Mục lục
Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 244

Hå? Đêm nay? Công dụng?

Cái này cái này. , Người nào đó thoáng chóp đoi mắt to, có chút mông lung.

Đây không phải giống như cô dang đào một cái hố lớn cho chính mình, sau đó nhảy vào trong Lâm Khiết Vy như bị điện giật, đột ngột roi khói cơ thể anh, từng

bước lui về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sợ hãi,

“Nhưng mà cái này, anh đã quên rồi sao? Tôi đến tháng rồi đấy!”

Hi vọng người đàn ông cao lớn trước mắt này, có thể bừng tỉnh nhận ra, nói một câu, được rồi, vậy hôm khác đi.

Đáng tiếc là…

“Thì làm sao?”

Anh hơi nhướng mày, vẻ mặt quỷ dị.

Trời ơi!

Ý của anh là gì?

Anh cũng không thể thật sự muốn, tại thời điểm tình huống đặc biệt của cô, có sở thích đặc biệt với cái nhuộm hoa mai gì đó?

Lạnh run người.

“Cái này, cái này, ngài có thể không hiểu rõ, thời điểm phụ nữ tới tháng rất là bẩn, tự bản thân tôi cũng ghét bỏ chính mình, ngài là người thích sạch sẽ, nhất định sẽ càng chán ghét. Nếu không thì, để hôm khác?”

“Hừ!” Anh cười lạnh, bước mấy bước về phía bờ biển, âm thanh như có như không truyền đến, “Con người ấy à, đối với những chuyện chưa từng nếm thử qua, luôn mang theo sự tò mò hứng thú”

Lâm Khiết Vy thiếu chút nữa ngã khuyu xuống, lại ngước nhìn bóng lưng cao ráo rắn rói kia của anh, liền cảm thấy vô cùng căm phần.

Ngay cả người ta ở thời điểm này cũng không buông tha!

Đúng thật là biến thái! Nhà tư bản độc ác!

Trong đầu tượng tượng, sau khi về đến nhà, tên ác ma nào đó nhe răng mỉm cười, làm đủ loại bắt nạt lên người cô, ép buộc thôi thúc cô vẽ hoa mai trong buồn bã.

Liên không nhịn được toàn thân run rẩy kịch liệt.

Cảm thấy gió biển thổi vào người, càng ngày càng thêm lạnh lẽo.

“Ai nha! Tôi nhớ ra rồi!”

Lâm Khiết Vy giả vờ vò đầu bứt tóc, “Ngài Mạc, tôi đột nhiên nhớ tới, buổi tối hôm nay tôi phải đi bệnh viện tăng ca! Có một đồng nghiệp xin nghỉ phép, đã nhờ tôi đi thay ca. Vậy nên là, tôi đi trước? Ngài ở lại từ từ mà chơi.”

Nói xong lời nói dối nhẹ nhàng, xoay người muốn rời đi, lại bị Trần Kiệt ngăn cản, ánh mắt anh ta quỷ dị nhìn từ trên xuống dưới, lạnh lùng mà nhìn cô.

Ánh mắt kia, rõ ràng là đang nói: “Cô rời một bước cho tôi xem? Lâm Khiết Vy nuốt ngụm nước bọt, không còn cách nào khác phải quay đầu lại, di chuyển đến trước mặt người đàn ông cao lớn quay mặt về phía biển rộng, thật cẩn thận nói, “Ngài Mạc? Tôi có thể rời đi trước hay không? Đi bệnh viện thay ca”

Mạc Lâm Kiêu nhìn cũng không thèm nhìn cô, híp đôi mắt ưng lại, nhìn biển rộng mênh mông vô bờ bến, gió biển thổi phất phơ những sợi tóc dày của anh, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia của anh, lại tăng thêm mấy phần thần bí.

“Được chứ, trước khi đi, trước tiên phục vụ tôi thật tốt đã rồi nói sau. Không phải nói bản thân rất có ích hay sao? Thân thể mềm mại hay sao?”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả? Còn nghi ngờ gì? Hay vẫn muốn ném cho cá ăn”

“Không, không phải, tôi không nghi ngờ điều gì cả!” Còn muốn ném cho cá ăn, cô còn dám có chút nghi ngờ gì sao? “Tôi nói là, không lẽ ở chỗ này sao?”

Xung quanh bờ biển rộng lọt gió, bên cạnh còn có nhiều vệ sĩ như vậy, chẳng lẽ anh muốn cứ như vậy mà lộ thiên gì đó? Khẩu vị có phải quá nặng rồi hay không?

Anh cúi đầu, không đứng đắn nhìn cô, giọng nói trầm khàn, “Chỗ này không phải rất tốt sao? Nghe nói dã ngoại cũng rất có tình thú.

“Khụ khụ khụ khụ!” Lâm Khiết Vy bị dọa sợ tới mức liên tục ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ lại vừa trắng, đôi mỗi cũng sợ tới

mức run rấy.

“Ngài Mạc, ngài nhất định là đang nói giỡn.”

Hai cái chân ngắn đang bắt đầu không tự chủ được mà phát run. Anh đưa tay, chạm vào khuôn mặt trơn mịn của cô, củi lưng xuống, phả ra hơi nóng ở trên môi cô, “Em thấy dáng vẻ của tôi giống người hay nói giỡn hay sao?”

Khuôn mặt tuyệt đẹp của anh tới gần ngay trước mất, dường như cô chỉ cần chuyển động đôi môi, có thể sẽ chạm vào đôi môi lạnh nhạt của anh, Lâm Khiết Vy cảm thấy hoảng hốt, không hiểu sao tim đập loạn nhịp, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thấy rõ lòng người kia của anh, nhắm mắt lại một chút, trái tim kiên quyết, nói, “Được đến đây đi!”

Bên tai truyền đến âm thanh châm chọc lạnh lùng của anh, “Chuyện giữa nam nữ, cũng không phải là đi hành hình, xem em sợ tới mức này, thật không có tiền đồ!”

Vừa dứt lời, cô liền bị Mạc Lâm Kiêu kéo vào trong lồng ngực, anh vây bọc phía sau cô, dùng một chiếc áo choàng rất lớn bao bọc lấy hai người, Lâm Khiết Vy kinh hãi mở to mắt liếc nhìn phải trái xung quanh, phát hiện cô đang kẹp của giữa lan can và anh.

Phía sau chính là thân hình rắn chắc cường tráng của anh, nóng bỏng như lửa, dính sát vào phía sau lưng cô, áo chào che chắn hết tất cả gió biển, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ của cô. Cô vừa muốn vặn vặn thân mình, cách xa anh một chút, nơi cao ngất trước ngực cô, liền có một bàn tay to lớn nắm lấy!

Có chút nhẹ có chút nặng làm chuyện xấu xa, anh cúi người xuống, dán mặt mình lên sườn mặt cô, môi mỏng dán lên tai cô, tiếng hít thở nóng bỏng thô khàn, từng tiếng từng tiếng một truyền vào trong tai cô.

Lâm Khiết Vy lập tức cứng đờ, tất cả dây thần kinh đều bắt đầu trở nên mẫn cảm, cảm thấy phía trước vừa căng trướng lại vừa đau nhức, hai chân dường như muốn nhũn ra.

“Mạc, ngài Mạc… Buông, buông tôi ra, tôi phải đi.” Giọng nói của cô đều trở nên run rẩy, ánh mắt chớp liên hồi, hơi thở đều rối loạn gấp gáp.

Anh đột nhiên thêm sức lực vào tay, ngay lập tức, cô bị đau mà phát ra một tiếng kêu nhỏ, hai má lập tức trở nên đỏ bừng như máu. Giọng nói kia của cô mềm nhũn giống như mèo con, khiến cho hơi

thở của anh càng trở nên khó thở.

Đôi môi nóng bỏng, chà xát vành tai cô, giọng nói nhàn nhạt như ma quỷ truyền đến, “Em nói xem, tư thế này như thế nào?”

 

Lâm Khiết Vy như bị sét đánh, đứng đờ ra ngay tại chỗ.

Mẹ ơi, tên khốn này thật sự sinh ra suy nghĩ không đứng đắn rồi! “A, gió thật lớn! Ngài Mạc, tôi thật sự cần phải đi, tôi phải đến bệnh viện để thay ca giúp người ta đấy!”

“Ö. ….. .Có áo choàng lớn bao bọc, hai chúng ta làm chuyện gì, người khác cũng không nhìn ra, có đúng không?” “Đã khuya rồi, chúng ta vẫn nên rời khỏi thôi.”

Lâm Khiết Vy đã cực kỳ hoảng loạn, có ý định vặn vẹo cơ thể, thoát khỏi giam cầm của anh. Nhưng không động thì không sao, cô vừa động, anh cảm nhận được ý định của cô, càng dán chặt hơn, càng thêm dùng sức ôm lấy cô, một tay ciết chặt eo nhỏ của cô, không cho cô lộn xộn, tay còn lại thì, ở phía trước nơi phì nhiêu của cô, lại bắt đầu đa dạng các thể loại trêu chọc.

Hơi thở của anh càng trở nên gấp gáp, mang theo mấy phần tức giận, nghiến răng nghiến lợi, “Vật nhỏ! Nếu em tiếp tục động đây, tôi liền thật sự không nhịn được nữa!”

Ách. Lâm Khiết Vy sợ tới mức không dám có chút cử động nào, hai chân lại không nhịn được mà run rẩy. Cảm giác đêm nay bản thân sẽ bị ăn đến tàn nhẫn ở chỗ này,

trong lòng sợ muốn biến thành chó.

Nhận ra cô đang sợ hãi, anh dường như mỉm cười trầm thấp, xấu xa mà nói, “Nhiều thuộc hạ như vậy, đợi chút nữa em phải đóng chặt miệng lại, tuyệt đối đừng kêu ra tiếng đấy”

Lâm Khiết Vy sợ tới mức muốn ngã khuyu xuống.

Ở chỗ này cho dù là có áo choàng bao bọc, có tác dụng cái răm, lúc đo anh thật sự làm ra mấy động tác lớn như vậy, những thuộc hạ bên cạnh cũng không phải đứa ngốc, làm sao có thể không biết bọn họ đang cái làm gì? Loại chuyện này mà bị người ta đứng ngoài quan sát. …. Thật sự thật sự rất mất mặt!

Nhuộm hoa mai thì nhuộm hoa mai, ở nhà cũng được mà, dù thế nào so với ở chỗ nước trước mắt bao nhiêu người, thì có xá gì?

“Mạc, ngài Mạc, tôi nhận lỗi, vừa nãy tôi không nên nói dối, không làm cái gì cũng được”

có đồng nghiệp nào nhờ tôi đi thay ca. Chỗ này gió to quá, rất lạnh lẽo, chúng ta về nhà được không? Về nhà.. Về nhà rồi anh muốn

“Hừ, tôi là bên A, vốn đúng là tôi muốn làm cái gì cũng được.” “Đúng đúng đúng, ý của tôi à, tôi xin ngài về nhà rồi tiếp tục làm, được không? Tôi nhất định sẽ phối hợp thật tốt!” Đôi môi run rẩy, còn thiếu chút nữa rưng rưng hai hàng nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK