Trong lòng Tân Hoành mới vừa thở phào nhẹ nhõm, thân thể lại đột nhiên bị anh ôm lấy. Cô kinh ngạc, anh cười, ôm cô sải bước hướng phòng ngủ đi đến.
“Nơi này quá ồn, chúng ta trở về phòng ngủ làm.”
Tân Hoành cảm thấy. . . Không lời nào để nói.
Phong Dương đứng ở dưới lầu, không thú vị mà nhìn cửa thang máy khép chặt, rất là bất đắc dĩ nhún nhún vai. *
Hình như hắn tới không phải lúc, giống như quấy rầy chuyện tốt của người khác. . .
Chọc phải người này,nên làm sao cho phải đây?
Tân Hoành, vậy cô phải giúp tôi trấn an hắn thật tốt thôi.
Phong Dương vô lương mà nghĩ , xoay người, không hề chướng ngại tâm lý đi về.
Hắn đi được đúng một bước, cho nên không có có nhìn thấy, theo sau hắn, một một thân màu xanh ngọc áo khoác yểu điệu một người phụ nữ cũng đến.
Chân mày khuynh thành tuyệt sắc trên mặt nhẹ nhàng nhíu lại, thêm một phần vừa thấy đã thương mỹ.
Chỉ là nếu gần nhìn, trong mắt của cô ta rất kiên định, gần như ngoan tuyệt, cùng với khí chất nhu nhược của cô ta cực kỳ không hợp.
Cô đứng lại ở trước thang máy, thang máy do tầng chót người khác của khống chế, lúc này, cô không mở được. Nâng cánh tay mảnh khảnh trắng nõn lên, cô nhẹ nhàng mà kiên định nhấn chuông cửa.
Tân Hoành ở trên giường đang bị Dịch Tân hôn hỗn loạn , trong mơ màng thân thể đã khó nhịn, cô nhẹ nhàng hừ ra tiếng. Dịch Tân thấy thế, bên môi nâng lên ý cười, thân thể trầm xuống, định tiến vào cô.
Trong phòng lại lần nữa vang lên tiếng chuông.
Tân Hoành mày khẽ cau, theo bản năng liền giơ cánh tay lên ôm cổ của Dịch Tân, đem anh kéo xuống dưới, lại chủ động đem môi của chính mình đưa lên muốn hôn anh.
Thân thể Dịch Tân lúc đầu cứng đờ, tiếp theo, trong mắt lóe ra một tia thanh minh, mang theo đông lạnh. Anh khom lưng, cực nhanh hôn Tân Hoành một cái, lại cực nhanh buông cô ra, đồng thời kéo cô quấn ở trên cánh tay mình xuống.
Anh ở bên tai cô nhẹnhàng dụ dỗ, “Phong Dương giống như không chịu bỏ qua, anh đi xem một chút. Ngoan, đợi anh… anh đi một lát sẽ trở lại.”
Tân Hoành bị anh kéo ra, cũng đã từ từ mà khôi phục chút lý trí, lúc này nhìn anh, mang uất ức theo bị ngườikhác làm mất hứng, gật đầu một cái.
Dịch Tân lại nhanh chóng ở môi cô nhẹ hôn một chút, lúc này mới cực nhanh kéo khăn tắm, vây quanh bộ vị trọng điểm, ra cửa, trở tay đóng cửa thật chặt. Cả động tác, gọn gàng làm liền một mạch.
Trong đại sảnh, anh cực nhanh nhấn xuống trò chuyện, nhất thời, tiếng chuông dừng lại.
Cũng không chờ đối phương mở miệng, anh đã lạnh giọng nói, trầm thấp cảnh cáo, “Nếu như không nghĩ tới tôi tự tay phá hủy coi, lập tức cút cho tôi!”
Đầu kia nhất thời nhẹ hấp khí một tiếng hơi ngừng lại, hình như định mở miệng nói rõ mình là người nào, rồi lại lập tức bị Dịch Tân hung dữ cắt đứt, “Vậy thì cô nghĩ nên sớm gả cho lão đầu kia hơn?”
Dịch Tân vốn là mang theo thâm trầm tức giận, lại cố ý giảm giọng nói thật thấp, làm cho người ta nghe không nhịn được rợn cả tóc gáy.
Đầu kia đột nhiên sợ hãi, nhanh chóng cắt đứt, tốc độ kia, cho dù Dịch Tân không thấy được, cũng có thể tưởng tượng ra được, nhất định mang theo sự hoảng hốt và khủng hoảng vô cùng.
Bên môi nở nụ cười lạnh. Anh thuận tay cắt đứt trò chuyện.
Trong nháy mắt tiếng chuông vang lên nữa là anh biết không phải Phong Dương.
Phong Dương người này rất khôn khéo, lại từ nhỏ cùng anh lớn lên một chỗ lần đầu tiên bị anh nóng nảy đuổi đi như vậy, Phong Dương trong lòng nên hiểu rõ anh đang làm cái gì, tuyệt đối không thể nào mà quay trở lại quấy rầy anh.
Mà ở trong đó, dám đến quấy rầy anh, trừ Phong Dương cùng Dịch Lam tuyệt đối sẽ không ai dám tới quấy rầy anh, còn ai vào đây?
Không có.
Nhưng là, không có can đảm đó, lại cứ càng muốn lanh chanh có một người.
Nghĩ tới đây, trong mắt hiện lên hung dữ.
Nghê Tranh, cô quá không hiểu chuyện!
“Dịch Tân?” Sau lưng, vang lên giọng nói lười biếng mà khàn khàn.
Dịch Tân cực nhanh quay đầu lại, trên mặt cười lạnh lẽo nháy mắt không thấy, thấy cô lúc này tùy ý mặc áo sơ mi của anh, tóc đang tản loạn đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn cô không nhịn được bên môi bật ra ý cười cưng chiều.
Đứng dậy, hướng cô đitới, tự nhiên ôm cô vào trong ngực.
Cô ngẩng đầu hỏi anh,”Phong Dương đâu?”
“Cút về rồi.”Anh cười, lại đột nhiên đem cô bế ngang, vừa hôn mặt của cô vừa đi đến trên giường đi, còn cố ý mập mờ nói, “Hiện tại sẽ không còn có người đến quấy rầy chúng ta.”
***********
Nghê Tranh chạy ra khỏi tòa nhà trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Làm sao có thể? Cô cố ý đứng ở góc chết của máy thu hình, thậm chí còn không có mở miệng nói chuyện, người đàn ông kia cũng biết là cô. Quá đáng sợ, Dịch Tân, làm sao anh có thể đối với tôi hung ác như vậy!
Quả thực, có lẽ cô đã gần như khẳng định Dịch Tân bây giờ là cùng Tân Hoành chung một chỗ, hai người không có ở Dịch gia, cô suy đoán một chút cũng biết bọn họ ở nơi nào lăn lộn. Cô cậy vào chính mình hai năm trước cũng biết nơi này, lúc này tìm tới cửa, cũng chỉ là muốn cho Tân Hoành biết, hai năm trước cô cũng đã tới nơi này.
Cố ý đứng ở góc chết Camera không thấy được, là bởi vì đã sớm đoán chừng Dịch Tân sẽ không để cô đi lên, cho nên chỉ có thể đợi cơ hội anh nói chuyện, khiến Tân Hoành nghe được âm thanh của cô khiến trong lòng Tân Hoành biết cô tới nơi này tìm Dịch Tân.
Một người phụ nữ tại nơi mình cho là chỗ yêu đương cùng ông xã triền miên vui vẻ, lại đúng lúc gặp gỡ người phụ nữ khác tìm tới cửa. Tình cảnh này, sẽ là như thế nào?
Nghê Tranh lạnh lùng nghĩ tới,phụ nữ khác, cô không biết; nhưng là phụ nữ kiêu ngạo giống như Tân Hoành nhất định sẽ không chịu nổi.
Mà cô, chính là muốn cô ta không chịu nổi!
Nhưng làm sao lại như vậy? Làm sao có thể?! Dịch Tân biết làcô, thậm chí không cho cô cơ hội nói chuyện!
Anh thậm chí biết cô bị Nghê gia bức bách gả cho một lão già sắp chết. Một câu nói, một cảnh cáo, liền đủ để cho cô đóng chặt miệng lại! Cô phí hết tâm tư kế hoạch, tự cho là chu đáo, trong nháy mắt sụp đổ.
Trời, người đàn ông này rốt cuộc biết được bao nhiêu? Cặp mắt kia nhìn như ẩn tình, rốt cuộc nhìn thấu bao nhiêu?!
Mà trái tim đó, lại đã đây hướng vào người nào?
Nếu quả thật phí hết tâm tư đối với Tân Hoành như vậy, cần gì phải tới cùng với Nghê Tranh?
Dịch tân, anh rốt cuộc là có ý gì?
Chương 156: Dịch Thiếu Phu Nhân (19)
Màn đêm dần buông xuống sau rèm cửa sổ, trong phòng không còn chút ánh sáng nào.
Chỉ còn lại hơi thở tình yêu nồng hậu.
Người đàn ông yêu mỵ nửa người trên xích lõa tay chống đầu, khẽ gọi người phụ trong ngực.
“Tân Hoành?”
Vốn là còn ngủ người phụ nữ nghe được âm thanh của anh, theo bản năng liền rụtvề phía sau, lại theo phản xạ mà dùng cánh tay xích lõa khước từ lồng ngực người đàn ông, nhỏ giọng hừ hừ, “Em mệt, không cần trở lại.” *
Thanh âm của cô thật thấp mềm nhũn, giống như làm nũng, làm nũng mà mắt còn nhắm thật chặt.
Thân thể Dịch Tân trong nháy mắt liền nóng lên, anh cúi người, ở bên tai cô cố ý nhẹ giọng hỏi, “Thật sự mệt?”
Tân Hoành bị hơi thở vừa thổi kia của anh dọa sợ đến cả người giật mìnhmột cái, nhắm hai mắt liền hung hăng đẩy anh, “Sức cùng lực kiệt. Anh còn định làm gì em… em liền đến ngày tận thế.”
Dịch Tân nhìn cô, rốt cuộc thấp giọng bật cười.
“Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, không nên chạy loạn.”
Tân Hoành nghe nói như thế,một phút trước còn dùng lực nhắm cặp mắt lập tức liền mở ra trong bóng tối, lại chỉ thấy rõ hình dáng người đàn ông, cô hỏi, “Anh phải đi ra ngoài?”
Dịch Tân cúi đầu hôn mặt củacô, “Ừ, tối nay Dịch gia có tiệc rượu năm, anh hình như phải đi qua đấy.”
Anh nói xong lại lười biếng, còn có chút bất đắc dĩ, sóng mắt chuyển một cái, lại đột nhiên ôm cô vào trong ngực, lần nữa nằm lại trên giường, “Có muốn anh ôm em ngủkhông? Nghĩ hãy nói, em nói, anh liền lưu lại.”
Anh nói xong, liền chỉ cảm thấy người trong ngực dùng lực đẩy anh, “Chính anh muốn trộm lười, còn phải đẩy tới trên người em, anh thật xấu!”
Anh không nhìn cô khước từ, hôn cô, “Em còn gặp qua lúc anh tệ hơn chứ?”
Tân Hoành bị anh nói xong một thẹn thùng, dưới chăn, hai người cũng xích lõa, lúc này cô khước từ anh, anh lại dùng lực ôm cô, thân thể của hai người cũng không có rào cản cọ sát lẫn nhau , cô cảm giác anh bỗng nhiên căng thẳng, nhất thời bị sợ đến không dám lộn xộn.
Bên tai, hô hấp của anh rõ ràng nặng nề.
Cô hoảng hốt vội nói, “Anh nhanh đi, để cho em nghỉ một lát.”
Anh không có nói chuyện, ôm cô, lại tìm môi cô hôn lên, nhưng chỉ là hôn cô.
Tân Hoành trong lòng buông lỏng, anh đã buông cô ra, nhỏ giọng nói, “Ngoan ngoãn đợi anh… anh sẽ mau chóng trở lại.”
Tân Hoành nghe âm thanh nhẹ nhàng của anh trong nội tâm khẽ động, chủ động liền hướng trên môi anh hôn lên, “Tốt.”
Dịch Tân thấy cô thuận theo, không nhịn được lại ở trên môi cô lưu luyến một phen, lúc này mới rời đi cô vào phòng tắm, tắm cực nhanh, lại nhanh chóng mặc chỉnh tề.
Ra cửa trước, lần nữa hướng về phía cô dặn dò, “Ngoan ngoãn đi ngủ.”
Tân Hoành gật đầu.
Anh đột nhiên tà khí cười một tiếng, “Nếu không, chờ anh trở lại, không bao lâu em lại kêu mệt.”
Tân Hoành mặt nhất thời nóng lên, thuận tay cầm gối đầu ném về phía anh.
Người nọ giơ tay lên liền tiếp được, vừa chuẩn xác ném về đến bên cạnh cô, lúc này mới cười đến hài lòng rời đi.
Anh vừa đi, trong phòng nhất thời an tĩnh lại, Tân Hoành hết sạch khí lực, lại chợt nhớ tới cái kia câu, trên mặt nóng lên, kéo chăn ngủ tiếp đi.
Dịch Tân ra cửa, ý cười trên mặt trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Xuống lầu, trực tiếp đến bãi đậu xe, Nguyên Thâm đã đợi từ lúc nào, nhìn thấy Dịch Tân, lập tức cung kính gật đầu, “Tân Thiếu”
Dịch Tân nhẹ gật đầu một chút dừng ở bên cạnh Nguyên Thâm ra lệnh, “Phái mấy người có thể tin ở lại chỗ này, bất luận kẻ nào không thể quấy nhiễu cô ấy.” Hơi dừng lại, lại nói, “Cô ấy cũng không cho rời đi nửa bước.”
“Vâng”
Dịch Tân lúc này mới sải bước lên xe.
Dịch gia qua tiệc rượu năm, ở trước giao thừa. Đây là một truyền thống, mỗi một năm qua tiệc rượu năm đều ở đâylà tam đại gia tộc, Dịch gia, Cố Gia, Mạc gia, thay phiên cử hành. Năm này, đến phiên Dịch gia.
Đây là tam đại gia tộc đương gia tụ chung một chỗ, cũng sẽ mời những người khác mà bọn họ cho là có thể muốn mời, nhưng những người kia cũng đều không phải người bình thường, hoặc là thương giới lớn, hoặc là đó là có thể bị hắn cửa để mắt .
Nghê Tranh một thân lễ phục sắc sợi tơ màu sâm banh, lộ vai, cắt xén vừa đúng, vừa lúc có thể bọc lại thân thể lồi lõm linh lung của cô, làm nổi bật lên đường cong mê người. Cô tới sớm, nhưng cũng không vào cửa, chỉ ở phòng ngoài vườn hoa, có chút tâm tư nhỏ mà núp ở sau Hoa Mộc nhìn từng con người trị giá không rẻ các tân khách mang theo bạn gái lục tục trình diện.
Người kia, vẫn chưa về.
Trong lòng cô có chút gấp gáp. Anh, chẳng lẽ có thể vì Tân Hoành, liền việc quan trọng như vậy cũng không đến?
Đang suy nghĩ, cánh tay bỗng nhiên căng thẳng, bị người ta tóm lấy. Tâm, hung hăng giật mình. Kinh, sợ.
“Là tôi.”
Người tới âm thanh vốn là ôn hòa, lúc này lại mơ hồ mang tới trầm thấp, hình như là. . . Tâm tình không tốt.
Nghê Tranh nghe, lúc này mới thở phào một hơi, quay đầu lại, có chút oán giận trừng mắt nhìn hắn một cái, “Yến Thanh, anh không phải đi vào, ở chỗ này làm cái gì?”
Người đàn ông diện mạo lịch sự, lễ phục đuôi én, mặc dù không bì kịp Dịch Tân khuynh thành tuyệt sắc, nhưng được cho tuấn tú nho nhã. Nhìn lênngười phụ nữ phong tình trước mắt hắn, chân mày nhăn lại, “Vấn đề này, hình như anh nên tới hỏi em.”
Nghê Tranh nhất thời nghẹn lời, chỉ đẩy hắn một cái, “Anh vào trước đi thôi, thời gian sắp tới.”
“Em đang đợi hắn?” Yến Thanh lộ vẻ không vui.
Nghê Tranh trả lời hào phóng, “Vâng”
“Hắn đã có vợ.” Chân mày, càng nhíu chặt.
“Em không quan tâm.” Nghê Tranh trở về vẻ không chút do dự, như đinh chém sắt.
Yến Thanh nghe, vốn là giọng ôn hòa không khống chế được, gần như thô rống, “Em có biết không, đó là phá hoại hôn nhân của người khác?”
Nghê Tranh cười lạnh, trả lời lại một cách mỉa mai, “Hôn nhân đó vốn chính là thuộc về em. Là người phụ nữ đó phá hư hôn nhân của em.”
Ánh mắt đột nhiên ảm đạm xuống, Yến Thanh có chút tự giễu lắc đầu một cái, “Nếu như em thật yêu hắn như vậy, năm đó tại sao thuận theo sắp xếp của anh, đi Áo, rời hắn hơn hai năm?”
Trong lòng Nghê Tranh quặn lại miệng khô khốc, trong mắt xẹt qua tia đau đớn. Chợt lại nhìn Yến Thanh, “Yến Thanh, em hiểu rõ anh yêuem, nhưng mặc kệ là quá khứ hay vẫn là hiện tại, em yêu đều là Dịch Tân. Nếu như anh thật yêu em, anh đã giúp em, giúp em đem anh ấy đoạt lại. Là Tân Hoành thừa lúc vắng mà vào, là cô ta đoạt thứ thuộc về em, em cũng chỉ là đang đoạt về thứ em cần có.”