Chương 107
Những ngón tay nhỏ nhắn của cô túm chặt lấy tay áo của Mạc Lâm Kiêu, càng lúc càng siết chặt, giống như đang bối rối, bộ dạng muốn nói lại thôi, không biết nên bắt đầu từ đâu. Mạc Lâm Kiêu liếc nhìn tay áo mình rồi lại nhìn cô, hiếm khi anh lại kiên nhẫn như thế, không hề thúc giục cô mà chỉ yên lặng chờ.
Lâm Khiết Vy nuốt mấy ngụm nước miếng, do dự một hồi, chuẩn bị tốt tinh thần ngày này năm sau mồ yên mả đẹp, cỏ mọc xanh um cao tới nửa mét rồi mới sụt sịt, nức nở nói: “Đừng thẩm vấn những người hầu ấy nữa, họ không có tội gì đâu.”
Mạc Lâm Kiêu nheo mắt lại, không có bất kỳ phản ứng gì.
Lâm Khiết Vy thấy vậy thì giống như buông xuôi mà thả tay áo anh ra, cô chậm chạp ngước đôi mắt nhòa lệ lên nhìn anh với vẻ áy náy, sau đó quyết tâm thú nhận: “Là tôi lấy trộm.”
Mạc Lâm Kiêu: “. :”..” Lâm Khiết Vy né tránh không dám nhìn thẳng vào cặp mắt đã trở nên thâm trầm hơn của anh, cô cúi thấp đầu, lặp lại: “Cái vòng ngọc mà anh bị mất, là do tôi lấy trộm.”
Thôi, cùng lắm là chết thôi mà, chết sớm đầu thai sớm, anh muốn phạt thế nào cô cũng chấp nhận, ai bảo cô làm sai. Có sao thì binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn. Ai làm thì người nấy phải chịu hậu quả, không thể để người khác phải chịu tội cho lỗi lầm của cô được! Làm như thế cô có sống thì lương tâm cũng không để yên cho cô. Cùng lắm thì mười tám năm sau, cô sẽ lại trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Dường như cô thoáng nghe được một tiếng cười lạnh, Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, chẳng nói chẳng rằng mà như một cơn gió đi ra khỏi phòng.
Lâm Khiết Vy kinh ngạc ngẩng đầu, cô nhìn về hướng anh rời đi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mạc Lâm Kiêu không cho người đánh cô, cũng không phạt cô, cũng chẳng bực bội mà mắng cô? Thế là thế nào chứ?
Mạc Lâm Kiêu là một người máu lạnh vô tình cơ mà. Tại sao khi biết chuyện cô trộm đồ thì anh lại chẳng nói tiếng nào mà lặng lẽ bỏ đi như thế chứ? Có khi nào lát nữa Trần Kiệt sẽ lên đây lôi cổ cô xuống dưới, dùng chiếc búa to kia dạy cho cô một bài hoc?
Sau một lúc nơm nớp chờ đợi, cả tầng hai to lớn vẫn im ắng như cũ, đến một tiếng cọt kẹt cũng không có. Thấy thế, Lâm Khiết Vy bèn rón rén bước lại gần cửa sổ, thám thính tình hình bên dưới.
Quang cảnh ồn ào huyên náo ở dưới sân đã hoàn toàn biến mất, không còn một ai đứng ở đó nữa, mọi thứ đã trở lại thành một cái sân yên lặng và sạch đẹp. Dưới sân đã hoàn toàn trống trơn, chỉ còn có cơn gió độc đem theo cái nắng nóng giữa trưa quét cả sân mà thôi, giống như tất cả những quang cảnh đáng sợ ban nãy diễn ra ở dưới sân đều không phải là sự thật mà chỉ là ảo ảnh do cô tưởng tượng ra vậy.
Người duy nhất không thể chấp nhận sự yên tĩnh ấy là Trần Kiệt.
Roi sắt đã chuẩn bị tốt, búa lớn cũng được đen ra rồi, thế mà bảo không tra nữa thì lập tức không cho anh ta tra nữa. Đây là vì sao chứ?
Nam Cung Hào vừa tới giữ chặt tay Trần Kiệt mà khuyên nhủ: “Cậu chủ Kiêu đã bảo không tra nữa thì chắc chắn là anh ấy có lý do riêng, cậu còn lằng nhằng gì chứ?” Thật ra, người xảo quyệt như Nam Cung Hào đã đoán ra sáu, bảy phần nguyên cớ rồi.
“Không thể như thế được! Ông đây không chịu được cái kiểu nhắm mắt làm ngơ như thế! Tên trộm đồ hèn hạ kia vẫn còn đang ở trong biệt thự này, không bắt được người đó, ông đây ngủ không ngon giấc! Tôi phải đi hỏi cậu chủ Kiêu cho ra nhẽ!” Trần Kiệt hất mạnh tay Nam Cung Hào ra, đi thẳng vào phòng sách tầng một.
Vào đến phòng sách, anh ta thấy Mạc Lâm Kiêu đang ngả người lên chiếc sofa nhỏ trong phòng sách, mắt anh nhắm lại, tay đỡ trán, không biết được là đang vui hay buồn.
“Cậu chủ Kiêu, tôi có chuyện cần nói” Trần Kiệt mở miệng nói, mặt đầy oán khí.
“Tôi không muốn nghe. Ra ngoài đi.” Mạc Lâm Kiêu chẳng buồn mở mắt.
Trần Kiệt nghe thấy thế thì bỗng chốc trở nên kích động như một con gà chọi hiếu chiến, lập tức nói một mạch như một cái súng máy: “Tại sao chưa bắt được kẻ trộm mà anh lại ra lệnh ngừng thẩm vấn? Sao anh lại cho phép người xấu ẩn nấp quanh mình như vậy chứ? Trước đây anh đâu có vậy, đâu có bỏ dở việc đang làm! Hơn nữa, chiếc vòng ngọc kia là “ngôi sao mùa xuân” đó, nó mang ý nghĩa rất đặc biệt! Anh mà làm mất nó, Mạc Lâm Dương chắc chắn sẽ túm đầu anh lôi khỏi cái vị trí mà anh đang ngồi đấy!”
“Ra ngoài!” Đôi mắt ưng của Mạc Lâm Kiêu đột ngột mở ra, trong mắt tràn ngập ý lạnh không hề che giấu, chăm chăm mà nhìn vào Trần Kiệt, lạnh giọng quát.
Trần Kiệt bị trừng thì sửng sốt không nói nên lời, anh ta chép miệng, dù không tình nguyện nhưng cũng không dám nói gì thêm mà đi ra ngoài.
Anh ta mặt xám mày tro, vội vàng chạy ra đình hóng gió tìm Nam Cung Hào thì thấy cái gã kia đang bày ra bộ dáng không màng thế sự, vừa ăn đậu phộng vừa uống rượu, muốn có bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu thoải mái.
Trần Kiệt không nói không rằng, ngồi phịch xuống ghế đá, trên mặt đầy tức giận.
Nam Cung Hào rót cho anh ta chén rượu, cười tủm tỉm mà nói: “Cậu quá manh động lại còn không có đầu óc, tầm nhìn hạn hẹp. Cậu thử nghĩ lại xem, trước giờ tính tình của cậu chủ Kiêu như thế nào? Hôm nay xảy ra chuyện như thế mà cậu ấy lại xử lý như vậy, không phải là quá bất thường rồi ư?”
Trần Kiệt nhìn Nam Cung Hào với vẻ ngạc nhiên, giống như một đứa học sinh tiểu học đang chờ người lớn giải đáp thắc mắc của nó vậy.
Nam Cung Hào uống một chén rượu, ném mấy hạt đậu phộng vào miệng nhai rộp rộp, bình thản đáp: “Chắc là cậu chủ Kiêu đã biết người trộm đồ là ai, nhưng cậu chủ Kiêu lại không tiện phạt người này, cho nên mới… Ha ha, cậu hiểu mà.”
Trần Kiệt hung hăng nện một đấm lên bàn đá, chấn động đến mức bình rượu trên bàn cũng nảy lên: “Đừng nói là do cô ả Lâm Khiết Vy kia làm nhé!”
Nam Cung Hào tỏ vẻ trẻ nhỏ đúng là dễ dạy, tiếp tục ăn đậu phộng.
“Giỏi thật đó! Cô ả họ Lâm kia quả nhiên là gian điệp mà Mạc Lâm Dương phái đến, một ả đàn bà có lòng dạ độc ác như rắn rết! Chờ đó, tôi sẽ không tha cho cô ta đâu, tôi sẽ…”
“Này này này, nhớ kĩ, cô ấy là thuốc giải. Không được động đến cô ấy!”
“Nhưng mà…”
“Cậu cho rằng cậu chủ Kiêu là người hiền lành, lương thiện, dễ đối phó à? Chắc hẳn cậu chủ Kiêu cũng muốn băm cô ta thành trăm mảnh lắm rồi, nhưng mà đó không phải là chuyện của bây giờ. Chờ đến sau này, khi mà độc trên người cậu chủ Kiêu đã được giải hoàn toàn, đấy là lúc chúng ta tính sổ với cô ta! Kiệt bé bỏng, cậu đừng có kích động lên một cái là ném luôn cả não đi chứ! Não hữu dụng lắm đấy.”
“Tôi..” Trần Kiệt thô lỗ rót tiếp một ly rượu, khạc một ngụm nước bọt: “Con bà nó chứ, sao tôi phải uất nghẹn như này? Vì sao cô ả họ Lâm kia lại là thuốc giải của cậu chủ Kiêu chứ? Trời ạ, tức điên người!”
Mạc Lâm Kiêu ngồi trong phòng sách càng thấy lòng mình rối bời hơn, anh lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi, mở ra, nhìn chiếc vòng xanh ngọc bích bên trong.
Ngôi sao mùa xuân.
Bố mẹ anh mất sớm, từ năm một tuổi, mọt mình bà đã nuôi anh khôn lớn. Trong cả gia tộc này, người thật lòng yêu thương anh cũng chỉ có mình bà mà thôi. Lúc trước, khi cuộc chiến tranh đoạt quyền lực đang diễn ra kịch liệt, thủ đoạn chơi xấu luôn rình rập, nguy cơ tứ phía, ngày nào cũng có ám sát, phục kích. Đến tận khi bà đưa chiếc vòng ngọc này cho anh trong tiệc mừng thọ, anh mới được nhận định là người thừa kế của gia tộc này.
Chiếc vòng ngọc này tượng trưng cho quyền lực, cũng tượng trưng cho quyền thừa kế nhà họ Mạc, cũng chính là sự kỳ vọng mà bà gửi gắm cho anh. Ngôi sao mùa xuân này đã truyền tay mười mấy đời của người thừa kế nhà họ Mạc rồi! Nếu cái vòng ngọc này bị mất, Mạc Lâm Dương hoàn toàn có thể bắt lấy sai sót này của anh mà đổ cho anh tội lơ là tổ tiên, khinh miệt vật thừa kế, tước đi một phần quyền lực hiện giờ anh đang nắm.
Nhưng, nếu muốn nhờ chuyện này mà đẩy anh ra khỏi đỉnh cao quyền lực, thì anh ta nghĩ quá đơn giản rồi. Mấy năm nay nắm quyền, uy tín tích luỹ được không phải là nhỏ, quyền thế của Mạc Lâm Kiêu đã trở thành thứ không ai có thể lay động!
Dù có rời khỏi nhà họ Mạc, đơn độc gây dựng cơ nghiệp, anh cũng có thể một tay che trời như hiện giờ. Chẳng qua, anh vẫn luôn khiêm tốn mà giấu nhẹm đi sự thật tàn khốc này đi.
Anh không muốn để cho cái lũ tiểu nhân ôm mộng hão huyền biết chuyện này thôi. Trong mắt anh, tất cả bọn chúng chỉ như một đám hề đang nhảy nhót, như bọn sâu bọ múa may, anh chỉ việc ngồi xem trò vui là được.
Điều làm anh bực là, tại sao người trộm vòng ngọc lại cứ phải là Lâm Khiết Vy chứ!
Lúc cô thừa nhận chuyện này với anh, lòng anh cứ như bị búa tạ đập mạnh vào, nói không hết thất vọng và bất lực. Trong khoảnh khắc đó, anh chẳng muốn nhìn thấy cô, cũng chẳng còn muốn nói gì với cô nữa.
Mạc Lâm Dương muốn cô trộm vòng ngọc, cô cứ vậy mà trộm hay sao?