Dịch Tân ngạo mạn nhìn cô, thần thái cao quý không nói lời nào, tiếp tuc dùng cao quý của anh giết cô. Trong lòng Tân Hoành nhịn không được, nhìn anh hung hăng nói : “If you were a superhero, then your name would be Dr.Arro-gance, and you know what your superpower would be? Arrogance!” (nếu anh là siêu anh hung, thì tên anh hùng của anh là tiến sĩ ngạo mạn, vậy anh có biết siêu năng lực của anh là cái gì không? Ngạo mạn! )
Dịch Tân nhíu mày, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn cô, hàm ý kéo dài, “Khi không có anh, em đều nhìn người đàn ông khác giết thời gian? Mà đem bọn họ nhớ kĩ như vậy!”
Tân Hoành nghe xong, thiếu chút nữa không thở được, nheo mắt, tinh thần của cô tỏ ý phủ định mãnh liệt đối với lời nói của anh… Tuy rằng cô không có lập trường để phủ định…
Cô bất quá cũng là thuận miệng nói lại tác phẩm kinh điển của người khác thôi, đến nỗi thử một tý đã bị anh bắt được sao? Được rồi, đó quả thật không phải cô khởi đầu, đó là “The Big Bang Theory” (Cuộc sống đại nổ mạnh) trong Raj lên án với Sheldon. Nhưng cô cảm thấy lời nói này đối với Dịch Tân mà nói… Càng đúng! Đó chính là lượng thể làm theo yêu cầu! Sheldon ít nhất còn khuất phục trước áp lực xã hội, nhưng mà Dịch Tân thì chưa từng khuất phục ai! Anh mới đúng là tiến sĩ ngạo mạn! Nhưng mà đây không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là, Dịch Tân sao có thể nhìn cô như vậy, đắc ý mà xem kịch a? Nhìn một đám trạch nam?
“Em khi nào cũng có thể đem lời nói của anh nhớ như vậy? Gọi người đó đến đây? Nhặt đâu cũng có rất nhiều?”
Lời nói của Dịch Tân rất nhẹ, nhưng Tân Hoành lại cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ, vội vàng thu lại tâm trạng, không còn dám dời đi lực chú ý. Vốn định nói sang chuyện khác, thật là chữa lợn lành thành lợn què, là múa rìu qua mắt thợ a… Trong lòng có chút không phục , nhưng cũng không thể không khuất phục trước áp lực xã hội, Tân Hoành thật bất đắc dĩ, chỉ có thể… Dựa vào lời anh nói, trước khi anh làm cô khóc, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
“Khi em 18 tuổi, đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ. Khi đó em vừa đến lấy hộ chiếu, bà ngoại em đưa cho em một chiếc Porsche. Mẹ kế của em rất thích, thường hay bảo em lái xe đưa bà ấy ra ngoài. Sau đó xảy ra tai nạn xe cộ, bà ấy khi đó đang mang thai, em làm hại bà sinh non, bác sĩ còn nói, bà ấy còn có thể không sinh con được nữa. Bà ngoại em cũng bởi vì em, mà bị trách móc, bà tuổi đã cao bởi vì em mà bị người ức hiếp.”
Tân Hoành thản nhiên nói, cũng không nhìn anh, cô nằm trong ngực anh, ánh mắt nhìn thẳng, nên chỉ có thể theo dõi anh ở trong ngực.
“Vậy còn em?” Dịch Tân thản nhiên tiếp nhận nói. Tân Hoành có chút khó hiểu, giật mình ngẩng đầu nhìn anh. Anh vẫn thản nhiên như cũ, thấy cô phản ứng không kịp, liền nhẫn nại lặp lại : “Anh nói, vậy còn em? Em từ đầu đến cuối chỉ nói mẹ kế em, bà ngoại em, vậy còn em?”
Trong lòng nhất thời sinh chua sót, nhưng lại ủy khuất giống như đứa nhỏ. Kỳ thật, đứa nhỏ cũng không dễ dàng uất ức như vậy, nếu đứa nhỏ vấp ngã, mà không có người lớn che chở, chính bọn họ đã tự đứng lên, mới không có ủy khuất như vậy, đều đã quen.Cô- Tân Hoành, khi nào thì cũng có tư cách để uất ức?
Chương 46: Về Nhà 10
Mắt Tân Hoành rốt cục nhòa đi. Sự kiện kia cô tuyệt đối không cho phép bản thân nhớ tới. Sự kiện đó như một hang động u tối, khi cô tới gần, nó sẽ không lưu tình hút cô vào trong, sau đó, cô cũng chỉ có thể ở trong bóng tối, tìm không thấy đường ra. Nhưng, bây giờ, có người hỏi cảm nhận của cô a, không phải trách móc, không phải truy cứu, không phải liên lụy, chỉ là hỏi cảm nhận của cô. Cô bỗng nhiên cảm thấy bị hấp dẫn, thật thu hút.
Sự kiện đó cô uất ức chôn dấu dưới đáy lòng, hung hăng dồn nén buồn bực, cuối cùng cũng có thể bộc phát. Cô nghĩ muốn cầm tay Dịch Tân, mà hung hăng mắng Tân Hạo, mắng hắn vô tình, mắng Hạ Noãn Tâm là hồ ly tinh… Dùng hết những lời ác độc mắng bọn họ. Thậm chí cô còn muốn quẳng hết đồ vật, gào to rống lớn, vì cảnh ngộ mà mẹ cả và con gái gặp phải, tận tình trút ra… Những việc này, năm đó, cô suy nghĩ rất nhiều lần, cuối cùng lại vì không dám mà yên lặng nhẫn nhịn. Vào thời điểm đó, nguyện vọng lớn nhất của cô, cũng chỉ là như vậy mà thôi, là muốn trút giận. Bây giờ, cô rốt cuộc tìm được người có thể giúp cô trút giận, người này, cho dù là vì đạo nghĩa hay trách nhiệm đều phải đứng về phía cô, bây giờ cuối cùng cô cũng chỉ nghĩ trong đầu, cũng không làm ra việc gì. Con ngươi Dịch Tân trầm xuống gắt gao nhìn cô chằm chằm, mắt của cô nhòa đi, là cảm giác chân thật nhất, cái loại này rút kinh nghiệm xương máu nhưng vẫn không thể trút giận… Uất ức, như đang ghìm chặt cô, làm cho cô không chịu nổi khổ sở nhưng cũng không dám phản kháng. Lòng của anh, nhất thời như bị cái gì hung hăng nghiền qua, trước khi gặp cô, anh chưa bao giờ có loại cảm giác này, nhưng từ khi có cô, việc đó lại không còn xa lạ nữa rồi.
“Em hôn mê tròn ba ngày, lúc tỉnh lại, Tân Hạo và bọn họ đều không để ý em, khi đó em có cảm giác, cảm thấy đối với bọn họ mà nói, việc em tỉnh lại chính là tin dữ. Khi đó, em đặc biệt già mồm cãi láo, chẳng qua vì bọn họ không mong em sống, em chỉ có thể hậm hực. Bà ngoại vì em đau lòng, mỗi ngày tới bệnh viện chăm sóc em, tuổi bà đã lớn, than thể lại không được tốt…” Tân Hoành nói tới đây, cố gắng trừng mắt nhìn, nháy mắt nước mắt rơi xuống, hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Sau này, bị xuất huyết não, mà chết ở trên giường bệnh.”
Tân Hoành nói xong lại không dám chớp mắt, cô sợ, cô hơi chút làm bậy, nước mắt liền rơi xuống. Cô cúi thấp đầu, Dịch Tân không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng cô có thể cảm thấy, cảm thấy dù anh có nhìn ánh mắt cô hay không, nếu cô khóc, anh cũng sẽ biết được.
Thật ra, anh thật sự không có nhìn thấy, anh chỉ là cảm giác được, hô hấp của cô rất dồn dập. Anh nhẹ nhàng mơn trớn vai cô, ôm cô vào ngực. Ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc như cổ đàm, sóng nước chẳng xao. Tân Hoành tựa trong lòng anh, nước mắt rơi trên ngực anh. Kỳ thật, cô, đối với anh, vẫn có rất nhiều điều chưa nói, ví dụ như, tai nạn xe cộ, là vì phanh xe của cô bị người ta cố ý làm hỏng; ví dụ như, một năm sau đó cô vẫn bị vây hãm trong việc đó không thể tự thoát khỏi… Nếu, cô không cố gắng muốn Tân Hạo và Hạ Noãn Tâm vui vẻ, cô sẽ cự tuyệt lái xe mang Hạ Noãn Tâm ra cửa; nếu Hạ Noãn Tâm không có ở trên xe, thì sự tồn tại của Tân Hoành sẽ không phải là tin dữ của Tân Hạo; nếu Tần Hạo vô ích sau cùng một cây rơm rạ đè chết lòng cô, cô liền đều không ngoạn chơi cái gì hậm hực; nếu cô chẳng phải già mồm cãi láo ngoạn chơi hậm hực (đoạn này không hiểu), Du Thận Khanh liền không cần mỗi ngày đến bệnh viện chăm sóc cô, sẽ không vì quá mệt mỏi bị xuất huyết não mà chết… Thậm chí, bà chết đi, cô cũng không thể tỉnh lại, đến mấy ngày hôm sau người khác mới nói cho cô biết…