Chương 346
Giấc ngủ sâu không tỉnh!
Sao lại thế?
“Nam Cung Hào, anh không phải thần y sao? Chẳng lẽ cũng đành chịu bó tay rồi?” Lâm Khiết Vy khó khăn lắm mới hoãn lại được: “Sao anh ta đột nhiên lại như vậy?”
Một người đàn ông vốn dĩ khoẻ mạnh thế kia, cô từ trên lầu ba rơi xuống dưới, anh dễ dàng ung dung thì có thể ôm lấy cô, sao yếu ớt đến nỗi như thế này rồi?
Cô thật sự khó mà chấp nhận được.
“Cô hỏi tôi, tôi còn muốn hỏi cô đấy!” Đôi mắt của Nam Cung Hào đỏ bừng: “Từ tối qua thì cậu ta bị cô chọc tức đến nỗi không bình thường rồi, rốt cuộc cô đã làm gì khiến cậu ta tức đến nỗi không muốn sống luôn vậy hả?”
“Anh nói bậy! Tôi có chọc tức anh ta đâu?” Lâm Khiết Vy nắm lại áo của Nam Cung Hào, thật sự muốn một đấm đánh lệch mũi của anh ta: “Anh ta không muốn sống nữa, anh dựa vào cái gì thì cho rằng là vì tôi? Tôi đâu có sức ảnh hưởng lớn như vậy đối với anh ta?”
Nam Cung Hào cũng mặc kệ nói toạc ra hết: “Cô bớt giả vờ đi! Cô biết rõ sức ảnh hưởng của cô lớn thế nào đối với anh ta, cô chính là cố tình mà, cô đúng là người phụ nữ không có lương tâm.
Hai người đều thở hổn hển, mắt to trừng mắt nhỏ, năm đấm của Lâm Khiết Vy cũng giơ lên rồi, cứ giằng co với nhau thế kia, hai người cùng lúc nhìn thấy sự hoang mang từ trong đôi mắt của đối phương.
Vì người đàn ông dự tính ngủ một giấc dài không tỉnh lại đó mà hoang mang.
Nam Cung Hào than thở, iu xìu xuống: “Tình trạng bây giờ của anh ta, tây y đã không có hiệu quả rồi, cô xuống tay từ y học cổ truyền đi, nếu như ngày mai cô không thể đánh thức anh ta, thì tôi phải triệu tập một số chuyên gia y học cổ truyền có tiếng tăm nhất toàn quốc đến khám rồi.”
Nói xong, đẩy Lâm Khiết Vy ra, anh ta cúi sụp đầu đi ra ngoài rồi.
Lâm Khiết Vy đơ người một hồi, hít vài hơi thở thật mạnh, xoay người ngồi ở bên cạnh giường, run rẩy bàn tay, thăm dò dưới mũi của Mạc Lâm Kiêu.
Hơi thở vô cùng yếu ớt.
“Mạc Lâm Kiêu, rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Yên lành làm chủ tịch bá đạo của anh không tốt sao? Sao đột nhiên lại như vậy hả?”
Nhìn khuôn mặt tuyệt sắc đó của người đàn ông, trong lòng của Lâm Khiết Vy cay đắng, nhói đau. Khiến bản thân tịnh tâm lại, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên mạch đập của anh, Lâm Khiết Vy từ từ ngắm mắt lại.
Mạch đập rất yếu, giống như cơn gió nhẹ, không nghiêm túc nắm bắt, lại đều cảm nhận không được.
Chát!
Lâm Khiết Vy tát cho bản thân một bạt tai thật mạnh , nửa cái mặt lập tức ửng đỏ.
Đừng làm loạn tâm thần, lúc này cô nhất định phải bình tĩnh. Cô ngắm mắt lại lần nữa, dùng tâm đi nghe mạch, cuối cùng cũng đi vào cảnh giới chuyên tâm, mạch đập yếu ớt dưới bàn tay càng lúc càng rõ rệt.
Rất lâu sau đó, cô từ từ mở mắt ra, trên trán đã phủ lên một lớp mồ hôi, nhưng khoé miệng của cô lại nhếch lên.
Cuối cùng cũng tìm được bệnh chứng của anh và phương án giải quyết rồi.
Trong phòng khách, Trần Kiệt sốt ruột đi qua đi lại
Nam Cung Hào cúi sụp đầu, nằm trên ghế sofa giống như
chết rồi vậy, trên mặt đang đắp một tấm khăn.
Dưới sự tuyệt vọng, bất lực, vừa rồi anh ta lén lút lau đi vài giọt nước mắt rồi.
“Nam Cung Hào, sao anh có thể giao anh Kiêu cho người phụ nữ học ngu đó chứ? Cô ta biết cái gì?” Trần Kiệt vô cùng hấp tấp.
“Đành phải liều một lần thôi.”
“Lỡ như cô ta có ác ý với anh Kiêu thì làm sao đây?” “Đã như thế này rồi, tệ hơn nữa thì có thể tệ đến đâu được?”
Cửa phòng sách mở ra rồi, Lâm Khiết Vy vang giọng kêu rằng: “Nam Cung Hào! Dựa theo đơn thuốc đi bốc thuốc.”
“Gì cơ?”
Nam Cung Hào oạch một cái bò dậy, tiện tay kéo tấm khăn đắp trên mặt ra: “Bốc thuốc? Thuốc gì?”
Lâm Khiết Vy lắc lư tờ giấy trong tay: “Đơn thuốc khiến anh ta tỉnh lại.”
Trần Kiệt là người đầu tiên xông qua đó, giành đơn thuốc qua coi. Một đống thuốc, anh ta hoàn toàn đọc không hiểu.
Nam Cung Hào thò dài cổ cũng tiến lại gần xem: “Cái này… là cô chắc chắn có thể chữa khỏi cho anh ta?”
“Năm sáu phần.”
Trần Kiệt nổi giận rồi: “Mới năm sáu phần? Thế này cô cũng dám mở đơn thuốc cho cậu Kiêu chúng tôi? Lỡ như không có tác dụng thì làm sao?”
Lâm Khiết Vy khoanh tay, lạnh lùng mắng lại: “Có hiệu quả, thì anh ta có thể khoẻ lại. Không có hiệu quả, cùng lâm giống như bây giờ. Dám thử xem không?”
“Thử!”
“Không thử!”
Nam Cung Hào và Trần Kiệt cùng lúc trả lời.
Lâm Khiết Vy tựa vào khung cửa, nhìn qua nhìn lại hai người họ: “Các người. hay là đánh một trận để quyết định phương án?”
Một tiếng đồng hồ sau bác Trần đích thân đem thuốc y học cổ truyền nấu xong đi vào trong phòng sách, sau đó đích thân đút thuốc cho Mạc Lâm Kiêu.
Kết quả, Mạc Lâm Kiêu đã không có ý thức nuốt vào, một muỗng thuốc toàn bộ đều chảy ra ngoài rồi.
Trần Kiệt xăng tay áo lên: “Bố, để con.”
Bác Trần nhét chén thuốc vào trong tay của Lâm Khiết Vy, một tay nắm lấy tai của Trần Kiệt, một tay kéo tay áo của Nam Cung Hào, kéo hai người họ đi ra ngoài.
“Ở đây có cô Vy một người thì đủ rồi, cút ra ngoài hết cho tôi”
Lâm Khiết Vy đang cầm chén thuốc, ngẩn người ra. Hết cách, cô chỉ có thể vẫn là dùng miệng đút thuốc cho anh, động tác vô cùng thành thạo, đã nắm rõ được kỹ xảo cạy môi với răng của anh ra.
Đút xong thuốc, sau đó thì cô lấy ra hộp bộ đồ châm cứu, vén áo của Mạc Lâm Kiêu lên.
Cô còn phải châm cứu cho vùng bụng của anh, mới có thể là đạt được hiệu quả trị liệu tốt nhất.
Làn da của anh trắng sáng như ngọc, cơ bắp toàn thân đều đặn, nhìn bụng dưới bằng phẳng cứng rắn đó, cơ bụng xếp đặt rõ nét, khiến mũi của cô nóng bừng lên, xém chút chảy máu mũi rồi.
Sao lại có một cảm giác như đang nhân lúc sàm sỡ người đàn ông đẹp trai thế?
Mình là bác sĩ, mình là bác sĩ…
Đang ám chỉ với bản thân, cô vẫn không nhịn được, bàn tay nhỏ đặt lên trên cơ bụng của người ta, nhanh chóng sờ qua. Lại điều chỉnh được một lúc, mới tịnh tâm lại, chính xác chích kim xuống.
“Trước đó tôi không biết quan hệ của anh với Phùng Thiên Long mà, thật sự không biết”
“Anh nói anh là ánh mắt gì chứ, lựa bạn bè phiền lòng gì đâu không, anh cũng không biết, Phùng Thiên Long dính chặt tôi như thế nào?
“Phất thể nào cũng phất không ra, tôi chưa từng cho qua
anh ta sắc mặt tốt.”
“Anh đừng nằm nữa, mau tỉnh lại đi mà, bây giờ anh như vậy… khiến người ta nhói tim lắm đấy”
Lâm Khiết Vy nằm sấp bên cạnh giường, nâng cằm trông coi Mạc Lâm Kiêu, nhịn không được nói dài dòng.
Cô không dám nghỉ ngơi, quan sát tình trạng của anh từng giờ từng phút, bốn tiếng đồng hồ sau, lại tiếp tục đút cho một đơn thuốc, sau đó lại châm cứu nữa.
Bốn tiếng đồng hồ một lần, Mạc Lâm Kiêu chìm vào giấc ngủ sâu hết hai mươi mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Mở mắt ra, anh cảm thấy tinh thần sảng khoái, giống như đã mơ một giấc mơ rất dài.
“Cậu Kiêu, cuối cùng cậu Kiêu cũng tỉnh rồi, tốt quá rồi.” Bác Trần không kiếm được nước mắt tuôn trào.
“Bác Trần… tôi sao vậy?” Mạc Lâm Kiêu từ từ ngồi dậy, nhìn Trần Kiệt và Nam Cung Hào ngửa người nằm ngủ dưới đất ngoài kia mấy mét.
“Cậu Kiêu đột nhiên ngất xỉu ở công ty, ngủ hết hai mươi mấy tiếng đồng hồ rồi.”
Nam Cung Hào và Trần Kiệt cũng lần lượt tỉnh lại, toàn bộ đều kích động nhìn Mạc Lâm Kiêu.
Nam Cung Hào liên tiến lại gần, tiến hành kiểm tra cho Mạc Lâm Kiêu, nhắc đi nhắc lại rằng: “Hôm nay nếu như ngài không tỉnh lại thì tôi điên mất thôi, lần này nguy hiểm quá rồi.”
Ánh mắt của Mạc Lâm Kiêu lướt qua vẻ thất vọng. Trong lúc anh bệnh nặng nguy hiểm, người không rời xa ở bên cạnh trông coi anh, vẫn là mấy người họ, lại không có cô. Hơ, tại sao anh vẫn mang ảo tưởng không thực tế đối với cô chứ?
Bác Trần mừng rỡ nói rằng: “Cháo thuốc bắc chuẩn bị xong rồi, tôi đi lấy qua đây. Đúng rồi, cô Vy.”
“Đừng nhắc cô ta, sau này tôi không muốn nghe thấy những gì liên quan đến cô ta” Mạc Lâm Kiều lạnh lùng nói.
“Nhưng mà…”
Mạc Lâm Kiêu nhìn sang Trần Kiệt: “Trước đó là cậu dẫn cô ta vào đây, bây giờ vẫn là cậu dắt cô ta đi.”
Trần Kiệt: “Hả? Cái gì?”
Mạc Lâm Kiêu sụp mắt xuống: “Kêu cô ta ký một phần hợp đồng huỷ bỏ, từ nay không liên quan nhau nữa.”