Dịch Tân nhìn cô, cười, nụ cười kia như có cảm tình, lại cũng như không có quan hệ. Trong mắt vẫn có ngoan độc và mạnh mẽ, nhìn chằm chằm cô, cuối cùng lại buông lỏng nắm đấm, chỉ xoay người, rời đi. Bóng dáng của anh, tiếng bước chân của anh, rốt cuộc cũng làm cô bừng tỉnh. Trong tích tắc đấy, thậm trí cô còn chưa kịp nghĩ, theo bản năng đuổi theo anh. Anh đi xuống lầu, cô cuống quit đuổi theo, bước chân quyết liệt của anh, bước chân bối rồi của cô. Hai thanh âm hỗn tạp, vang vọng trong biệt thự đêm khuya. Anh đi cực nhanh, mắt thấy anh đã đi xuống lầu, đến phòng khách, như muốn ra khỏi cửa, Tân Hoành hoảng hốt, kêu to, “Dịch Tân, đừng đi!”
Bước chân của anh hơi ngưng lại, trong khoảnh khắc cả người dừng lại, nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, một lát sau, anh lại nhấc chân, muốn đi ra ngoài. Tân Hoành hoảng hốt, cắn răng, hung hăng đá bay giầy, mắt thấy giầy từ từ lăn trên cầu thang, có tiếng vang. Cô nhân tiện ngồi trên cầu thang, hô nhỏ, “A, đau quá!”
Dịch Tân nghe được, quả nhiên lập tức dừng bước, xoay người, vội vàng nhìn về phía cô, ánh mắt xẹt qua lo lắng. Thấy cô chỉ ngồi trên cầu thang, anh nhíu mi, trầm giọng tức giận nói, “Em gạt anh?”
Anh ở lại, nhất thời trong lòng cô không có vui mừng mãnh liệt, mà tất cả không vui cùng hiểu lầm giữa cô và anh kéo đến mạnh mẽ, cô đi qua anh, hồi ức của riêng cô. . . Cho dù sắc mặt anh đến bây giờ vẫn không tốt, nhưng anh ở lại. Cô nhớ lại, cũng đứng lên, liền chân không đi xuống bậc thang, đi đến trước mặt anh.
“Không còn cách, em muốn anh ở lại, chung quy là cái gì lăn xuống đây. Anh hy vọng em thực sự bị ngã sao?”
Cô đứng ở trước mặt anh, rõ ràng nhìn ánh mắt sợ hãi của anh, nhưng lại nói ra lời khiêu khích với anh. Anh nhíu mày, cũng không nói gì, cô lại nói tiếp.
“Thật xin lỗi.”
Anh hung hăng nhìn chằm chằm cô, “Thật xin lỗi cái gì?”
Anh gần như muốn nhìn thấu anh mắt cô, cô hít một hơi thật sâu, lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng anh. Cảm tình cô dành cho anh có lẽ phức tạp, cô chỉ biết là, cô muốn anh ở lại. Có lẽ anh ở lại, thậm trí cũng không thể nói với cô một lời an ủi nào, nhưng cô biết, cô muốn anh ở lại bên cạnh cô. Có lẽ là vì vừa rồi, anh lộ ra ánh mắt tuyệt vọng đau lòng với cô, lại có lẽ. . . Là cô, bản thân không muốn rời xa anh. Anh ở đây, mặc kệ là tốt hay xấu, cô cũng ở cùng một chỗ với anh, không cần một mình chìm trong quá khứ, kịch liệt đau đớn, cũng không thể tự mình thoát khỏi. Cô nhìn thẳng anh, bình tĩnh mà nhìn vào trong mắt anh, “Thật xin lỗi, em khiến anh hiểu lầm. Nếu hành vi của em khiến anh hiểu lầm, em sẽ thay đổi, anh. . .”
“Đủ rồi!” Thanh âm đau đớn của anh cát ngang cô, “Tân Hoành, rốt cuộc em muốn cái gì?!”
Cô bị anh dọa sợ tới mức toàn thân chấn động, sững sờ ngẩng đầu nhìn anh.
“Rốt cuộc anh phải làm cái gì, em mới có thể vui vẻ, em mới có thể đối với anh một chút thật lòng? Dù chỉ là một chút!” Anh nhìn cô, ánh mắt hơi hồng, bên trong gió nổi mấy phun, anh mặc cho gió bão kia chảy ra, “Bây giờ em hãy làm, hãy nói cho anh biết, việc kia không phải vì lấy lệ với anh sao?”
Chương 26: Chiến Tranh Lạnh 3
Cảm xúc mãnh liệt của anh đến quá nhanh, trong nháy mắt giống như ngọn lửa, thiêu đốt đến mức mạnh mẽ, tình thế mạnh mẽ kia đủ để lòng người sợ tới mức hung hăng va chạm vào đầu. Nhất thời trong đầu ô một mảnh bối rối, bối rối kia lại pha chi chít đau đớn, phản ứng duy nhất của cô là hung hăng lắc đầu với anh,
“Không phải, không phải như thế.”
Bởi vì kích động, trong lời nói có chút run rẩy. Lúc này, ngược lại là cực kỳ giống không đủ lo lắng.
“Không phải như thế? Được, anh cho em cơ hội cuối cùng, em nói cho anh biết, ngay bây giờ nói cho anh biết, là như thế nào!” Anh hung hăng nhìn chăm chú cô, cho dù chỉ là trong ánh mắt, cũng là không buông rời giữ lấy cô. Giờ phút này, anh triệt để khống chế không nổi ma quỷ trong lòng nữa rồi. Có cái cảm tình mãnh liệt gì đó muốn trào ra. Dừng lại tại cổ họng, nó nghẹn ở đó, không ra được. Vì thế lại một lần nữa, cô đối mặt với anh, không nói. Trầm mặc. Có lúc là bình tĩnh, là giữ bình tĩnh. Nhưng lúc này, nó lại thật sự khiến trong lòng Dịch Tân dâng lên một trận sóng to gió lớn. Anh nhìn cô, ánh mắt hơi sung đỏ, nhìn ánh mắt của cô muốn nói lại thôi, cực kỳ giống thẹn trong lòng. Thật ra rất đơn giản, thật ra anh chỉ muốn cô nói một câu, trong lòng cô có anh, chỉ cần đơn giản như vậy. Nhưng mặc dù lời nói đơn giản như vậy, cô cũng cự tuyệt nói ra, tình nguyện dùng xấu hổ trầm mặc che dấu. Phút chốc trong lòng lạnh thấu, ma quỷ trong lòng kia mãnh liệt trào ra. Anh dùng lực nắm chặt tay, không, anh không thể tiếp tục đối mặt với cô. Mãnh liệt xoay người, mang theo một đạo không khí sắc bén. Bình hoa cổ vo giá trong tay rơi xuống đất, va chạm với mặt đất tạo ra tiếng vang, mảnh vụn vung lên, đâm vào da thịt.
“A!”
Anh đi nhanh ra ngoài, bước chân không dừng lại chút nào, không để ý tới âm thanh nặng nề vang lên trên sàn phía sau. . .Một buổi tối, anh sẽ không bị lừa gạt lần thứ hai!
“Trời ơi, thiếu phu nhân!”
Phương quản gia vừa ra sân sau kiểm tra, vừa vào tới của lại nhìn thấy Tân Hoành ngã trên sàn, cô dùng tay chống đỡ cơ thể, nhưng trên sàn, là một đóng mảnh vỡ gốm sứ, mà Dịch Tân cũng không để ý cứ thế đi ra ngoài. Trong lòng cả kinh, quản gia nhịn không được hét lên. Dịch Tân nghe được tiếng bối rối của quản gia, trong lòng căng thẳng, đột nhiên quay đầu, đã thấy Tân Hoành ngã ngồi bên cạnh bình gốm vỡ vụn, cô cầm lấy tay trên mặt đất. Trừ tiếng thét chói tai lúc đầu, lúc này cô cực kỳ an nhàn bình tĩnh, chỉ cắn chặn môi, hơi cúi đầu nhìn mặt đất. Bộ dáng ủy khuất của cô khiến tâm anh xoắn xuýt, cho dù trong lòng còn có tức giận, nhưng vẫn bước nhanh về phía cô. Tâm Hoành xòe tay ra, nhìn vết thương trong lòng bàn tay bị mảnh vỡ đâm vào, có máu thấm ra. Vừa rồi, mảnh sứ trên mặt đất bắn lên, cắt vào chân cô, nhất thời cô bị đau, không nhịn được liền ngồi xuống, lại không để ý trên mặt đất toàn mảnh vỡ. Một hồi kia, quá đau, cô cuối cùng lại gắt gao cắn môi, không có hô ra đau đớn. Cô biết, hiện tại cô làm cái gì, trong mắt anh đều là lừa gạt, không phải là sự thật.