Chương 156
Kế hoạch chạy trốn của Trương Tiểu Phi không thành công.
Trương Tiểu Phi ủ rũ cúi đầu bị áp giải lên sân khẩu, dù chưa kiểm tra, nhưng trong lòng mọi người cũng đã rõ ràng.
Người nào chột dạ thì người đó chạy trốn.
Không ai nghĩ rằng cậu Kiêu đến dự lễ đính hôn, thậm chí còn mang theo một chiếc máy kiểm tra mới phát minh bên người. Người khác đầu biết rằng Mạc Lâm Kiêu đã cử người đến khách sạn Hải Châu vì sợ đêm này có thể xảy ra chuyện.
Nếu thuốc giải độc của anh bị lừa hoặc bị người khác lừa đem bán, anh tìm ai để giải độc đây?
Lâm Khiết Vy nhìn chiếc máy kiểm tra mới phát mình cũng tấm tắc khen, dù cô rất ghét Nam Cung Hào nhưng vẫn cho anh ta một ánh mắt hâm mộ. Các nhà khoa học vẫn luôn là tài nguyên khan hiếm, dù tâm trí anh ta có chút đen tối, nhưng anh ta vẫn có vầng sáng của riêng mình.
Trương Đại Phúc vừa nghe anh ta muốn đâm tay mình lấy ít máu, lập tức lộ tính tình trẻ con, ôm chặt đùi của bố mình như dính kẹo, cậu bé không muốn bị đâm ngón tay: “Con không muốn lấy máu, con sợ đau, đừng rút máu, đau quá!”
“Vừa rồi không phải anh hùng lắm sao? Ai vừa gọi tôi là mẹ hả con trai” Lâm Khiết Vy đang bất bình cũng có tâm trạng nói móc, nhân cơ hội mỉa mai: “Không phải muốn nhận tôi là mẹ sao, chỉ lấy chút máu mà thôi, quyết tâm muốn đoàn tụ với mẹ của nhóc phải vượt qua mọi sợ hãi mới đúng”
Trương Đại Phúc không ngốc, đánh giá bộ dáng xui xẻo của bố mình, nhiệm vụ hôm nay đã thất bại, cậu bé gấp đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ hết cả lên: “Con không muốn có mẹ! Cô không phải mẹ của con! Lúc nãy con nói dối! Đừng lấy máu của con, đừng!”
Đừng nhìn bộ dáng cao lớn thô kệch của Trương Tiểu Phi như một tên đen lỗ mãng, thật ra anh ta rất cẩn thận, rất yêu thương cậu con trai này, nhìn đứa con của mình vừa khóc vừa sợ bị đâm tay, anh ta cắn răng, giọng to như tiếng chuông: “Không cần phải kiểm tra! Đứa trẻ này không liên quan gì đến Lâm Khiết Vy! Tôi đã vu oan Lâm Khiết Vy!”
Mọi người bắt đầu thấp giọng bàn tán, chẳng qua là suy đoán, rốt cuộc mục đích của Trương Tiểu Phi này là gì.
Nam Cung Hào nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu, hỏi: “Cậu Kiêu, anh ta đã nói không có liên quan, có cần kiểm tra nữa không?”
Tay Mạc Lâm Kiêu chống cằm, trông vô cùng nhàn nhã “Kiểm tra! Tại sao không kiểm tra? Anh ta nói đen là đen, trắng là trắng à, anh ta nghĩ mình là vua sao?” Ngừng vài giây, sau đó thản nhiên nói: “Đừng quên, đây là lấy mạng ra thế, không thấy kết
quả sao có thể để mạng lại chứ?”
Vừa rồi đại sảnh còn có chút ồn ào, giọng nói nhẹ bằng của Mạc Lâm Kiêu lướt qua, nháy mắt yên tĩnh, trên lưng của tất cả mọi người nổi một tầng da gà, cảm giác cả người lạnh lẽo.
Quả nhiên đắc tội ai cũng không thể đắc tội cậu Kiêu, thực sự quá đáng sợ.
Trương Tiểu Phi hoảng sợ, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt trống rỗng, như một bóng ma.
Giữa tiếng thét thảm thiết của Trương Đại Phúc, thành công lấy máu từ người cậu bé, sau đó lấy một ít máu trên tay Lâm Khiết Vy, bỏ vào máy kiểm tra, tất cả mọi người đều không dám manh động, cho đến khi máy kiểm tra ngừng hoạt động, hiển thị kết quả: không có quan hệ huyết thống!
Máy kiểm tra báo kết quả bằng giọng người máy, vô cùng lớn, hơn nữa Nam Cung Hào ác độc làm máy cứ phát lặp đi lặp lại, trong chốc lát câu nói đó vang khắp cả hội trường, hệt như tẩy não.
Cuối cùng Lâm Khiết Vy cũng rửa được nỗi nhục, tâm trạng nhất thời rất tốt, nở nụ cười cảm kích Mạc là Lâm Kiêu, sau đó tra hỏi Trương Tiểu Phi: “Tôi và anh không hề quen biết, vì sao anh lại tới đây vu oan cho tôi? Ai đã xúi giục anh?”
Mạc Lâm Kiêu âm thầm nhếch miệng, độ cong trên khóe miệng vô cùng nhẹ. Thuốc giải nhỏ này của anh cũng không ngốc, còn biết tra hỏi người đứng sau.
Trương Tiểu Phi cúi đầu, do dự hồi lâu, mới nói: “Một mình tôi làm, không liên quan đến ai hết, xin hãy bỏ qua cho con trai của tôi!” Ngay khi anh ta vừa nói xong, bước xuống dưới sân khấu, đầu đập xuống sàn, rên một tiếng, anh ta gục xuống sàn nhà, đầu chảy một đống máu, bất tỉnh nhân sự.
Không ngờ anh ta lại kiên quyết như vậy!
Những người có mặt ở đó không khỏi hét lên. Mạc Lâm Kiêu vẫy tay, vài vệ sĩ bê Trương Tiểu Phi ra ngoài, Trương Đại Phúc không khóc cũng không nháo, trước khi đi, quay đầu hung ác trừng mắt nhìn Lâm Khiết Vy. Cái nhìn kia, thực sự không giống như một đứa trẻ ba hoặc bốn tuổi có thể có.
Sự thật đã rõ, Lâm Khiết Vy cuối cùng cũng rửa sạch được nước bẩn hất lên người, nhưng trong lúc nhất thời cô không vui tí nào. Trương Tiểu Phi thà từ
bỏ cuộc sống này cũng không nói ra người đứng sau, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ điểm yếu vô cùng quan trọng của anh ta đã rơi vào tay người khác.
Lâm Khiết Vy quay lại nhìn Lâm Thúy Lan, trên mặt Lâm Thúy Lan luôn nở nụ cười, chỉ có Lâm Khiết Vy lớn lên cùng cô ta mới có thể nhận ra đó là nụ cười hả hê.
Tạ Xuân Sơn không dám đến gần Mạc Lâm Kiêu phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại, cười khan nói: “Cậu Kiêu, tiếp theo có nên tiếp tục lễ đính hôn không?”
“Không vội.” Giọng điệu Mạc Lâm Kiêu chế nhạo: “Người vừa thở hổn hển ném gậy xuống đất, là người lớn của nhà nào vậy? Tưởng rằng có thể phân biệt đúng sai rõ ràng, không ngờ lại bị một người ngoài đùa giỡn, ếch ngồi đáy giếng già nên mơ hồ rồi hả?”
Lời nói của cậu Kiêu vừa khẳng định cũng vừa nghi vấn, đôi mắt sắc bén khinh thường nhìn ông cụ Lâm, cuối cùng dừng trên mặt Tạ Xuân Sơn, rất rõ ràng, anh cần câu trả lời từ nhà họ Tạ.
Tạ Xuân Sơn nhắm mắt khom lưng trả lời: “Kia, người kia chính là ông chủ của nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu
Ông cụ vừa được Lâm Hoàng Văn đỡ xuống sân khấu, nghe thấy lời mỉa mai không nể mặt ai của Mạc Lâm Kiêu, gì mà bị một người ngoài đùa giỡn, gì mà ếch ngồi đáy giếng già nên mơ hồ, câu sau ác hơn câu trước, không một lời nào tốt đẹp, mặt mày ông cụ Lâm tím tái vì tức giận, râu ria dựng cả lên, nhưng không thể nói lời phản bác nào, đầu tiên ông ta không dám mạnh miệng với Mạc Lâm Kiêu, như thế sẽ chết người.
Thứ hai, những gì anh nói cũng không phải sai hết, quả thật lúc nãy ông ta có chút hồ đồ, ở trước mặt mọi người đuổi Lâm Khiết Vy ra khỏi nhà, cuối cùng mọi việc đảo ngược, vả mặt đánh rất đúng.
Mạc Lâm Kiêu thở dài: “Ồ, nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu … Từ Khi Lâm Hoàng Trì qua đời, nhà họ Lâm sa sút, không có ai tài giỏi, thật đáng tiếc”
Câu này tương đương với việc tát thẳng vào mặt nhà họ Lâm.
Lâm Khiết Vy nghe thấy tên của bố cô từ miệng của Mạc Lâm Kiêu, còn kính trọng bố mình như vậy, cô thất thần vài giây, hốc mắt cay cay.
Mạc Lâm Kiêu xua tay: “Lễ đính hôn cứ tiếp tục tiến hành, tôi xem náo nhiệt một chút.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Thúy Lan nháy mắt với mẹ mình, Trần Xuân Liễu hiểu ý, đi tới cạnh Lâm Khiết Vy nói: “Khiết Vy, vừa rồi bác đã hiểu lầm cháu. Cháu và Phi Diệp lên phòng thay đồ lấy quà cưới ra.”
Lâm Khiết Vy đáp lại, dọc theo bậc thang đi lên lầu ba, đẩy cửa tân phòng.
Vừa bước vào cửa, cô đã nhận thấy có điều gì đó không ổn!