Chương 12
Tay Lâm Khiết Vy cầm bản hợp đồng, rảo bước theo sau, nghĩ đến chuyện phải đối diện với người đàn ông lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh lùng khó gần như thế này, cô cảm thấy sợ hãi.
“Anh Mộ, đầu tiên tôi muốn gửi lời cảm ơn đến anh, anh có thể dứt khoát đưa ra bảy trăm triệu, thật sự là đã giúp đỡ tôi rất nhiều”.
Mạc Lâm Kiêu đang ngồi trên chiếc ghế salon
Cái này là do có cắn tôi trong phòng khách, ảnh mất không rõ khỏa chặt lấy Lâm Khiết Vy: “Sau đó thì sao?”
“A!” Lâm Khiết Vy có chút không hiểu ý anh.
“Cô vừa nói là đầu tiên, tôi đã nghe xong, tôi nghĩ cô còn điều quan trọng muốn nói, chính là điều thứ hai. Cô nói đi.”
Anh giống như là ông lớn đang ngồi ở đó, cô thì đứng, thật giống như con ở vậy. Như này thật không công bằng, khí thế cũng kém hơn người ta nữa, không được, cô đến đây để đàm phán, không thể đặt mình ở thế yếu được.
Nghĩ như vậy, Lâm Khiết Vy liền ngồi xuống ngay bên cạnh,
Dưới ảnh nhìn của anh mà cô cũng dám ngồi xuống… Mạc Lâm Kiêu hơi nhướng mày nhìn.
“Anh Kiêu, lúc ký hợp đồng ở trong văn phòng tôi thật sự quá sốt ruột, nên cũng không kịp nhìn kỹ các điều khoản…”
“Cô muốn đổi ý?” Mạc Lâm Kiêu trực tiếp ngắt lời cô.
Lâm Khiết Vy bị anh làm cho suýt chút nữa ho khan, trong lòng run rẩy nhưng mặt mũi vẫn tỏ vẻ rất chân thành: “Không đổi ý! Đều là người lớn cả rồi, sao có thể nói đổi là đổi, thay đổi xoành xoạch được.”
“Nếu vậy thì những việc liên quan đến hợp đồng chúng ta không còn gì để nói nữa.”
A. Lâm Khiết Vy mở miệng, chớp chớp mắt. Cái tên họ Kiêu này, thật không biết nói chuyện! Anh có biết cắt ngang lời của người khác là sẽ bị trời phạt không?
Lâm Khiết Vy nhin Mạc Lâm Kiêu một cách u ám, đưa tờ hợp đồng ra, chỉ vào một dòng trong đó nói: “Cái này, anh nhìn lại một chút xem có phải cần phải suy nghĩ thêm không?”
Mạc Lâm Kiêu chớp chớp mắt, nhanh chóng nhìn lướt qua.
Mạc Lâm Kiêu chưa từng nhìn qua bản hợp đồng, tất cả là do Nam Cung Hào tự soạn, không ngờ Nam Cung Hào lại viết như vậy.
Lâm Khiết Vy nhin mặt Mạc Lâm Kiêu nhưng không thể đoán ra được anh đang nghĩ gì, điều này khiến cô cảm thấy sốt ruột.
Cô liếm liếm môi, trong đầu sắp xếp lại những gì muốn nói: “Anh Kiêu, anh giỏi giang như vậy, là nhân vật đứng trên đình của kim tự tháp, vừa có tiền vừa có quyền, không thiếu cái gì. Mà tôi chỉ là một người rất bình thường, chuyện đêm hôm đó của chúng ta cũng chỉ là hiếu lâm.”
“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Tôi hy vọng anh có thể sửa một chút.”
Mạc Lâm Kiêu chăm chú nhìn cô, một lát sau mới không nhanh không chậm nói: “Cô muốn sửa như thế nào?”
“Không phải là tôi nợ anh bảy trăm triệu sao? Tiền lương mỗi tháng của tôi là một trăm bảy lăm triệu, cứ tính như vậy trong vòng bốn tháng tôi có thể trả hết nợ rồi. Ở đây anh là rồng là phượng, còn tôi chỉ là hạng tôm tép nhỏ bé, làm sao có thể xứng làm tình nhân của anh được, thời gian bốn tháng không ngần, sợ rằng anh sẽ quên mất chuyện này. Hay là chủng ta làm một cái hợp đồng ki hạn bốn tháng. Bốn tháng sau, không ai nợ ai.”
Cái miệng nhỏ này hôn lên rất dễ chịu, không ngờ rằng còn biết nói chuyện như vậy.
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên muốn trêu cô một chút, nhìn xem cô gái này cuống lên sẽ có bộ dạng gì. Anh tự nhiên vươn người đến, ngón tay trắng dài áp sát, mùi hương lạnh lẽo của người đàn ông này phả vào mặt khiến hai mát Lâm Khiết Vy tối lại, đầu óc đột nhiên ngừng hoạt động.
Anh ta muốn làm cái gì?
Cá người Lâm Khiết Vy cứng lại, không dám động đậy một cái.
Ngón tay của Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng lướt qua gò má cô, chinh lại giúp cô phần tóc rối bên tai.
Sau đó. Sau đó người này liền ngồi lại chỗ cũ rồi.
Chi mấy giây trôi qua, mọi chuyện giống như chưa từng xảy ra vậy.
Lâm Khiết Vy há hốc mồm kinh ngạc, đôi môi nhỏ xinh khẽ nhếch, hai mắt mở to ngơ ngác nhìn Mạc Lâm Kiêu.
Cô đột nhiên nhận ra bản thân trong lúc vô tình lại bị tên này trêu chọc rồi, nghĩ vậy hai má cô bỗng đỏ bừng.
Vẻ mặt ngốc nghếch của Lâm Khiết Vy đã thành công khiến người đàn ông mặt lạnh ở bên cạnh cảm thấy hài lòng.
Hai mặt Mạc Lâm Kiêu giống như hồ nước gợn sóng, đẹp đẽ quyến rũ đến mức có thể hút lòng người.
Anh thở nhẹ, giọng nói như đang dụ dỗ: “Mọi chuyện không thể nói trước được, biết đầu bốn tháng sau cô lại không nỡ rời khỏi đây thi sao?”
Lâm Khiết Vy khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, cô lùi về phía sau một chút, trong lúc lơ đãng lại cách xa người đàn ông kia, cô lác đầu nói: “Tôi sẽ không lưu luyến không buông. Sau bốn tháng nhất định sẽ đi.”
“Bốn tháng sau, nếu ở lại mỗi tháng tôi sẽ cho cô ba tỷ rưỡi.”
Lâm Khiết Vy bị dọa cho run lấy bẩy nói: “Cảm on, có điều tôi không phù hợp với công việc này, tôi mệnh hèn phúc ngân, không quen cầm quá nhiều tiền sống qua ngày, bốn tháng là quá đủ rồi.”
Cô lại từ chối anh một lần nữa… Cô là thật lòng, hay chỉ đang diễn kịch?
Mạc Lâm Kiêu lòng tràn đầy hứng thủ nhìn chắm chăm Lâm Khiết Vy, xem cô dưới ánh nhìn mạnh mẽ của anh mà mất tự nhiên, vậy nhưng dù giống như nai con đang sợ hãi thì ánh mắt cô vẫn tràn ngập vẻ kiên định.
Về việc làm tình nhân của anh trong bao lâu cô có vẻ rất kiên trì.
Mạc Lâm Kiêu nhếch môi, gương mặt của anh vốn rất đẹp, ngũ quan sắc sáo hài hòa, chỉ nhếch môi thôi cũng lộ ra vẻ quyến rũ khó cưỡng, đây chính là khí chất vương giả của người có thể thành công năm giữ thiên hạ.
Anh chậm rãi cởi bỏ ba nút áo sơ mi, để lộ yết hầu khiêu gợi, thậm chí Lâm Khiết Vy còn có thể mơ hồ nhìn thấy cơ ngực rắn rỏi lấp ló sau lớp áo mỏng manh kia. Mạc Lâm Kiêu cuốn tay áo lên, vừa nhìn bắp tay đã biết người này rất chăm tập thể hình.
Phòng khách hình như đột nhiên nhỏ hẹp đi, trong không khí đều là mùi hương của người đàn ông kia.
Lâm Khiết Vy không dám đưa mắt nhìn thắng Mạc Lâm Kiêu, trong suy nghĩ của cô, anh giống như quỷ hút máu, dùng vẻ đẹp của mình khiến con người mê đầm sa đọa.
Cô khó khăn lắm mới có thể mở miệng cười nói: “Anh Kiêu, anh cảm thấy như thế nào?”
“Tôi cho rằng, cô là người trong miệng nói một đãng dạ nghĩ một nẻo.”
Há?
Lâm Khiết Vy ngốc tại chỗ.
“Sao anh lại nói như vậy, anh Kiêu?”
“Không phải sao?” Mạc Lâm Kiêu cười xấu xa, ung dung thong thả nói: “Nhìn dáng vẻ nhiệt tình chủ động đêm qua của cô không giống như người sau bốn tháng lập tức muốn rời đi.”
Trời ạ!
Sắc mặt Lâm Khiết Vy đột nhiên tái nhợt. Đánh chết cô cũng không ngờ rằng anh sẽ chuyển chủ đề đến chuyện tối qua, chuyện mà không thể miêu tả ấy.
Nhìn dáng vẻ giật mình của Lâm Khiết Vy, Mạc Lâm Kiêu quyết định sẽ không bỏ qua cho cô, anh chậm rãi cởi từng khuy áo, nửa thân trên với cơ bụng rấn chắc gợi cảm của anh hoàn toàn lộ ra trước mất cô.
“Không nói được lời nào sao? Chính cô cũng nhin thấy đó, mấy vết này là do ai cào vậy?”
Lâm Khiết Vy chớp hai hàng lông mi dài, trong lòng hoảng hốt,
Quá nhiên, trên lông ngực anh chi chít những dấu vết kia, người khác chỉ cần nhìn cũng không khó đoán đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Khiết Vy quay mặt đi, gương mặt vừa còn tái nhợt giờ trở nên đỏ ửng.
Cắm cô đột nhiên bị nằm lấy, ép cô phải quay lại. Gương mặt đẹp đẽ của Mạc Lâm Kiêu ép sát lại, anh khom lưng cúi xuống, giống như đang giam cô trong lồng ngực.
“Eo tôi đến hôm nay vẫn còn đau nhức đây, đều tại cô đêm qua không ngừng đòi hỏi, làm bao nhiêu lần cũng không đủ, tôi vừa rời đi một chút cô liền không nhịn được vội vàng quan lấy, nhiệt tình ăn mãi không no. Bây giờ cô nói muốn bốn tháng sau rời đi, biểu hiện trước sau khác biệt như vậy cô cảm thấy ai sẽ tin cô? Tôi bảo cô miệng nói một đắng dạ nghĩ một nẻo cô còn cảm thấy oan uổng sao?”
Lâm Khiết Vy nhìn gương mặt đang không ngừng áp sát mình, đôi mắt anh sâu thẳm khó lường, lời nói giống như ma chú vậy, từng câu từng chữ khiến cô nổi cả da gà, huyệt thái dương không ngừng giật giật.
Không chỉ gương mặt biến đỏ, lỗ tai cô cũng trở nên đỏ bừng.
Giống như cô đa bày ra dáng vẻ quyến rũ mê người ngay dưới thân anh vậy.