Nếu lúc này anh không nói gì, cô còn có thể tiếp tục vui mừng như vậy…
Nhưng hóa ra anh đã sớm nhìn thấu cô! Nhìn thấu cô vẫn còn chưa ngủ. Ở trước mặt anh, chỉ sợ là một chút suy nghĩ cô cũng không giấu được.
Đột nhiên Tân Hoành cảm thấy cuộc sống của mình vô cùng… bi tráng. Sau đó bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười mà bảo anh: “Dịch Tân, Dịch Phong Nghiêu từng nói, anh thông minh như vậy, sớm muộn gì em cũng sẽ không chịu nổi anh.”
Nói xong, cô vốn định cười một tiếng trêu chọc anh nhưng nghĩ thế nào lại thôi.
Trong phút chốc, Tân Hoành nghĩ đến thói quen kiêu ngạo của Dịch Tân, lúc này mới cảm thấy dễ dịu hơn một chút.
Cái đó, Dịch Phong Nghiêu… Lần này, đành để anh chịu ủy khuất rồi.
Về sau, Tân Hoành luôn hối hận, lúc nào cũng ăn năn vì khi đó đã để cho Dịch Phong Nghiêu phải gánh tội. Đây là lý do duy nhất có thể giải thích cho việc không tới một tiếng đồng hồ sau, cô lập tức gặp phải báo ứng.
Khi cô tan làm, vừa về đến nhà đã thấy một bóng dáng nghiêm nghị ngồi trên ghế salon trong phòng khách, trong nháy mắt cô đã bị dọa sợ đến mức tim cũng ngừng đập. Bất chợt, trong đầu hiện lên hình ảnh các kiểu cướp tiền, cướp sắc, hay tin tức về các vụ giết người diệt khẩu các loại.
Sau đó, khi cô bình tĩnh nhìn lại, thấy rõ gương mặt của người kia lại càng sợ hãi, trong nháy mắt hồn bay phách lạc.
Trong phòng khách, người kia có dáng ngồi thẳng, cứng rắn, tóc bạc trắng, bên cạnh còn dựng cây ba toong gỗ khắc đàu rồng, đang nhìn cô bằng ánh mắt nhàn nhạt, chính là người đã mấy tháng không gặp – Dịch Lam.
Cô kinh hãi, không ngờ Dịch Lam lại đường hoàng ngồi đợi cô trong phòng khách nhà cô, ngoài hồn bay phách lạc ra, cô không thể có một phản ứng nào khác nữa.
Dịch Lam lại tương đối bình tĩnh, nhìn thấy khuôn mặt hóa đá của Tân Hoành thì nhàn nhạt nói: “Đã lâu không gặp, Tân Hoành.”
Trong giây lát đó, Tân Hoành như thể bất tỉnh đến nơi rồi.
Tại sao, tại sao ông cụ này lại tự nhiên như vậy, có thể có tư thái đường hoàng thế kia mà xuất hiện trong nhà cô, như thể ông mới là chủ nhân đang ngồi đây chờ cô tới, nhìn thấy cô rồi mà còn bày ra cái dáng vẻ “Cô ở đấy ngạc nhiên cái quỷ gì?” là sao?
Quan trọng hơn là, tại sao, tại sao lúc này Dịch Tân lại không có nhà?
Tại sao, tại sao mỗi lần Dịch Lam đột ngột xuất hiện hay làm những chuyện gây tổn thương với cô thì Dịch Tân đều không có mặt?
Tân Hoàn nở nụ cười gượng gạo, cố gắng khiến cho gương mặt mình bớt cứng ngắc: “Ông ngoại! Ông tới lúc nào vậy? Sao không nói trước với chúng con một tiếng, chúng con…” Đi đón ông.
Nhưng Tân Hoành còn chưa nói hết, Dịch Lam đã cắt ngang lời cô: “Thông báo cho các người một tiếng à? Dịch Tân còn chịu để cho tôi gặp cô ư?”
Tân Hoành cứng lưỡi há hốc mồm, quả nhiên, người này đến không phải có ý tốt, ông cụ cố ý đến đây nhân lúc Dịch Tân không có mặt.
Trong lòng Tân Hoành có dự cảm không lành, bàn tay nắm chặt lại, cô cố gắng nở một nụ cười: “Sao lại thế được chứ? Ông là ông ngoại của Dịch Tân thì cũng chính là ông ngoại của con, làm gì có chuyện ông ngoại muốn gặp cháu trai cháu gái mà không được ạ.”
Dịch Lam cười lạnh: “Quả là biết cách nói chuyện, chỉ tiếc là… Tôi không có cái bản lĩnh làm ông ngoại cô được đâu.”
Toàn thân Tân Hoành chấn động, trong nháy mắt đầu óc đột nhiên trống rỗng.
Tân Hoành hiểu, Dịch Lam không phải một người bình thường, ông đã từng là gia chủ của nhà họ Dịch, địa vị vô cùng vững chắc, nhất ngôn cửu đỉnh*. Người như vậy, mỗi một câu một chữ đều tương đương với thánh chỉ, có ý nghĩa hết sức quan trọng.
*Nhất ngôn cửu đỉnh: (Một lời nói ra có sức nặng như chín cái đỉnh) Một lời đã định, không thể thay đổi hay xem xét lại.
Ông nói, ông không có bản lĩnh làm ông ngoại của cô.
Tân Hoành cũng hoàn toàn không có một suy nghĩ quá phận nào, chẳng qua đây chỉ là một câu nói bình thường thay lời chào hỏi mà thôi.
Một câu kia của Dịch Lam làm Tân Hoành cảm thấy tay chân mình cũng trở nên lạnh lẽo, cô biết, ý từ của lời này: Dịch Lam ông không chấp nhận Tân Hoành.
Đột nhiên Tân Hoành cảm thấy lòng bàn tay mình toát đầy mồ hôi lạnh. Tim cô cũng tăng gia tốc mà đập nhanh đến nỗi chân đã bắt đầu run lên, nhất thời á khẩu không nói được gì.
Dịch Lam nhìn cô, ánh mắt sâu xa, biết được cô đã hiểu thái độ của ông nên cũng không vòng vo nữa, ánh mắt thẳng tắp chiếu về phía cô, nói thẳng: “Rời khỏi Dịch Tân đi.”
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng lúc nghe thấy năm chữ này, cô vẫn có cảm giác như thể cả thân thể bị cái gì đó hung hăng bổ cho một nhát. Cô gần như đứng không vững nữa, trong nháy mắt đầu óc cũng không còn tỉnh táo, giọng nói của cô phát ra cũng run rẩy: “Tại sao?”
Nói xong, cô lại tự thấy buồn cười. Tại sao? Còn có thể tại sao nữa chứ? Cô đang hỏi cái vấn đề ngu ngốc gì thế này?
Chỉ là không ngờ Dịch Lam vẫn rất nghiêm túc trả lời: “Bởi vì, những thứ Dịch Tân cần, cô không cho nó được.”
Lòng cô như lại bị đẩy mạnh một, cố gắng lảo đảo đi về phía trước vài bước, chỉ là thoáng chốc đã cảm thấy vô lực.
Cô không bước nổi nữa, nhưng cái tay kia vẫn cố đẩy như cũ, rốt cuộc cô cũng không đứng vững được nữa, mặt tràn đầy nước mắt nhìn Dịch Lam, khẽ run run hỏi: “Nói vậy, là có ý gì?”
Cô nói ra lời này mà trái tim cũng như bị văng ra ngoài theo, có điều nó lại bị vướng ở cổ họng, sau đó cô thấy cổ họng mình như bị trái tim đang đập ầm ầm kia chẹn cho nghẹn lại.
Đùng, đùng, đùng…
Cô nhìn chằm chằm Dịch Lam, gắt gao cắn chặt răng.
Cô biết, Dịch Lam đang tiến hành xét xử cô, lúc này, những gì ông sắp nói ra để trả lời cô… tất cả đều là chứng cứ.
Như thể một phạm nhân bị quan tòa định tội, dù thế nào cô cũng không chịu nhận tội, sau đó sẽ kêu gào oan ức, buộc quan tòa phải lấy chứng cứ ra, để cho cô chết một cách rõ ràng.
Nhưng thật ra là cô đang đánh cuộc. Cô không có chút nào là sắp chết cả, cô chỉ đang hi vọng quan tòa sẽ không thể đưa ra chứng cứ thỏa đáng. Khi đó, thậm chí cô còn có thể cười phá lên, dùng cách này để chứng minh sự trong sạch và vô tội của mình.
Có điều, đây là một canh bạc, nếu như quan tòa đưa ra được chứng cứ, vậy thì một khắc kia chính là lúc cô phải chết.
Bởi vì, chứng cứ đó sẽ chứng minh được cô là người đáng chết.
Chính vì Tân Hoành không cam lòng nên mới đánh cuộc. Một mặt cô buộc Dịch Lam phải nói cho cô biết, nhưng thật ra một mặt lại sợ hãi điều Dịch Lam nói ra sẽ chứng minh: Tân Hoành, rời khỏi Dịch Tân đi, cô là người có tội, phải chịu sự trừng phạt này là đúng!
Chương 246: Ba Chữ Của Cô Đổi Lấy Tất Cả Tấm Chân Tình Của Anh(6)
Gần đây, quá nhiều hạnh phúc, tốt đến mức khiến cô gần như đã quên mất thời gian, quên việc đời, mỗi một ngày đều như được hạnh phúc bao vây lấy, mềm mại và ấm áp. Đột nhiên có một ngày, có một người chợt xuất hiện, giống như một bàn tay mạnh mẽ, không chút lưu tình liền kéo cô ra khỏi vòng tròn ấm áp. Vì vây, xem như cô tìm được hạnh phúc ở đây, nhưng ở trong đó, lại không có nàng.
Hiện tại, cảm giác mà Dịch Lam mang lại cho cô chính là như vậy.
“Ông ngoại! Người nói cho cháu biết, đây là ý gì?”
Bnà tay cô cô nắm chặt lại, kiềm chế những cảm xúc mãnh liệt đang sắp thiêu đốt lý trí của cô, bình tĩnh hỏi lại một lần nữa.
Cô nhìn thẳng về phía Dịch Lam, nhưng mà ánh mắt vẫn khẽ run.
Dịch Lam nhìn cô, trong ánh mắt vốn chỉ có sự lạnh lùng chợt hiện ra sự không đành lòng. Nhưng mà chuyện mà ông đã quyết định sẽ không vì vậy mà bị dao động. Ông thờ ơ nói: “Ý của tôi là, cô…”
“Ý của ông ngoại là, muốn anh trở về.”
Tân Hoành nghe lời nói của Dịch Lam, trái tim gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cũng trong thời khắc mấu chốt đó, một giọng nói quen thuộc của một người khác vang lên, giống như một bàn tay có lực đè lên những lời nói tiếp theo của Dịch Lam, đồng thời cũng dịu dàng ấm áp mà trấn an trái tim của cô.
Âm thanh kia xen lẫn với tiếng mở cửa chống trộm, nhưng vẫn không giảm đi sự ấm áp, giống như xuyên qua.
Gần như theo bản năng, Tân Hoành quay đầu lại, nhìn về phía cửa.
Lúc này, Dịch Tân đang bước vào từ ngoài cửa, ánh mắt của anh vẫn mang vẻ lười biếng như cũ, nhưng lại xen lẫn sự lạnh lùng mơ hồ. Sắc mặt có chút hồng, dường như trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Đột nhiên, trong lòng Tân Hoành mềm nhũn, cô biết, nhất định là anh gấp gáp chạy về.
Anh quay lại đóng cửa, dường như Tân Hoành có thể nhìn thấy anh dùng bao nhiêu sức lực trên cánh tay. Nhưng khi cánh cửa khép lại, tiếng vang cũng không quá lớn.
Ánh mắt của Dịch Tân cũng chỉ lướt qua trên người của Dịch Lam rồi nhìn về phía của Tân Hoành. Sau đó, vẻ mặt trong nháy mắt đã nhu hòa, sải bước đi về phía cô, đưa tay ôm chầm lấy eo của cô, kéo cô vào trong ngực. Cũng không để ý ở bên cạnh còn có người khác, anh cúi đầu xuống, hôn lên trán cô liền mấy cái, dịu dàng hỏi: “Về lâu chưa?”
Thấy anh như vậy, trong nháy mắt khiến trái tim cô như trở về vị trí cũ. Nhiệt độ từ môi của anh truyền đến trán của cô, một giây đó, cô ước thời gian cứ kéo dài mãi.
Nhưng mà, không phải lúc.
Cô ở trong lòng anh, nhẹ nhàng nói: “Vừa mới về, không phải buổi tối có chuyện sao? Sao anh lại trở về sớm như vậy?”
Lời của cô…, khiến cho vẻ mặt vốn dịu dàng của anh chợt đông lạnh. Dịch Tân cười lạnh, giương mắt, liền nhìn thấy vẻ mặt từ ngạc nhiên đến tức giận của Dịch Lam.
“Ông ngoại! Tại sao ông lại đến đây gấp gáp như vậy? Ngay cả cháu cũng không biết.”
Lời này của Dịch Tân, nhu hoà nhưng mang áp lực, sắc mặt của Dịch Lam cũng trở nên lạnh lẽo: “Chuyện ta rời khỏi H thị, trước đó cũng không có người biết. Đến nơi này cũng tới thẳng đến đây, vậy mà cháu có thể chạy về trong thời gian ngắn như thế, điều này không cần nói cũng hiểu, phải không?”
“Dịch Tân! Không ngờ cháu lại theo dõi ta!”
Câu nói sau cùng của Dịch Lam toát lên sự lạnh lùng nghiêm nghị, sự chỉ trích không che giấu chút nào. Đột nhiên, trái tim của Tân Hoành bỗng chấn động khi nghe được lời này.Những đường nét góc cạnh ở trên mặt của Dịch Lam, lúc này lại càng cứng rắn hơn. Ông nhìn chằm chằm vào Dịch Tân như đang trách móc. Mà với Dịch Tân, mặc dù nụ cười luôn hiện lên trên môi anh nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.
Trong lúc nhất thời, không khí trở nên căng thẳng.
Tân Hoành muốn hoá giải không khí một chút thì đột nhiên bên eo lại bị giữ chặt hơn, nhiệt độ của bàn tay người đàn ông nào đó xuyên thấu qua lớp vải truyền tới da thịt cô. Trong lòng cô chợt biến động nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Không nói thêm gì nữa, chỉ mặc cho anh ôm, cô thuận theo dựa vào người anh.
Dịch Tân cười khẽ, nói: “Ông ngoại! Cần gì phải tức giận như thể? Đột nhiên ông bỏ đi mà không để lộ ra chút gì, đến nơi mà cũng không nghỉ ngơi chút nào đã tới thẳng đây tìm cô ấy, ông có dám nói trong lòng ông không phải đã sớm có ý định không?”
“Dịch Tân, cậu!” Dù sức kìm nén của Dịch Lam mạnh mẽ hơn người, vậy mà rõ ràng lúc này cũng nổi giận, cây gậy trong tay đột nhiên một mạnh một xuống đất. Tân Hoành chỉ cảm thấy dưới chân chợt run rẩy.
“Cậu lại dám nói những lời như vậy với tôi sao!” Rõ ràng Dịch Lam rất giận dữ, lúc này, giọng nói gần như gầm lên.
Mà Dịch Tân vẫn nhìn thẳng về phía Dịch Lam, lời nói bình tĩnh khiến trong lòng ông rét run: “Ông ngoại! Ông không nên đến tìm đến cô ấy.”
“Không đúng! ” Dịch Tân nói xong, lại đột nhiên thay đổi: “Ngay cả suy nghĩ của cô ấy, ông cũng không nên động đến.”
“Dịch Tân! Tôi còn chưa chết đâu! Cậu lại dám uy hiếp tôi sao? Cậu có tin không, mặc dù tôi đã già rồi nhưng vẫn có thể khiến cho cậu trở về thành hai bàn tay trắng!”
Dịch Lam gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra, trong lòng Tân Hoành bỗng run rẩy.
Hai bàn tay trắng…
Không, không được. Tân Hoành liền đẩy mạnh cánh tay ôm ngang eo mình ra, tránh khỏi Dịch Tân, vội vàng đi về phía Dịch Lam, nói: “Ông ngoại, người không nên tức giận, Dịch Tân anh ấy…”
“Cô im miệng!” Dịch Lam nhìn về phía Tân Hoành quát.
Trên mặt Tân Hoành bỗng nóng bừng, cô lập tức im lặng.
Ánh mắt của Dịch Tân bỗng lạnh lùng, ngay lập tức kéo Tân Hoành về phía sau, còn mình thì đối mặt với Dịch Lam, nhấn mạnh từng chữ: “Ông ngoại! Ông không thể. Bây giờ ông không thể động đến cháu được.”
“Cậu!” Dịch Lam bị thái độ cương quyết của Dịch Tân làm cho tức giận đến run người, lúc này mọi thứ trong mắt ông đều bị bao phủ bởi sự tức giận, nhìn Tân Hoành ở phía sau Dịch Tân rồi lại nhìn về trên người Dịch Tân, nói: “Được! Dịch Tân! Cậu giỏi lắm! Là do Dịch Lam tôi có mắt như mù, nuôi lớn một con sói!”
“Tôi chỉ hỏi cậu, cho dù tôi có đối xử tử tế thế nào, cậu cũng vẫn muốn cô ta phải không?” Giọng nói của Dịch Lam thâm trầm, chẳng qua do tuổi đã cao nên dù lúc này ông đang nhìn chằm chằm vào Dịch Tân, thân thể của ông vẫn khẽ run, nhìn có vẻ không có sức lực.
Tân Hoành đứng ở sau lưng của Dịch Tân, chỉ cảm thấy cả người như không thể cử động được nữa vậy.
Đáp án, là điều cô mong đợi sao? Mong đợi.
Nhưng mà có sợ không? Sợ, so với mong đợi lại càng sâu hơn.
Sợ hãi khiến cho cô cảm thấy mâu thuẫn, thần trí cô bỗng hốt hoảng.
Mà anh đã trả lời, một chữ kiên định như đinh đóng cột: “Vâng”