Chương 114
“Giá bán là một tỷ tư.”
Thiếu chút nữa Trần Kiệt chửi má nó, trân bảo hiếm có đắt như thế, vậy mà bán một tỷ tư, đầu Lâm Khiết Vy đầy bùn nhão sao? Một trăm bốn mươi tỷ đều đã chửi bà nội nó rồi!
Đôi mắt Mạc Lâm Kiêu khẽ xao động: “Một tỷ tư chuyển thẳng vào tài khoản nào?”
“Báo cáo anh Kiêu, đã trải qua kiểm tra đối chiếu của hệ thống ngân hàng, một tỷ tư đều chuyển tới tài khoản của cô Lâm Khiết Vy, nhưng mà cùng ngày chị ấy đã chuyển đi một tỷ không trăm năm mươi triệu, hiện giờ chỉ còn ba trăm năm mươi triệu”
Lại là một tỷ không trăm năm mươi triệu! Giữa trán Mạc Lâm Kiêu không nhịn được giật giật, nghĩ tới suy đoán không dám tin của mình lúc trước, nếu anh đoán không sai mà nói…
“Một tỷ không trăm năm mươi triệu chuyển đi đâu?” Giọng nói của Mạc Lâm Kiêu không nhịn được trầm thấp hơn. “Cùng ngày một tỷ không trăm năm mươi triệu được chuyển vào tài khoản của bệnh viện Nhân Ái, tôi đi điều tra rồi, cùng ngày chị Lâm Khiết Vy đã thanh toán một tỷ không trăm năm mươi triệu chi phí chữa trị cho em trai. Những thứ này đều là tài liệu cụ thể trong ngân hàng, mời anh Kiêu xem qua.”
Lúc nghe thấy đáp án này, trái tim của Mạc Lâm Kiêu đột nhiên kích thích hơn, giống như đột nhiên buông lỏng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, thậm chí còn… Lúc này rất muốn cười.
Trần Kiệt vụng trộm nhìn mặt Mạc Lâm Kiêu, phát hiện vẻ mặt anh vẫn không thay đổi.
Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu không đổi xua tay, ý bảo bọn họ có thể ra ngoài, đợi trong văn phòng chỉ còn lại mình anh, khóe miệng Mạc Lâm Kiêu hơi nhếch lên, cầm lấy tài liệu kia, tùy ý lật xem một lát, lẩm bẩm:
“Vật nhỏ, xem như em còn có chút lương tâm.” Đổi tới đổi lui, tất cả mọi chuyện cô làm đều chỉ vì em trai cô!
Đáp án này, vẫn khiến anh hài lòng nhất.
Cô từ chối Tạ Nguyên Thần, không xin Hạ Dịch Sâm giúp đỡ, cũng không đòi tiền Mạc Lâm Dương, nhưng tốn sức bán đồ của anh, đổi ra tiền nộp chi phí. Chuyện này có phải nói lên, ở trong lòng cô, người có thể dựa vào xin giúp đỡ nhất, là Mạc Lâm Kiêu anh hay không?
Không biết lại nghĩ tới chuyện gì đó, Mạc Lâm Kiêu ấn gọi cho thư ký, sau khi giọng nam của thư ký vững vàng truyền tới, Mạc Lâm Kiêu thản nhiên nói: “Cơm trưa đặt trong một nhà hàng Nhật xa hoa giúp tôi, hai người. Không được, hải sản là đồ ăn kích thích, không ăn được. Như vậy đổi thành nhà hàng Ý, nhớ yên tĩnh.”
Thấy biểu hiện của cô không tệ, hẹn cô đi ăn cơm trưa đi, anh cũng muốn biết cô nghĩ thế nào khi bán vòng tay.
Buổi sáng chỉ cần là người tiếp xúc với anh Kiêu, đều kinh hãi phát hiện hôm nay anh Kiêu rất dễ nói chuyện, gần như không nổi giận, còn không quát một câu.
Tất cả mọi người cho rằng hôm nay anh Kiêu động kinh, giống anh Kiêu giả.
Vì che giấu vết thương chỗ đầu gối, hôm nay Lâm Khiết Vy mặc váy rất dài, chạy vội vào trong khoa tim, đúng lúc còn kịp cuộc họp sáng sớm của các y tá. Hứa Tịnh sớm phát hiện ra cô, lén vẫy tay về phía cô, Lâm Khiết Vy trốn ở phía sau Hứa Tịnh, ngụy trang thành sớm đã ở đây rồi. Khoa tim không nghiêm khắc như các khoa khác, quản lý có vẻ tự do, y tá trưởng cũng tốt tính, Lâm Khiết Vy cứ thế tránh được một lần đi muộn.
“Sao lại thế này? Sao lại bị thương thế?” Sau khi tan họp, Hứa Tịnh nói chuyện với Lâm Khiết Vy trong phòng thuốc.
Lâm Khiết Vy cầm thuốc trong tay, không quan tâm lắm nói: “Chỉ là ngã đập trúng đầu gối thôi, bây giờ đã kết vảy, không sao rồi.”
Bỗng nhiên phía sau truyền tới giọng nói lo lắng: “Em bị thương!”
Hứa Tịnh và Lâm Khiết Vy cùng quay đầu, không biết Hạ Dịch Sâm đã đi vào từ lúc nào, lúc này đang đứng phía sau Lâm Khiết Vy, lông mày nhíu lại, vẻ mặt lo lắng.
Hứa Tịnh mỉm cười hoa si nói: “Ha ha, hôm nay đàn anh Sâm thật đẹp trai!”
Đàn anh Sâm được khen ngợi căn bản không liếc mắt nhìn Hứa Tịnh một cái, anh ta nhìn chằm chằm Lâm Khiết Vy, khẩn trương hỏi: “Bị thương ở chỗ nào? Có nghiêm trọng không?”
“Vết thương nhỏ mà thôi, đã không sao rồi. Đàn anh Sâm, tình hình của em trai em tối qua thế nào?”
Hạ Dịch Sâm kìm nén đau lòng trong lòng, không vui nói: “Em cho anh xem vết thương, anh mới nói cho em tình hình của Liên Hoài.”
Lâm Khiết Vy trợn mắt há miệng.
Nói bệnh tình của Liên Hoài, còn cần trao đổi điều kiện nữa. Đàn anh Sâm có chút khác thường.
Lâm Khiết Vy mở to mắt đánh giá biểu cảm của Hạ Dịch Sâm, suy đoán tâm tư của anh.
Hạ Dịch Sâm phát hiện mình hơi thất thố, thu hồi khẩn trương, giả bộ lạnh nhạt nói: “Em thân là thành viên của khoa tim, nếu vết thương nghiêm trọng, anh không thể để em tiếp tục làm việc, chỉ có thể cho em nghỉ ngơi.”
Lâm Khiết Vy bị dọa, cô không muốn nghỉ nữa, cô liên tục xua tay: “Em không sao, em đâu cần nghỉ nữa, quá khoa trương rồi, chỉ bị trầy da thôi.”
“Vậy em để anh xem.”
Ồ… Có chút xấu hổ.
Hứa Tịnh cũng sốt ruột, thúc giục nói: “Cậu nhanh vén váy lên cho đàn anh Sầm nhìn xem, muốn nghỉ nữa à?”
Khi Lâm Khiết Vy còn có chút chần chừ, bỗng nhiên Hạ Dịch Sâm khom lưng ngồi xổm xuống, vươn tay vén làn váy của cô lên, Lâm Khiết Vy sợ tới mức vội vàng nói: “Đàn anh Sâm, để em tự làm!”
Đáng tiếc là Hạ Dịch Sâm đã vén váy lên tới đầu gối, nhíu mày im lặng nhìn vết thương chỗ đầu gối cô, giống như vô cùng mất hứng, vô cùng tức giận.
Lâm Khiết Vy lo sợ bất an, chẳng lẽ đàn anh Sâm cảm thấy mình vừa tới khoa tim liền có chuyện, cảm thấy mình rất phiền phức?
Thực ra Hạ Dịch Sâm đang âm thầm hít vào một hơi khí lạnh, anh ta cảm thấy trái tim như đang bị bóp chặt, vô cùng đau lòng.
Làn da trắng nõn như thế để lại vết sẹo màu đỏ đậm, tuy vết thương loại trầy da này không nghiêm trọng, nhưng rất đau.
Hạ Dịch Sâm nhìn chằm chằm vết thương của cô như vậy, mãi mà không nói lời nào, khiến người ta cảm thấy càng bất an hơn, Lâm Khiết Vy hơi sợ nói: “Đàn anh Sâm… Không cần nghỉ đúng không?”
Đi làm, chuyện tốt nhất là có thể gặp mặt nói chuyện với bạn tốt Hứa Tịnh, còn có thể mỗi ngày hỏi thăm tình hình của em trai, còn có thể kiếm tiền, không thành phế vật, cô không cần nghỉ ngơi.
Giọng nói của Hạ Dịch Sâm sâu xa, lông mày nhíu chặt lại: “Sao không cần thận như vậy? Còn đau không?” Lại gần, giọng nói này vô cùng dịu dàng, Hứa Tịnh không nhịn được đều đã mềm nhũn.
Lâm Khiết Vy nghiêm túc trả lời: “Đã sớm không đau rồi! Hai người xem, đều đã kết vảy, bây giờ em chạy nhảy cũng không có chuyện gì, đàn anh Sâm, anh cứ yên tâm đi.”
Hạ Dịch Sâm thở dài, đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Sau này yêu quý mình một chút, đừng làm mình bị thương. Hửm?”
Lâm Khiết Vy cuống quít gật đầu.
“Ngày hôm qua tình hình của Liên Hoài rất ổn định, em yên tâm đi. Hôm nay lúc làm việc chú ý một chút, đừng đụng vào vết thương.”
Có y tá tới gọi bác sĩ Sâm đi kiểm tra phòng, Hạ
Dịch Sâm nhìn chằm chằm Lâm Khiết Vy một cái, sau đó mới xoay người rời đi.
Không cần nghỉ ngơi, Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục bận rộn phân thuốc.
Hứa Tịnh vẫn luôn rơi vào trong mê trai, nói thầm: “Rất dịu dàng đó! Đôi mắt của đàn anh Sâm thật đẹp!”
Kim Ngọc giống như U Linh vút qua, áo dài trắng căn bản không mặc hẳn hoi, tất cả cúc áo đều không cài, cố ý mở rộng ra, lộ ra chiếc váy trễ ngực ren ở bên trong. Cô ta tới khoa tim, mục đích chắc chắn là đi qua mặt Hạ Dịch Sâm.
“Á, Lâm Khiết Vy, cô còn có thể làm việc được sao?” Kim Ngọc dựa vào khung cửa, giọng điệu châm chọc: “Tôi cứ nghĩ cô trốn ở một góc nào đấy lén khóc cơ, ha ha”