Tân Hoành đứng tựa bên cửa sổ sát đất, gian phòng cô ở là tầng cao nhất của khách sạn nên từ nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố. Loại cảm giác quen thuộc dần hiện lên
Thành phố A cũng là một thành phố biền phía Nam, năm đó, cô cũng đứng trong một biệt thự ven biển nhìn ra xa ngắm cảnh, cũng thấy một dải mây nước như thế này. Năm đó, năm đó, đã quá lâu rồi.Có lẽ nơi này khác xa thành phố A, chỉ vì kí ức của cô quá mơ hồ nên mới cảm thấy chúng tương tự nhau. Lần cuối cùng đến biệt thự đó cô mới 5,6 tuổi. Lúc đó cô cùng mẹ hay tới nơi này nghỉ phép, cô rất thích nơi này nên mẹ thường dẫn cô đi. Nhưng khi cô lớn hơn một chút nữa, cô không đến đây nữa. Bởi vì Tân Giác cũng rất thích nơi đó, Tân Hạo đã đem nơi đó thành nơi hai mẹ con Hạ Noãn Tâm nghỉ dưỡng. Khi đó cô thấy thật mất mát, đó là lần đầu tiên cô cảm thấy đồ của mình như bị người khác cướp đi. Chỉ là cô khác với những đứa trẻ cùng tuổi khác chỉ biết khác nháo, cô đã tự mình thông suốt, coi như biệt thự đó không phải của mẹ và cô, bởi vậy sẽ không cần cô quan tâm.
Thật ra, trong suôt những năm cô ở trong nhà họ Tân, cô luôn ôm theo ý niệm như vậy. Cô thường nhìn Tân Hạo, Hạ Noãn Tâm, Tân Giác, Trầm Ngôn, cô cảm thấy họ thuộc về cùng một thế giới, nhưng đó không phải thế giới của cô, cứ như vậy thôi. Tân Hoành không nhịn được cười một tiếng, thật ra cô vẫn có chút để ý, nếu không chuyện từ khi cô 5,6 tuổi sao đến giờ vẫn nhớ? Điện thoại đổ chuông khiến cô giật mình một chút, cô cho là Dịch Tân, vội bước đến cầm điện thoại. Là số lạ. Cô vẫn nhận.
“Tân Hoành, chúng ta gặp nhau đi, ta đang ở thành phố B.”
Tim cô nảy lên một nhịp. Từ ngày người đàn ông này nơi vơi cô, “Từ nay cô cùng Tân Hạo ta cắt đứt tình cha con, nhà họ Tân thành phố A sẽ không còn người nào là Tân Hoành nữa.” Cô đã nghĩ sẽ không bao giờ nghe thấy người này gọi tên mình lần nữa.Càng không thể nghĩ ông ta muốn gặp mình. Chỉ là cô càng không nghĩ đến, sau hai năm, câu đầu tiên cô nói với ông ta lại là, “Xin lỗi, tôi đang ở thành phố H.”
Bên kia hơi ngừng một chút, lại không nói gì, cuối cùng thở dài, “Hắn dẫn cô tới đó, hắn với cô rốt cuộc có quan hệ gì?”
Tân Hoành không trả lời, cô nghĩ, cô không biết nên đứng ở lập trường nào để nói chuyện với người này. Tân Hạo lại nói, “Ta muốn nói, trước khi gặp cô, ta chưa từng nghe ai nói Dịch Tân đã có vợ, tên là Tân Hoành.”
Tân Hoành có cảm giác người này hiếm khi kiên nhẫn như hôm nay, trước đây ông ta chưa từng bình thản nói chuyện cùng cô như vậy. Nghe vậy, cô cảm thấy thật buồn cười, “Có lẽ thân thế tôi quá đơn bạc a, giống như cực kỳ ít người biết nhà họ Tân có một đứa con gái, tên là Tân Hoành.”
Chương 90: Thế Giới Của Anh (4)
Nói xong, hai bên đều trầm mặc. Tân Hoành nhìn cửa sổ sát đất có chút xấu hổ, cô thực sự không muốn không khí biến thành như vậy. Tân Hạo thanh âm có chút nhạt, “Cô không cần cùng ta nói những lời này, ta chỉ là niệm tình con kêu ta hai mươi năm là ba ba, cho cô một câu. Dịch Tân, người này, thâm trầm khó lường, lòng dạ thâm sâu, dù là 120 người như con cũng không phải đối thủ của hắn, giữa các con thật sự cách xa quá mức. Nếu là… Nếu cô quả thật cần đến, thì về A thị, về Tân gia đi, không cần vì chút vật ngoài thân, đem chính mình sa vào đó.”
Lời Tân hạo nói, giống như có cái gì, hung hăng nện vào lòng Tân Hoành. Tân Hoành chỉ cảm thấy trong lòng nhất thời lại chua xót lại có chút thê lương. Thì ra, ba cô cho rằng cô chỉ vì vật ngoài thân mà ở cùng một chỗ với Dịch Tân. Dịch Tân lại nhìn đến cô bằng cái gì a? Cho nên, trong mắt ba cô, nàng thì ra là giống như kỹ nữ, cùng làm một giao dịch với Dịch Tân. Cô đột nhiên rất muốn nói với người đàn ở đầu dây bên kia, hung tợn nói cho ông, cô kết hôn, có một tờ hôn thú làm chứng, hi vọng lần sau ông nhìn thấy cô, có thể gọi cô một tiếng “Dịch phu nhân”! —— hung tợn trả lại ông đã vũ nhục cô. Nhưng, cô không có. Cô nhàn nhạt cười nói, “Ừhm, tôi biết rõ.”
Không giải thích, không biện minh. Cãi cọ cũng là một chuyện tốn sức, cô đã không hy vọng mà phí tâm sức từ ông có được chút gì rồi. Có được chút gì a? Là yêu chiều, quan tâm. Những thứ này, cô cố gắng hai mươi năm, hao tâm tổn lực, sau đó, kết quả chứng minh cô hai mươi năm cố gắng chỉ là phí công. Hiện tại, cô không nghĩ muốn lại phí tâm tư. Ông muốn cho là như vậy, liền cho là như vậy đi. Quả nhiên, cô không giải thích, không biện minh làm ông cho rằng mình nói đúng, Tân Hạo nổi giận, giọng điệu rõ ràng không tốt nói, “Hiểu được như vậy là tốt rồi, phải làm người trong sạch một chút!”
Rồi hung hăng cúp điện thoại. Tân Hoành nghe trong điện thoại truyền đến tiếng đô đô, nghĩ đến lời của Tân Hạo, thì ra nói là “vật ngoài thân” vẫn còn là nhẹ nhàng, hai chữ “trong sạch”, mới hung hăng đánh cho cô một đòn cảnh cáo. Một cuộc điện thoại đơn giản, 3 phút cũng không đến, lại lần nữa lôi cô trở về hai năm cố gắng chạy thoát khỏi sự đau lòng. Ba, ông thật lợi hại. Chẳng trách, mẹ chỉ có thể bị ông hành hạ đến chết. Tân Hoành có chút cười tự giễu, không phải không giận, chỉ là càng thống khổ. Có một số người, luôn cho là mình đúng, ông có năng lực trắng trợn làm người khác thống khổ, cô dù giận ông, oán ông, nhưng cô vẫn muốn tiếp tục chịu đựng. Nhưng, vừa để điện thoại xuống, chuông cửa vang lên. Mọi thống khổ, liền có thể gác lại một chút.