Hai năm trôi qua, cứ nghĩ mọi chuyện nâng lên được rồi cũng đặt xuống được, như gió thoảng qua. Nhưng thật ra không phải vậy, nỗi đau chua xót trong lòng vẫn như cũ, không thể xóa bỏ.
Cô bị cảm nhẹ, sắc mặt tiều tụy, giọng nói cũng mang nặng âm mũi, Trầm Ngôn nhìn mà càng thêm đau lòng, chuyện năm đó, cô không quên, anh càng không quên được. Anh nắm chặt quả đấm, thật muốn cho cô biết, chuyện năm đó cô bị uất ức, anh biết. Nhưng nói ra cũng vô dụng.
Tân Giác phá hỏng xe của cô, anh biết; chuyện Hạ Tiểu Đông lừa cô uống thuốc mê, ý đồ hại cô… Hại chết bà ngoại cô, anh cũng biết, nhưng, anh cũng không thể làm được gì. Nhiều nhất, anh chỉ có thể khiến Hạ Tiểu Đông phải tự lăn lộn trong xã hội… Anh thật sự không kiên quyết bằng người đàn ông kia, một thương đánh vỡ đầu Hạ Tiểu Đông. Trong khi anh biết rõ mọi chuyện lại không thể làm gì.
“Trầm Ngôn, nếu anh dám nói với ba mẹ tôi chuyện tôi động chân động tay vào xe của Tân Hoành, tôi sẽ nói cho cô ta chuyện bà ngoại cô ta vì cô mà chết. Anh hiểu rõ tính cách cô ta, nếu biết được sự thật, cô ta sẽ tự dằn vặt bản thân, tự dồn mình vào chân tường, cuối cùng sẽ liều mạng với Hạ Tiểu Đông. Lúc đó, chính anh mới là người hại chết Tân Hoành.”
“A, tôi chỉ phá hỏng dây phanh xe của cô ta, mà anh mới là kẻ lấy đi mạng sống của cô ta!”
Trong đầu vẫn văng vẳng giọng nữ kiêu căng, Trầm Ngôn dần buông lỏng quả đấm, không lên tiếng, tựa như năm đó, hắn đứng trước mặt cô, cả đời này hắn không thể quên ánh mắt tuyệt vọng đó của cô. Nhìn thấy ánh mắt cay đắng của anh, lòng Tân Hoành đau nhói, cô vội cười một tiếng.
“Trầm Ngôn, em rất cảm kích anh. Anh là người cứu em thoát khỏi nhà tù đó, đem em lên biệt thự trên núi dưỡng thương, còn chữa khỏi gương mặt bị hủy đi của em.
Trong suốt 20 năm đó, nhờ có anh, mà cuộc đời em cũng có chút ánh mặt trời. Trầm Ngôn, thật cám ơn anh!”
Lời cô nói… càng làm cho anh đau đớn, vô tận khổ sở,
“Em cảm kích anh, nhưng cho đến tận bây giờ, em chưa từng nghĩ sẽ gả cho anh,”
****
Bên trong phòng bao, ngón tay Dịch Tân gõ nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt nhàn nhạt nhìn người phụ nữ trước mặt. Trang phục Chanel đen sang trọng, tóc bới
cao, ánh mắt sắc bén.
“Nói.”
Anh nhẹ nhàng nhả ra một chữ, không dư thừa. Tân Giác hơi giận, người đàn ông này dám không để cô vào trong mắt. Cô là Tân Giác, thiên kim tiểu thư của Tân gia, từ trước đến nay luôn là đàn ông che chở sủng ái cô, khi nào thì bị đối xử như vậy…Có lẽ, trừ
người kia ra.
Cô cắn răng, “Như tôi đã nói trong điện thoại, tôi muốn giao dịch cùng Dịch tiên sinh.”
Dịch Tân thâm trầm híp mắt. Vừa rồi, đang giải quyết chuyện với Tân Hạo, ngay khi tiêu diệt nốt tia khí thế
cuối cùng trong mắt ông ta, khiến ông ta chán nản rời đi. Dịch Tân chuẩn bị rời đi thì nhận được một cuộc điện
thoại.
“Dịch tiên sinh, tôi muốn dùng một đoạn chuyện xưa để trao đổi với đồ của tôi đang nằm trong tay anh.”
Dịch Tân không trả lời, cũng không cúp điện thoại. Bên kia hơi ngừng lại.“
Chuyện xưa đó tên là “ thanh mai trúc mã.”
Chương 70: Thanh Mai Trúc Mã (11)
Người đàn ông với ánh mắt thâm trầm ngồi đối diện mang đến cho cô áp lực rất chân thật. Đột nhiên Tân Giác rất muốn trốn, 22 năm qua, cô chưa bao giờ biết sợ, thế nhưng đối diện với người đàn ôn chỉ gặp mặt hai lần này, cô lại thấy thấp thỏm không yên.
Nhưng càng thấp thỏm lại càng khiến cô kiên định hơn – cô nhất định phải lấy lại chứng cứ phạm tội từ tay người
đàn ông đáng sợ này.
Dịch Tân lạnh nhạt nói: “Tại sao cô nghĩ tôi không biết chuyện của cô ấy, mà phải cần đến cô nói cho tôi biết ?”
Tay Tân Giác nắm thật chặt, được ăn cả ngã về không nói: “Như vậy, Dịch tiên sinh biết tại sao Trầm Ngôn một mực gọi Tân Hoành là “Tiểu Nhị” sao?”
Trong mắt Dịch Tân xẹt qua một tia khác thường, một chút hung ác, nhưng chỉ thoáng qua như đó là ảo giác mà thôi. Trong tích tắc, mọi thứ trở lại bình thường, ánh mắt anh khôi phục lại vẻ lười biếng, không chút để ý. Không để
ý, rồi lại xao động, nhưng anh không phủ định, cũng không khẳng định, thâm
trầm như vậy, khiến người khác không nắm bắt được. Chút chuyện đó… chỉ cần xác minh một chút là được, nhưng
anh không muốn lãng phí thời gian.
Dịch Tân đứng dậy, chỉnh sửa vạt áo một chút, khóe miệng ẩn chứa ý cười, “Tân Giác tiểu thư, không phải ai cũng có thể nói chuyện làm ăn với ta. Hẹn gặp lại.”
Hai chữ “Gặp lại” dường như còn có thâm ý khác. Anh xoay người, nhanh chóng rời đi, sát phạt quyết đoán như cũ. Tân Giác chỉ cảm thấy trong đầu “Ông ” một tiếng nổ tung, giờ phút này ngoài kinh hoảng cũng không còn gì
khác. Cô ngay lập tức đứng dậy đuổi theo anh.
“ Thật sự anh không muốn biết quá khứ của Trầm Ngôn cùng Tân Hoành ư? Cho
tới bây giờ, trong thế giới của bọn họ cũng không có người thứ ba, cho dù là Dịch Tân anh, cũng không thể xen vào”
Trong lúc bối rối, Tân Giác cũng không suy nghĩ được nhiều, chỉ nghĩ, nếu hắn không để cô sống yên ổn, cô cũng khiến cho hắn phải sống trong bất an, cùng cô ngày ngày sống không thoải mái. Cô hướng về phía Dịch Tân quát to,
“Dù anh có cứng rắn xen vào, cũng không thể phá vỡ duyên phận của họ!”
Lúc đó, Dịch Tân đã ra khỏi phòng, giọng Tân Giác quá lớn khiến cho không ít người chú ý. Trong đó có một đôi nam nữ đang chuẩn bị rời đi, vừa lúc đứng cách Dịch Tân không xa, cũng nghe thấy giọng nói này, thân thể hai người chợt cứng đờ. Ngay tức khắc, cô gái mặc một tầng quần áo dày cộm kịp phản ứng lại, vội vã lao ra cửa chính.
Nhưng tay đã bị một bàn tay ấm áp giữ chặt, cô gái lo lắng nhìn người đó. Anh nhìn cô lắc đầu, bất ngờ kéo cô đứng tránh sau bức rèm thủy tinh. Vừa đứng vững, cô liền nghe được tiếng bước chân quen thuộc tới gần. Cô cảm kích nhìn người đàn ông bên cạnh, may nhờ anh mà cô không chạy ra, nếu không người kia chắc chắn sẽ nhìn thấy cô.
Nơi cô đứng ánh đèn khá mờ, ngược lại sẽ ít người chú ý. Tiếng bước chân tới gần, lướt qua cô, lại xa dần. Vừa thở phào nhẹ nhõm, mũi lại truyền
đến cảm giác khó chịu, không thể khống chế được.
“Hắt xì!”
“Hăt xì!!!”
Hắt hơi liền hai cái xong, toàn thân cô cứng đờ. Cách tấm rèm ngăn là một bóng dáng anh tuấn.