì, ít nhất Yến Thanh thích cô ta. Mà anh, đoạt người cậu ta thích, nhúng chàm người phụ nữ của bạn, về sự việc này, anh triệt để là tên khốn kiếp.”
“Anh vừa thẹn với Yến Thanh, sợ hơn để cho em biết, sợ em vì vậy mà chán ghét anh. Cho nên, trong lòng anh tự quyết định, một lần cuối cùng, anh đồng ý với Yến Thanh, tự mình đi giải quyết, vì sự kiện kia chuộc tội, lui về phía sau, anh cùng với cậu ta thanh toán xong, anh lại không nợ bọn họ cái gì, có thể cùng em sống thật tốt.”
Anh nói xong, tự giễu cười một tiếng, nhìn cô, than nhẹ, “Nhưng là, anh không nghĩ tới, em sẽ quyết tuyệt như vậy. Anh không nói một tiếng rời đi, sẽ làm em hiểu lầm nhiều như vậy. Từ đó về sau, giữa anh và em vẫn cách chuyện này, bất luận anh cố gắng thế nào, em cũng không có cách nào quên, anh cũng vậy không có cách nào nói thẳng ra giải thích với em.”
Giữa bọn họ, quanh đi quẩn lại hơn hai năm, rốt cuộc trở về tâm kết lúc đầu. Vốn là bị vết thương bị che dấu đi, lại một lần nữa bị vén lên, một lần nữa lại đau đớn.
Cô nhìn anh, chịu đựng chua xót đau đớn trong lòng, “Thì ra là vẫn không thể nói, vậy bây giờ tại sao muốn nói?”
Anhcười khổ, “Thật ra là vốn còn có chút tự tin buồn cười, tự tin anh sẽ không mất đi em, lại mâu thuẫn sợ hãi em sẽ chán ghét anh. Mà bây giờ, em đã rời đi anh… anh cái gì cũng không có, hai bàn tay trắng, anh còn có sợ cái gì? Em hận anh cũng tốt, chán ghét anh cũng được, cũng không sao cả. Ít nhất, anh muốn để cho em biết, cả đời này của Dịch Tân chưa từng yêu một người phụ nữ nào như yêu em.”
Trái tim chua xót cũng nhịn không được nữa, thấp nhiệt kịch liệt dâng trào, từ trong ánh mắt chảy ra, trên mặt, một mảnh ướt nặng.
Hình như vì anh nói cái chữ “Yêu” đó thì tất cả nhẫn nại cùng tự chế của cô, tất cả hỏng mất.
Quả đấm nắm chặt rốt cuộc buông ra, cô chảy nước mắt mắng anh, “Anh thật sự là tên khốn kiếp!”
Ánh mắt anh tối lại khổ sở, “Đúng, em mắng được đúng.”
“Anh tùy ý giành phụ nữ của bạn, là hèn hạ! Không được đem của người ta làm thành của mình, anh cũng không chút nào lưu tình đẩy ra, là tuyệt tình! Anh vẫn không chịu hướng tới em thẳng thắn, để cho em khó chịu lâu như vậy, bây giờ còn trâng tráo tới nói cho em biết là anh yêu em, là vô sỉ!”
Tân Hoành chỉ vào anh, mắng to, “Dịch Tân, anh thật sự là hèn hạ, tuyệt tình, vô sỉ!”
Anh lẳng lặng nhìn cô chảy nước mắt mắng anh, cười khổ, “Dạ, Dịch Tân làm người thật sự rất hỏng bét, không xứng với Tân Hoành. . .”
Lời nói vẫn chưa nói gì, người trước mắt đột nhiên đến gần, trên người đột nhiên căng thẳng, thân thể ấm áp đã tự động ôm lấy anh. Cổ bị cánh tay nhỏ bé của cô vòng qua, thân thể của cô cùng anh dính lại một chỗ.
Toàn thân anh chấn động, hai bên tay thoáng chốc lại cứng ngắc, thậm chí không nâng dậy ôm lấy thân thể mềm mại của cô.
Bên tai, âm thanh của cô mang theo giọng mũi nặng nề cùng khổ sở, “Nhưng là, em thật sự yêu tên khốn kiếp này! Rõ ràng đã rời đi rồi, vẫn còn cả ngày nhớ hắn. Anh thay đổi, có được hay không? Để cho em không có chướng ngại tâm lý mới yêu anh thật tốt, có được hay không?”
“Em vẫn luôn thích người tốt, không thích người xấu, đây là nguyên tắc, nhưng em một mực chỉ vì anh buông tha nguyên tắc của em. Lần này, đổi cho anh nhân nhượng em, buông tha tất của lừa gạt, tính toán cùng tàn khốc, có được hay không?”
Chương 220: Tình Cảm Gắn Bó (6)
“Được.”
Hồi lâu sau, rốt cuộc anh có thể nghe được tiếng của, lại đã sớm cứng ngắc không thể công nhận. Thân thể hơi có tri giác, anh giơ tay lên, thật chặt vòng qua thân thể của cô, dùng sức đem cô nhét vào ngực mình.
“Được, được, về sau, anh chỉ làm việc em thích.”
Lại một liên tục lên tiếng, âm thanh của anh run rẩy rõ ràng như vậy. Hình như là cực vui mà khóc, vừa hình như vẫn không thể tin được. *
Không thể tin được, tất cả mọi chuyện qua đi, cô hoàn nguyện ý để cho anh yêu cô.
Anh ôm cô đến trên sô pha, vội vàng hôn cô. Cô lại lần nữa đẩy anh ra, anh nhíu mày, bất mãn, gấp gáp mà nhìn chằm chằm vào cô.
Cô dở khóc dở cười, “Anh hình như nên trở về bệnh viện, Phong Dương nói, anh bệnh rất nặng.”
“Phải thử một chút thân thể của anh có được hay không?” Anh hung hăng nhìn cô, đối với hành động của cô mất hứng đến cắn răng nghiến lợi.
Cô làm như không thấy, thẳng sắp bị anh ngăn cản cô cài nút áo lần nữa. Anh tức giận, giống như đứa bé lại cởi nút, cô bị bộ dáng kia của anh chọc cho cười ra tiếng, lại cuống quít đi cài nút áo.
Thế nhưng anh lại ngang ngược , tay từ trên y phục của cô dời đi, một tay vòng qua hông của cô, liền đem cô ôm đến trên chân mình, đặt trong ngực. Ngưng mắt nhìn cô bất chợt trở nên thâm sâu, khàn khàn nói: “Anh không sao, anh chỉ là nhớ em rồi.”
Cô bị lời nói của anh nói đến mức cả người mềm nhũn, cơ hồ đem cầm không được, dịu dàng nhìn lại anh, hồi lâu, rốt cuộc vẫn kiên định lập trường, “Đi bệnh viện.”
Anh lại muốn kháng nghị.
Cô vội nói, “Chính anh nói, về sau cũng nghe em, có phải anh muốn cùng em ký hiệp nghị mới tính?”
Cô nói tới chỗ này, đột nhiên nhớ tới, “Đúng rồi, gần đây em xem ti vi, vợ chồng nhà người ta cũng ký cái gì mà hiệp nghị trước hôn nhân, em chưa biết đến thứ này, ngây ngốc bị anh ức hiếp lâu như vậy, nếu không chúng ta cũng viết một bản?”
Thế nhưng anh lại cực kỳ dứt khoát, thuận miệng liền nói, “Trừ hạn chế anh chạm vào em, những thứ khác, em viết, anh ký.”
Cô nghẹn họng nhìn trân trối, trong nháy mắt, đột nhiên cảm thấy cái hiệp nghị gì đó đúng là không có giá trị tồn tại.
Cô giùng giằng muốn đứng lên, thế nhưng anh lại ngang ngạnh đem lấy cô giam vào trong ngực, cô ngồi trên đùi, cũng không dám tùy ý lộn xộn, chỉ có thể dịu dàng dụ dỗ nói, “Đi bệnh viện đi, dạ dày anh hiện tại khẳng định vẫn còn rất đau.”
“Không đau.”
“Đau.”
“Không đau.”
“Đau.”
“Được rồi, là có chút đau, nhưng cũng không phải không thể chịu được.” Anh rốt cuộc kỳ cục thừa nhận.
Cô bất đắc dĩ than thở, “Anh chịu được nó làm cái gì? Anh nên trị nó!”
Thế nhưng anh lại chợt nhìn cô, lên tiếng, “Tân Hoành, chỗ đau này, anh thật sự có thể chịu được.”
Trong lòng cô căng thẳng, đột nhiên nhớ tới, có lẽ, chỗ đau này, đối với người đàn ông như Dịch Tân mà nói, thật không coi vào đâu. Lần đầu tiên lúc cô nhìn thấy anh, anh có thể mặt không đổi sắc tự mình động thủ đem đạn trên vai lấy ra; vì cứu anh, anh có thể không chút do dự đối với cánh tay trái của mình nổ súng, có thể làm như không có việc gì dùng tay bị thương lái xe, đem chính mình cùng cô đưa đến bệnh viện.
Anh đang trước mặt cô, hình như cho tới bây giờ cũng chưa có bởi vì trên thân thể có vết thương mà lộ ra bất kỳ vẻ mặt đau đớn nào.
Lúc nào anh cũng đều là vẻ mặt không đổi sắc, không phải anh sẽ không bị thương, chỉ là anh bị thương, cũng có thể bình tĩnh đến kinh người, thậm chí có thể khiến người ta hoài nghi những thứ kia máu không phải từ trong thân thể của anh chảy ra, cũng chỉ là nhuộm lên, như là thuốc màu, không liên quan đến đau đớn.
Nhưng anh đại trước mắt, rốt cuộc trải qua bao nhiêu người khác không biết, thậm chí là chuyện không thể tưởng tượng đã tôi luyện?
Không có người nào là sinh ra đã cường đại không đau không thương như vậy, mỗi người lúc đầu ra đời, cũng chỉ là một thân thể da thịt mềm yếu, đều là bảo bối được tỉ mỉ ôm vào trong ngực thương yêu che chở. Nhưng rõ ràng là bắt đầu giống nhau, lại luyện anh thành thân thể cùng cá tính giống Tường Đồng Vách Sắt, tại sao?
Đáp án duy nhất, chỉ có thể là so với người khác anh trải qua nhiều hơn, chỉ có khó khăn cùng đau khổ mới có thể rèn người.
Lòng của cô nặng nề đau nhói, thân thể mềm nhũn, chủ động ôm anh, thấp giọng nói: “Dịch Tân, em không thể nhịn. Em sẽ khổ sở; anh không sợ đau, em sợ. Lại nói, chỉ có khi tạm thời không có đường để đi, chúng ta mới cần chịu đựng, mà bình thường, chúng ta nên đối tốt với chính mình.”
“Giống như anh nghĩ rất tốt với em, em cũng muốn với anh như vậy.” Cô nói tới chỗ này, lại đột nhiên dừng lại.
Dịch Tân vốn là bởi vì lời của cô…, một lòng mềm đến rối tinh rối mù, lúc này thấy cô chợt dừng lại, trong lòng hồ nghi, cúi đầu nhìn cô.
Cô nhìn anh, co rút khóe môi, “Éc. . . Về cái nói anh tốt với em, còn chờ thương lượng.”
Anh nhíu mày, “Anh đối với em không tốt?”
Cô bĩu môi, “Nghe nói là rất tốt, không có sai. Nhưng là bản thân em tỉnh lại rơi xuống, không cảm thấy anh đối với em thường hay có thật nhiều hành động tốt, không thể tha thứ sao?”
Tim của anh bỗng nhiên co rút, rồi sau đó, đau nhức trong nháy mắt lan tràn tới toàn thân, anh vội vàng đem cô ôm chặt hơn, lại đi hôn cô, liên thanh nói: “Thật xin lỗi, sẽ không, sẽ không bao giờ đối với em như vậy nữa.”
Cô lẳng lặng tựa vào trong ngực anh, mặc anh hôn, buồn buồn nói: “Chuyện đứa nhỏ, anh nên nói cho em biết.”
Động tác của anh bỗng nhiên dừng lại, môi, cứng lại ở trên mặt cô.
Cô than nhẹ, “Anh cũng có thể nói cho em biết, đứa bé kia, chỉ là ngoài ý muốn.”
“Nhưng là, anh đều không cùng em nói, anh không nói gì, anh chỉ càng không ngừng làm em sợ, buộc em, làm em sợ, buộc em.”
Cô nói xong, âm thanh lại mang theo nghẹn ngào.
Thân thể Dịch Tân khẽ run, anh hiểu, anh đều hiểu.
Mặc dù cô vẫn thích anh, hoàn nguyện ý ở cùng với anh, nhưng là, chuyện đã xảy ra cô liền không thể nào dễ dàng quên. Tất cả ác liệt anh đối với cô, anh nghĩ, trí nhớ có lẽ sẽ mơ hồ, nhưng một khắc kia, tất cả kinh hoảng, sợ, cảm giác đau lòng cũng thật sâu khắc vào trong lòng của cô. Thậm chí anh có chút khủng hoảng mà nghĩ, cho dù có một ngày không hề có trí nhớ nữa, cảm giác kia cũng sẽ không rút đi, một khắc vô dụng cùng tuyệt vọng kia.
Nhưng rõ ràng những thứ này, cô đều có thể không cần thừa nhận.