Chương 329
Bị vạch trần làm cho Lâm Khiết Vy có hơi xấu hổ một chút: “…” nên các người phải cho ra đầy đủ thành ý, nếu không thì…” Trương Tiểu Phi nhìn Lâm Khiết Vy một hồi, trong mắt có vẻ suy
Bé con à, không nên thông minh như vậy chứ…
“Khụ khụ, bây giờ chính là các người muốn cùng tôi hợp tác, cho
Đôi mắt to tròn của đứa nhỏ bên cạnh trừng lớn, ôm lấy chân của tư. cha nó nói nhỏ: “Ba à, người phụ nữ này quá xấu xa rồi, rõ ràng là bọn họ đang muốn lừa gạt chúng ta, người ta nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, con không muốn hợp tác cùng với cô ta.”
Độc nhất chính là lòng dạ đàn bà? Cô cảm thấy hơi giật mình. Lời này có thể là do một đứa bé ba bốn tuổi tự mình mở miệng nói ra
hay sao, nó mới bao lớn đây? Cái này có chút… quá trưởng thành đi. Thật đúng là muốn hỏi thăm
một chút, Trương tiểu phi có phải đã cho con trai của anh uống thuốc phát triển sớm hay không?
Trương Tiểu Phi thở dài một hơi, nhanh chóng hạ quyết tâm: “Cô tôi đồng ý hợp tác theo đề nghị của cô”
“Ba à! Ba không nghe lời con nói, thiệt hại ở ngay trước mắt đó!”
Thằng nhóc lắc lắc cánh tay của ba nó, khuôn mặt có vẻ tức giận. Cô hơi mỉm cười: “Được, vậy anh đem các kênh cung cấp hàng hóa đến
đây cho tôi lựa chọn, còn anh đi đàm phán”
“Đi thôi!”
Xác định là trợ giúp thì phải tin tưởng, cô dứt khoát xoay người nhanh chóng rời đi.
Vy, Mặc kệ Trương Tiểu Phi đối với dụng ý của cô là vì cái gì, ít nhất lần nhập hàng đầu tiên này sẽ không xảy ra vấn đề, cho dù thực sự có vấn đề, thì cô cũng đã lấy được một số tài nguyên từ nơi nhập hàng của anh ta, hợp tác như vậy chính là có lời chứ không lỗ.
Đi đến ngã tư, cô đột nhiên nhìn thấy tài xế của mình đang đứng ở bên kia đường, bên cạnh còn có chiếc xe sang trọng quen thuộc. “Sao cô lại ở chỗ này?” Nhìn thấy cô từ trong bệnh viện đi ra, tài xế nhanh chóng đi qua chỗ cô.
“Cô Vy, bác Trần gọi điện thoại tới, mời cô nghe điện thoại một chút.”
Tài xế đưa điện thoại qua, cô hơi buồn bực tiếp nhận cuộc gọi: “A lô, là bác Trần ạ?”
“Cô Vy, thuốc bổ mà cô dặn đầu bếp làm đã chuẩn bị xong rồi, nhưng mà cậu chủ không có chịu ăn… buồn chết tôi rồi!”
“Cái gì cơ? Anh ấy không chịu ăn à? Vì sao vậy bác?”
“Cậu chủ nói không đói bụng, nhưng mà tôi đoán là do cậu ấy không
thích mùi thuốc bổ, nên cảm thấy ăn cơm không được ngon, thật là làm cho tôi lo
lång gần chết. Cô Vy, cậu chủ nghe lời của cô nhất, hay là cô mang thuốc bổ đến
công ty cho cậu ấy uống đi.”
“Nhưng mà..” Cô không muốn đi có được không… Làm gì có người phụ
nữ nào cứ hai ngày ba bữa liền đi tìm người yêu của mình giống như là đi kiếm kim chủ vậy?
“Haiz, tôi chăm sóc cho cậu chủ từ bé đến lớn, còn chưa lần nào thấy cậu ấy bị bệnh nặng như vậy, nếu như để lưu lại cái di chứng gì, trong nội
tâm của tôi sẽ vô cùng bứt rứt”
Lâm Khiết Vy bắt đầu đổ mồ hôi lấm tấm, Lại để cho lão nhân gia ngài đến đây nói, làm cho tôi cũng cảm giác thấy bứt rứt lây. “Bác Trần đừng có nóng vội, tôi lập tức đi tới công ty của anh ấy, khuyên anh ấy nhanh chóng uống hết thuốc.” Giọng nói của Bác Trần ở đầu dây bên kia lập tức trở nên cao vút: “Như vậy thật sự là quá tốt rồi, tôi biết ngay cô Vy là người quan tâm cậu chủ nhất mà. Về sau… chuyện chăm sóc thân thể cậu ấy hẳn là phải giao lại cho cô rồi”
Cô ngồi bên trong chiếc xe sang trọng, chạy về hướng tập đoàn
Mạc
Thiên, ngẫm lại chuyện này có chút không được đúng lắm.
Mạc Lâm Kiêu cũng không phải một đứa con nít, dựa vào cái gì ăn một bữa cơm còn cần người khác đến khuyên nhủ đây? Một cậu chủ Kiêu ngoan độc, lãnh khốc, cổ quái, không được bình
Này cũng quả làm căng rồi đúng không? thường, lại gắn thêm cái mác ưa sĩ diện.
Cô đi vào bên trong tập đoàn Mạc Thiên, tại lầu 1 cũng không người
nào dám ra ngăn cản cô, tất cả đều hết sức cung kính hướng dẫn cô bước vào
thang máy chuyên dụng dành riêng cho Mạc Lâm Kiêu, bước ra khỏi thang máy liền
nhìn thấy gương mặt điển trai của thư ký Lý, anh ta nhìn thấy cô thì gậtđầu ra vẻ chào hỏi.
Chủ tịch Kiêu đang làm việc ở bên trong, mời cô đi theo tôi”
Biểu cảm trên mặt của anh ta ngàn năm như một không có thêm bất kỳ cảm xúc gì, hơi chần chừ nói: “Chủ tịch Kiêu cũng không biết cô sẽ đến đây, là bác Trần nhờ tôi tới đón tiếp cô.
Anh ta ngừng một chút, mới bổ sung thêm một câu: “Chủ tịch
Kiêu mà nhìn thấy cô, chắc chắn sẽ rất vui mừng”
Cơ mặt Lâm Khiết Vy hơi co rút. Bác Trần đang muốn làm cái gì vậy?
Khiến cho cô có cảm giác giống như bản thân tự động đưa tới
cửa cho người ta nịnh bợ.
Bước qua cửa phòng làm việc của Mạc Lâm Kiêu, thư ký Lý có chút ăn ý gõ nhẹ lên cửa rồi mở cửa ra mời cô đi vào trong, sau đó ở sau lưng cô khép cửa lại.
Lâm Khiết Vy bước vào bên trong phòng xử lý công vụ vô cùng rộng rãi, nhìn sang bàn làm việc của tổng giám đốc bên kia, thấy Mạc Lâm Kiêu đang cúi đầu ghi chép cái gì đó, bộ dáng tập trung cao độ, vừa lạnh lùng lại vừa nghiêm túc, đặc biệt có khí chất.
“Nói đi.” Anh cũng không ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ.
“Nói cái gì cơ?” Cô ngạc nhiên chớp chớp mắt.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn thấy người đến là cô liền có chút run rấy, trong đôi mắt ưng hẹp dài rất nhanh liền hiện lên cảm xúc ngạc nhiên
cùng vui mừng.
“Sao cô lại tới đây?” Giọng diệu so với vừa rồi đột nhiên dịu dàng hơn hẳn.
Mộ Lâm Kiêu đứng dậy, bước ra khỏi bàn chủ tịch, chân dài nhanh chóng sải bước đi đến bên cạnh cô, đứng trước mặt của cô cúi đầu nhìn chăm chú một hồi lâu.
Khoảng cách giữa hai người đang đứng cực kỳ gần, cô muốn nói chuyện với anh đều phải ngước mặt ngẩng cổ lên, ai bảo anh ta lớn lên lại cao như vậy kia chứ.
“Anh chưa ăn cơm à?”
“Không lẽ cô đi đến tận đây chỉ để hỏi tôi ăn cơm chưa sao?” Vừa
nghĩ đến điểm này, trên gương mặt lãnh khốc của anh dần dần tan chảy, thay vào đó là biểu cảm tràn đầy ý xuân.
“Rốt cuộc anh đã ăn hay là chưa?”
“Không đói bụng”
Lâm Khiết Vy có chút tức giận, lấy tay đấm nhẹ vào ngực anh, tức giận nói: “Anh đã quên anh là một con ma ốm suốt ngày bị bệnh liên lục à? Cơ
thể của anh đã suy nhược rồi, bị nội thương nặng như vậy còn không chịu ăn uống đàng hoàng, anh là không cần mạng hay sao?”
Anh một phát liền giữ được tay của cô, thuận thể kéo cô vào trong lồng ngực, cất giọng trầm ẩm, giống như có chút ý cười: “Đâu có ốm yếu đến như vậy chứ, cô có biết điều này không, nếu như một người đàn ông bị người phụ nữ của anh ta nói là nhu nhược, vậy người phụ nữ đó khẳng định là vô
cùng lợi hại.” Bầu không khí xung quanh đột nhiên có chút ám muội, cô có chút bối rối, muốn chạy trốn khỏi lồng ngực của anh, nhưng mà anh lại càng ôm càng chặt, cô càng uốn éo thì hai tay anh lại càng siết chặt.
“Thả tôi ra, ấy..”
“Cô lên đến tận nơi này, không phải là muốn tôi chứng minh cho cô thấy, tôi một chút cũng không hề yếu đuối hay sao?” Điện thoại ở trong phòng vang lên, cô liền thừa cơ đẩy anh ra: “Có điện thoại, anh mau nghe đi.”
Mạc Lâm Kiêu hít sâu một hơi, có chút không tình nguyện buông cô ra, đi qua nhấc điện thoại lên, trực tiếp ra lệnh: “Tất cả công việc đều sắp xếp dời lại xử lý sau, hiện tại bất kỳ ai đều không cho phép đến quấy rầy tôi.”
Nói xong dứt khoát cúp điện thoại, cũng không cho người bên kia cơ hội nói thêm một chữ nào.
Anh quay người lại, đưa mắt nhìn về phía cô, trong mắt có vài phần ý tứ hàm xúc không rõ, có chút hơi hướng xâm lược. “Trưa nay tôi có rất nhiều thời gian.”
Cho nên… đại ca à anh rốt cuộc có ý gì đây?
Lâm Khiết Vy bị ánh nhìn kia của anh làm cho run rẩy, lanh trí đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống:
“Tôi cũng chưa có ăn cơm đó, anh mau đến đây ăn cơm trưa chung với tôi đi.”
Anh nhìn đến chồng cơm hộp để ở trên bàn, nhớ đến mùi vị cổ quái
của thuốc bổ kia, lập tức nhãn mày:
“Tôi không có khẩu vị, nhìn cô ăn là được rồi.”
Cô làm bộ hơi đứng lên: “À, thì ra là vậy, anh đã không muốn ăn
cơm chung, vậy thì tôi đi đây.”
có Anh nhanh chóng ngăn chặn đường đi của cô, cười như không cười nói:
“Cô không phải nói đói sao, để lâu sẽ bị bệnh bao tử đó, hay là ăn xong rồi hẳn đi.”
Đã đến địa bàn của anh, muốn đi là đi sao, đâu có đơn giản như vậy.
Cô nhìn đến đồ hộp còn hơi ẩm ở trên bàn, nghĩ đến bất luận dùng cách như thế nào đều phải khuyên vị đại gia này uống hết thuốc bổ, bàn tay nhỏ bé lập tức ôm bụng, khuôn mặt nhỏ của cô nhăn nhó: “Ây da, thật là đói bụng
nha, tôi cũng rất muốn ăn cơm, nhưng mà.”
Lông mi Mạc Lâm Kiêu khẽ động, ngón tay thon dài trắng nõn nhanh
chóng mở hộp cơm ra, đem đũa đưa tới cho cô:
“Đói bụng thì càng phải tranh thủ thời gian ăn nhanh lên, đồ ăn vẫn còn nóng, cô tranh thủ ăn đi.”
“Anh không ăn, tôi cũng không ăn”
“..Lâm Khiết Vy”
“Muốn ăn thì ăn chung. Cùng lắm thì tôi nhịn đói đến chóng mặt, cho toàn bộ nhân viên của anh ở đây đến xem một hồi biểu diễn.” Mộ Lâm Kiêu hít sâu một hơi, cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Anh mặc
kệ đám nhân viên của anh cảm thấy như thế nào, anh chỉ không đành lòng nhìn cô bị đói thôi.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang kiên trì kia của cô, anh bất đắc dĩ phải ngồi xuống bên cạnh, thở dài:
“Được rồi, cùng nhau ăn đi.”