Chương 310
Nếu đám người này không phải là người già, mà là một nhóm thanh niên, anh ta đã đánh họ rồi, nhưng đều là người già, anh ta có thể làm gì? Không thể đánh, xô đẩy hoặc chạm vào cũng không, nói lý lẽ cũng không thông.
Người đứng phía sau thiết kế ra tất cả màn này thật sự không phải tầm thường. Bị sa vào vòng luẩn quẩn này, thật là trở tay không kịp, cũng không có cách nào chống lại. Hàng chục bà lão xung quanh vẫn đang bàn tán xôn xao, trong lòng Hạ Dịch Sâm buồn bã, bất lực, anh ta từ từ ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy lo lắng và tuyệt vọng.
Nếu như Lâm Khiết Vy thật sự gặp phải nguy hiểm gì, điện thoại gọi không được, không ai làm chứng cho cô, không ai giúp cô thì cô phải làm sao?
Nghĩ đến đây, trái tim đau nhói, dã thú mà Hạ Dịch Sâm đang cất giấu trong lòng chợt bừng tỉnh, hai mắt đỏ bừng, hai tay nắm chặt, lúc này trong lòng anh ta có một suy nghĩ khát máu muốn đánh gục tất cả những lão bà này.
Chỉ cần để anh ta nhanh chóng đến bên Lâm Khiết Vy, cái gì anh ta cũng dám làm!
Nắm đấm của anh ta rung lên, Hạ Dịch Sâm nheo mắt, bùng lên một tia nguy hiểm, danh dự gia đình cái gì, danh tiếng cá nhân gì chứ, tất cả vào lúc này đều bị anh ta vứt bỏ, trong đầu anh ta chỉ còn lại một cái tên: Lâm Khiết Vy.
Bắp tay to phồng lên, Hạ Dịch Sâm đúng lúc chuẩn bị ra tay, thì vài chiếc xe cảnh sát dừng lại bên cạnh anh ta. “Ở đây đang xảy ra chuyện gì vây? Các thím đang tranh cãi về
chuyện gì vậy?” Mấy cảnh sát hỏi khi họ bước tới.
Một nhóm các cụ già mặc đồ sặc sỡ vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi, cảnh tưởng này quá hiếm gặp. “Cảnh sát đến rồi! Đến đúng lúc lắm, nhanh đến bắt anh ta. Anh ta đánh người còn muốn chạy”
Các bà thím này như học sinh tiểu học nhìn thấy giáo viên, nhao nhao cáo trạng với anh cảnh sát trẻ tuổi.
Hạ Dịch Sâm ánh mắt xẹt qua, phát hiện nhóm các thím thả lỏng vòng vây, anh ta nhân cơ hội đột phá chạy về phía trước.
“Ôi trời, người đó chạy mất rồi!” Các bà thím hoảng sợ hét lên.
Khi một số cảnh sát nhìn thấy tình huống này, bỏ chạy chắc chắn đã phạm tội, chột dạ mới chạy trốn, bọn họ nhanh chóng đuổi theo.
“Đứng lại! Đứng lại!”
Hạ Dịch Sâm nhằm mắt làm ngơ, tăng nhanh tốc độ, lợi ích của việc tập thể dục quanh năm được thể hiện. Vì lo lắng nên mọi tiềm năng của anh ta được bật ra, tất cả các cơ được vận động, anh ta chạy nhanh và ổn định mà không hề thấy mệt mỏi.
Anh ta vừa chạy vừa không nhịn được mà cười khổ.
Anh ta làm sao cũng không nghĩ rằng có một ngày hình tượng khiêm tốn bản thân xây nên từ khi còn nhỏ đến lớn, một ngày nào đó sẽ chạy trên đường một cách chật vật như vậy, phía sau còn có cánh
sát đuổi theo. Lúc này, anh ta chỉ có một ý tưởng, đó là đến gặp Lâm Khiết Vy càng sớm càng tốt.
Mấy chiếc mô tô có của cảnh sát đột ngột phóng lên phía trước, một vài cảnh sát chặn phía trước, rút vũ khí và nhằm vào anh ta, giống như anh ta là một tên tội phạm xấu xa.
“Lệnh cho anh lập tức dừng lại!”
Cảnh sát phía trước vừa làm động tác bắn súng vừa nghiêm túc hét
Những cảnh tượng chỉ có thể có trong phim cảnh sát hình sự lại dễ dàng hiện ra trước mắt Hạ Dịch Sâm, và anh ta, đường đường là cậu ba nhà họ Hạ, lại là nghi phạm bị súng chĩa vào. Hạ Dịch Sâm không biết phải làm sao chỉ có thể dừng lại, hơi thở
hổn hến: “Tôi là Hạ Dịch Sâm, cậu ba của tập đoàn Hạ An”
Một cảnh sát rõ ràng ngạc nhiên, nhưng người đứng đầu bên cạnh lại ngang ngược nói: “Dù là ai, phạm luật cũng sẽ bị trừng phạt! Giơ tay lên, đưa tay ra sau đầu, nhanh lên!”
Hạ Dịch Sâm hít sâu một hơi, tức giận, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Ai sai các người đến đối phó tôi? Tôi không phạm pháp, các người hiểu rõ. Bây giờ tôi có chuyện gấp, các người đừng ngăn tôi. Trở về xem xảy ra chuyện gì, các người cứ việc đến tập đoàn Hạ An thương lượng, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm”
“Việc này cũng không phải là chuyện lớn, cậu chủ Hạ anh chạy cái gì vậy? Đánh người không nên bỏ chạy, mà nên ở lại xử lý vấn đề. Nếu không hợp tác nữa, chúng tôi sẽ không khách khí”
Một số cảnh sát từng bước tiếp cận và tất cả đều chĩa súng về phía Hạ Dịch Sâm, một số cảnh sát đuổi theo cũng chạy đến, thở hổn hến, trông rất nhếch nhác. “Đội trưởng, đánh người muốn chạy, chính là anh ta”
“Đi thôi, cậu chủ Hạ, trước tiên đưa bác gái đó đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, sau đó sẽ bàn cách giải quyết các vấn đề tiếp theo.”
Trong đôi mắt Hạ Dịch Sâm gần như phun ra lửa, không biết phải làm sao, xung quanh có bảy tám cảnh sát, một mình anh ta chắc chẳn không đánh lại bọn họ, hơn nữa tội danh hành hung cảnh sát cũng không nhỏ.
Anh ta bất lực thở dài nhìn đội trưởng: “Có thể dùng điện thoại không? Tôi muốn gọi cho luật sư của tôi.”
Thật ra, anh muốn gọi điện thoại cho Lâm Khiết Vy, mặc kệ anh ta có thể giúp cô được hay không, ít nhất cũng nói trước với cô một tiếng.
Ánh mắt đội trưởng lóe lên: “Xin lỗi cậu chủ Hạ, bây giờ chúng tôi
không thể để cho anh liên lạc với bên ngoài. Đợi kiểm tra cho bác gái kia xong, chúng tôi sẽ dựa theo quy trình cho anh gọi điện thoại.” Hạ Dịch Sâm tức giận đến mức thái dương giật lên: “Chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi.”
“Thật sự không được. Đưa đi!”
Hạ Dịch Sâm bị đưa lên xe cảnh sát, anh ta bất lực quay mặt nhìn lại, trong lòng tuyệt vọng. Bây giờ, anh ta càng ngày càng xa nhà họ Lâm.
Trong phòng nghị sự ở nhà cũ của nhà họ Lâm, những người trong gia tộc cảm thấy rằng cảnh tượng hôm nay đã đến hồi kết.
Lâm Khiết Vy bị phát hiện đã quyến rũ anh rể của cô, bị ông nội của cô ra lệnh phải rời khỏi nhà họ Lâm. Đây là điều chắc chắn, không ai có thể thay đổi được. Cô gái nhỏ Lâm Khiết Vy cũng không đáng tin cậy, một nhân
chứng được tìm thấy vào thời điểm quan trọng, kết quả cuộc gọi còn không kết nối được. Ông cụ Lâm ghét bỏ giơ tay lên: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian, Lâm Khiết Vy, cô nhanh đến từ đường từ biệt, từ nay về sau
không được phép xưng là con cháu của nhà thuốc y học cổ truyền
Minh Châu, không cho phép cô tiến thêm một bước vào nhà này. Hội
nghị đến đây là kết thúc, mọi người giải tán.”
Lâm Khiết Vy tức giận cả người run lên, việc này khiến cô nhận thức sâu hơn đối với ông nội máu lạnh này. Cô tức giận nói: “Ông nội, nếu hôm nay không phải con mà là Lâm
Thuý Lan, thì ông vẫn giải quyết như vậy sao?”
Ông cụ Lâm còn khinh thường nói: “Cô có xứng với Thuý Lan không mà vơ đũa cả nằm? Thuý Lan là người con gái tài giỏi trong gia đình chúng ta, đời này là người giỏi nhất trong y học cổ truyền, còn cô thì sao? Thậm chí còn không bằng một sinh viên bình thường của bệnh viện y học cổ truyền, giữ cô ở nhà họ Lâm, thật là nỗi nhục nhã” Mọi người trong gia tộc ồn ào đứng lên, lắc đầu thở dài, tuy rằng cảm thấy Lâm Khiết Vy có chút oan ức, nhưng cũng không thể làm gì. Ông cụ Lâm nói cũng đúng, Lâm Khiết Vy không thể đem lại lợi ích gì cho nhà họ Lâm, đuoi di cũng được. Không liên quan.
Lâm Thuý Lan đỡ Tạ Nguyên Thần đứng dậy, hai người có vẻ rất tình cảm, bước đến trước mặt Lâm Khiết Vy, Lâm Thuý Lan nói to: “Khiết Vy, mặc dù từ nay về sau em không phải là người nhà họ Lâm, nhưng nếu em gặp bất kỳ khó khăn nào và cần giúp đỡ, em có thể đến tìm chị, chị sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ em.”
Khi mọi người nghe những lời này, họ gật đầu và dành cho Lâm Thuý Lan những lời khen ngợi và ngưỡng mộ.
Hãy nhìn xem, Lâm Thuý Lan nhà họ Lâm là đứa trẻ xuất sắc nhất trong thế hệ này, không chỉ tài năng mà còn khoan dung, đặc biệt tốt bụng.
Lâm Khiết Vy cười lạnh lùng: “Chị có lòng tốt như vậy, tôi cảm động không biết nói gì?
Ông cụ Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Lâm Khiết Vy cũng rời đi, không ngờ rằng cô gái nhỏ này có năng lực tranh cãi mạnh mẽ đến thế, còn rất cố chấp. Không biết có phải là ảo giác không, vừa rồi ông ta nhìn thấy dáng vẻ của cha cô từ trong ánh mắt của cô.