Chương 233
Dưới ánh đèn, Hại Dịch Sâm giống như hoàng tử trong câu chuyện cổ tích, ánh sáng thu hút tất cả vòng quanh người anh ta, đẹp trai, dịu dàng, thông minh!
Thời gian dường như dừng lại vào thời khắc này!
Người đi đường quanh đó, đều kim lòng không đặng nhìn anh ta, trong mắt là si mê tán thưởng.
Lâm Khiết Vy có một giây cũng nhìn đến ngẩn ngơ.
Ôi má! Đàn anh đã ngồi vững danh hiệu nam sinh đẹp nhất suốt nhiều năm qua của trường cô quả nhiên danh bất hư truyền, lúc nãy cô cũng nhìn đến ngốc luôn.
Xấu hổ quá.
“Khiết Vy, chúng ta đi thôi.”
Giọng nói ấm áp vang lên, mới giúp Lâm Khiết Vy giật mình tính lại, cô cười ngượng ngùng, gật đầu, xấu hổ cất bước theo bên cạnh Hạ Dịch Sâm, cùng nhau đi về phía trước.
Xoáng! Một tiếng động chát chúa vang lên, Trần Kiệt đang cầm kính viễn vọng đứng trước cửa sổ kiểm tra giật mình quay đầu nhìn lại.
Bàn trà trước mặt Mạc Lâm Kiêu có một chén trà lệch khỏi vị trí, nước trà sóng ra một mảng lớn, rõ ràng đã bị Mạc Lâm Kiêu tiện tay ném ra ngoài.
Ặc, tuy cậu Mạc vẫn không có biểu cảm trên mặt như cũ, nhưng anh ta cảm nhận được rất rõ độ ẩm trong phòng đột ngột giảm xuống mười độ!
Trần Kiệt vô cùng hối hận đã đứng chung trong một căn phòng với cậu Mạc, có linh cảm bị vạ lây đến mình.
Vẫn là con cáo già Nam CUng Hào kia giỏi, nhanh chân chạy sang phòng bên cạnh canh giữ, cách xa khối băng di động là cậu Mạc. Bàn tay đặt bên chân của Mạc Lâm Kiêu dần dần siết chặt.
Lâm Khiết Vy xấu xa!
Nhìn thần thái ánh mắt lúc nãy của cô ấy giống hệt fan girl của hắn ta, mê muội ngắm nhìn Hạ Dịch Sâm như thể sắp nhào tới hiến thân cho Hạ Dịch Sâm, tức chết anh rõi!
Cảnh đứng đoi diện nhìn nhau dưới ánh đèn đường ban nay của hai người như một đối đang yêu nhau say đầm, không khí đầy vị tinh yêu khiến anh vô cùng khó chịu.
“Cậu Mạc, Hạ Dịch Sâm và Lâm Khiết Vy lúc nãy đi trên cầu thang của nhà hàng, Lâm Khiết Vy suýt nữa vấp ngã, Hạ Dịch Sâm đỡ lấy cánh tay cô ta.”
Bên tai truyền đến tiếng báo cáo của thuộc hạ, đôi mắt nheo lại nguy hiểm:
“Còn chạm vào nơi nào nữa không?” giọng nói như mũi tên bay rít ra từ kẽ môi anh.
Trần Kiệt đứng gần đó cũng bị dọa run lên,
“Không có. Chỉ đỡ tay cô ta một lát, tâm năm sáu giây”
“Được rồi, tiếp tục giám sát.”
Trần Kiệt tuy vẫn làm bộ giơ kính viễn vọng như thường, nhưng tâm trạng lại đi chơi xa.
Haaizzz, trước đây cậu Mạc nhà họ không như vậy mà!
Trước giờ anh ấy chỉ quan tâm đến công việc, chưa bao giờ có
chuyện lãng phí nhiều thời gian đến vậy quan tâm ai.
Nhưng bây giờ anh ấy dễ nổi giận như vậy, tích cực như vậy, nhỏ nhen đến mức không thể tưởng tượng nổi như vậy…
Chỉ đỡ tay mà cũng như vậy.
Thật không thể hiểu nổi, ả đàn bà chết bầm Lâm Khiết Vy này, cuối cùng cô ta là thuốc giải của cậu Mạc hay là độc dược của anh ấy đây?
Lâm Khiết Vy đi theo Hạ Dịch Sâm vào một nhà hàng tinh tế, bên trong lác đác có vài vị khách.
“Muốn ăn gì, em xem đi!”
gds đưa thực đơn cho Lâm Khiết Vy, ánh mắt bỏng cháy nhìn cô.
“À, được, để em xem!”
Nếu người trả tiền là cô vậy không nên gọi món quá đắt, coi như tiết kiệm cho mình mấy đồng.
Lâm Khiết Vy nghiêm túc lật thực đơn, Hạ Dịch Sâm ngồi đối diện vẫn dùng dùng ánh mắt thâm tình nhìn ngầm cô.
“Sa lát rau củ, bánh mì kẹp kem.”
Hai người không tổn bao nhiêu nhưng đủ no.
Lâm Khiết Vy giao lại thực đơn cho Hạ Dịch Sâm: Đàn anh, đến lượt anh.”
Cô rất muốn hùng hồn thốt lên một câu, anh muốn ăn gì cứ gọi thoải mái! Thế nhưng nghĩ đến chuyện tiền lại nghiến răng nuốt mấy lời này xuống.
Hạ Dịch Sâm rõ ràng hơi bất ngờ, ngượng ngùng cầm lấy thực đơn chọn món, trong lòng rối tung lên thành một cục.
Vừa rồi anh ta nhìn cô đến mê mẩn.
Hạ Dịch Sâm đã nghĩ hết sẽ ăn món gì, hơn nữa cũng sắp xếp xong xuôi, chỉ làm dáng một chút, hắn ta quay lại báo tên một đống món ăn cho nhân viên, Lâm Khiết Vy gång sức giữ vững nụ cười trên môi, trong lòng lại hết hồn.
Ôi đừng mà, đừng…gọi nữa, nghe tên đều là món xa xỉ cả thôi!
Cô bủn xỉn lắm sao?
Thôi được rồi, cô thừa nhận minh rất bủn xỉn.
“Đàn anh, lần trước anh báo định nhờ em chọn mua đò gì cơ?”
Trong lúc đợi lên món, Lâm Khiết Vy chủ động hỏi. “À, anh muốn mua một món quà đem tặng bạn học cũ vừa về nước”
Hạ Dịch Sâm nghiêm túc nói dối, đôi mắt lại lơ đãng liếc về phòng bếp.
Một chàng trai ưa nhìn nâng một khay đồ bước đến, Hạ Dịch Sâm lập tức ngồi thẳng, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh mong chờ. Mọi người đều nói con gái thích đồ ngọt, ăn được đồ ngọt sẽ vui vẻ.
Hơn nữa đồ ngọt còn có nghĩa là ngọt ngào.
“Chào buổi tối ông bà.” Người phục vụ đứng cạnh bàn, lễ phép Lâm Khiết Vy không biết gì quay lại lễ phép gật đầu với người mỉm cười. phục vụ.
“Hôm nay là ngày diễn ra chương trình tri ân của tiệm chúng tôi, đôi tình nhân thứ năm mươi hai tới dùng bữa sẽ nhận được một phần bánh ngọt tình yêu. Cầu chúc hai người hạnh phúc ngọt ngào.
Hạ Dịch Sâm hài lòng nhếch môi cười, ánh mắt nóng rực chuyển qua khuôn mặt Lâm Khiết Vy. “Ồ? May mắn vậy sao? Nhưng chúng tôi không phải người yêu, có
phải không hợp quy tắc hay không?”
Đôi mắt khát khao của Lâm Khiết Vy hướng về chiếc khay quà tặng đang bị che kín, cô muốn nhận được phần quà này, nhưng lại cảm thấy bản thân và Hạ Dịch Sâm không phải người yêu.
Cần trung thực đúng không.
Người phục vụ sửng sốt, anh ta cảm giác các cơ trên mặt mình đang co giật.
Sao lại có người thành thật như vậy chứ, chuyên môn phá đám không khí à.
“Không sao, chỉ cần là một nam một nữ thì đều được tính là khách hàng may mắn của hoạt động lần này.”
“Wow, vậy tốt quá! Đàn anh, chúng ta may mắn ghế đó! Đàn anh à, không ngờ còn có tiết mục tặng bánh kem.”
Ánh mắt Lâm Khiết Vy cười cong thành vắng trăng, khuôn mặt mang tính trẻ con trông càng đáng yêu, Hạ Dịch Sâm đơn thuần của cô, chỉ mong có thể dâng hiến hết thảy của bản thân cho cô ấy.
“Ừ, quả thật rất may mắn. Nào, nhìn vào bánh gato đi.”
Người phục vụ đón được ánh mắt ra hiệu của Hạ Dịch Sâm, khẽ vuốt cảm, cung kính từ từ mở ra chụp đồ.
Giây phút mở chiếc chụp đồ ăn ra, đầu tiên là có bong bóng mang theo không khí của thiếu nữ mơ mộng.
“Ôi! Đẹp thật đó!” Ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt long lanh của Lâm Khiết Vy chiếu sáng khuôn mặt đầy ao ước ngây thơ của Lâm
Khiết Vy.
Có thể đem lại cho người con gái mình yêu vô tận sung sướng và chờ mong là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Bong bóng tan hết, trên bãnh kem hình trái tim cắm một nhành hoa hồng, bên trong phát ra âm nhcj.
“Yêu em mà” lời bài hái quanh quấn mãi bên tai. Một ca khúc xưa cũ, cũng rất hợp với tình hình.
Khách hàng ngồi gần đó đều ngước sang tìm hiểu, ai ai cũng vô cùng ước ao, nhất là phụ nữ, cảnh tượng lãng mạn như vậy rất khó gặp, thêm nữa Hạ Dịch Sâm lại đẹp trai sang lạn, thật sự như câu chuyện của hoàng tử.
“Ôi, chỗ đó lãng mạn quá!”
“Người đàn ông tốt đã đẹp trai lại còn có lòng như vậy, sao tôi lại không gặp được chứ?”
“Cô gái kia thực sự quá hạnh phúc, khiến tôi ghen ty muốn chết!”
Đám đông xung quanh nhỏ giọng bàn tán, Lâm Khiết Vy và Hạ Dịch Sâm cũng thành tiêu điểm chú ý của mọi người.